Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 48: tôi áp lực tới rén luôn




Ngày hôm sau, 1/11, Tôn Hưng đưa tôi tới một triển lãm ngọc quý. Thật tình cờ, cả Tôn Hạo và Thư Nhiễm cũng có mặt. À thì Thư Nhiễm tôi gặp một lần ở triển lãm lần trước, còn Tôn Hạo....

Tôi thực sự không thoải mái khi chạm mặt anh ta. Càng khó chịu, càng chứng tỏ tôi không tin tưởng chồng. Hôm qua tôi đã có một đêm không ngon giấc.

Trong lúc Tôn Hưng bận gì đó, tôi tranh thủ ra ngoài đi dạo. Và Tôn Hạo đã tia được mà bước theo.

- Hãy buông tha cho tôi, tôi phát phiền lên được.

Không hiểu sao tôi gắt gỏng lên, Tôn Hạo cũng bất ngờ. Anh ta nhíu mày rồi nhẹ nhàng nói.

- Xin lỗi!

Thái độ nghiêm túc của em họ làm tôi nhận thức hành động của mình hơi lố. Tôn Hạo chìa ra một hộp nhỏ giống hộp trang sức.

Mai là sinh nhật cô nhỉ. Coi như em họ này tặng quà cho chị dâu đi. Tôi đã suy nghĩ lời cô nói, hòa thuận cũng không tồi.Không, tôi không.....Nhận đi, không nhận nghĩa là thành ý của tôi không được coi trọng.Anh ta nhét hộp vào tay tôi. Tôi nhăn nhó miễn cưỡng cầm lấy, trực tiếp mở ngay hộp trước mặt người tặng.

Là một viên Topaz màu xanh cực đẹp, kích thước và màu sắc này, tôi đoán khá đắt giá. Thấy tôi phản ứng chậm chạp, Tôn Hạo cười.

- Biểu tượng cho tình yêu và sự tinh khiết.

Tôi nhìn chằm chằm viên đá đẹp mê hồn, rồi ngước lên cố nhìn vào sâu trong đôi mắt kia, đoán xem ý tứ đối phương là gì? Là thể hiện tình cảm của anh ta dành cho tôi? Hay là tình cảm của Tôn Hưng với tôi chưa đủ nên mới tặng tôi đá quý phong thủy để được "độ" thêm???

Thôi khỏi nghĩ, ý gì thì ý, tốt hay xấu tôi đều không muốn nhận đồ của Tôn Hạo.

Đóng nắp hộp lại, tôi trả nó về tay đối phương.

- Thành ý muốn hòa thuận, tôi xin nhận. Còn vật phẩm thì tôi không thể

Tôi chẳng buồn nói nhiều lời nữa, phũ phàng xoay lưng đi thẳng vào trong tòa nhà diễn ra triển lãm.

***

Tôn Hưng trở lại và dẫn tôi tách khỏi hội trường



- Triển lãm chưa kết thúc mà anh.

Theo tôi biết, chồng tôi là tay chơi đá quý chính hiệu và anh sẽ không bỏ dở những triển lãm có nhiều đồ hiếm như này.

- Có thể em chưa biết, có một kho ngọc riêng ở tầng 6 của tòa nhà trung tâm. Vừa nãy anh đi đàm phán với người quản lý đôi điều, nhân tiện ở đây, anh muốn dẫn em đi xem.

Tôi ậm ừ cùng Tôn Hưng đi tới tầng 6.

Cả một tòa nhà, dưới nhộn nhịp bao nhiêu, tầng 6 lại im ắng bấy nhiêu. Tới một cửa sắt lớn, tôi thấy có mấy bảo an cao lớn đứng canh cửa.

Tôn Hưng rút một chiếc thẻ màu vàng gold ra đưa cho một nhân viên và nói.

- Tôi có hẹn vào kho.

Chiếc thẻ được quẹt qua một hệ thống, vài giây sau thì nhân viên đó kính cẩn trả lại thẻ cho Tôn Hưng. Họ thận trọng còn gọi cho quản lý qua bộ đàm để xác nhận lại. Xong xuôi thì.

- Ngày Tôn, xin mời!

Cửa sắt nặng nề được kéo ra, như mấy loại cửa trong kho của những ngân hàng mà tôi từng xem trong phim.

Cũng phải, kho ngọc còn đáng giá hơn kho tiền ấy chứ.

Qua cửa vẫn còn một bước kiểm tra nữa, họ dùng máy quét người chúng tôi từ trên xuống dưới, đảm bảo không có vật gì gây nguy hiểm mới có thể bước vào.

Tôn Hưng đưa chìa khóa cho một nhân viên phụ trách khác. Trong lúc đợi người đó xác minh thân phận, anh giới thiệu cho tôi về thứ được treo trên tường. Có vẻ là giấy chứng nhận.

- Chứng nhận cấp độ an ninh rất cao theo tiêu chuẩn quốc tế. Nơi này có liên kết với các sở giao dịch đá quý uy tín và cho phép gửi đồ. Hầu hết đều là những đồ có giá trị của người giàu, chủ yếu là kim cương, ngọc bích.

Ô, người giàu không để tài sản trong nhà, mà đi gửi ở những nơi thế này sao? Tôi không biết chính xác chồng mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, tài sản có những gì. Tôi không quan tâm, bởi suy nghĩ ngay từ đầu của tôi không phải đào mỏ hay vơ vét tiền tài của anh ấy. Thứ tôi nghĩ tới duy nhất khi gả cho Tôn Hưng, chính là danh tiếng nhà họ Tôn. Chưa cần tiền, chỉ với cái mác thông gia nhà họ Tôn cũng đủ để vớt vát công ty đang lao đao của bố tôi rồi.

Nhân viên dùng khóa mở một cửa khác, hiện ra một bức tường đồng vách sắt dầy cộm. Tôi đứng đó, thân hình không bằng cái trụ của cửa. Nghe nói cánh cửa nặng hơn 1 tấn lận. Dã man quá!

Phải qua một bước nhấn mật khẩu, vân tay và võng mạc của Tôn Hưng, chắc chắn là "cơ thể sống", rồi tôi mới thực sự được đứng trong kho ngọc- tài sản của người là chồng mình.

Nền nhà dày mấy mét, chịu nhiệt tới hàng nghìn độ. Tôi tưởng mình lạc vào mấy bộ phim giả tưởng trên Netflix chứ.



Tôi tưởng tới tủ là lấy được đồ luôn, nhưng không, trong tủ vẫn còn một hộc nữa. Phải nói là an ninh cực kỳ gắt gao.

Nhân viên đeo găng tay và vô cùng cẩn thận nhấc đồ ra. Tôn Hưng đích thân mở bước cuối cùng.

Siêu phẩm bên trong là một đôi vòng tay Đế Vương Lục được bọc vải nhung.

Chuyện này hoang đường quá, sao Tôn Hưng có thể sở hữu cặp vòng có giá bằng người ta làm 2 đời cũng không mua nối.

Tôi sợ tới mức không dám lại gần, bởi tự biết mình hậu đậu. Nó mà nứt thôi, Tôn Hưng chắc ly dị tôi ngay lập tức và bố mẹ tôi có gánh còng lưng cũng không đền bù được.

Ấp úng và dè dặt, dù không phải người am hiểu thì tôi cũng biết được cặp vòng kia "khủng" cỡ nào.

- Sao...anh tìm được? Chưa nói là sở hữu, chỉ tìm được thôi đã là quá đỉnh rồi.

Anh nhìn tôi và cười một cách nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ mặt nghiêm trọng của tôi.

Anh nhìn tôi và cười một cách nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ mặt nghiêm trọng của tôi.

- Một người bạn của anh khai thác mỏ và đã tìm được một khối ngọc màu xanh. Họ liên lạc với anh và anh đã mua nó. Lúc mua về nó có vết nứt nên phần lớn đều mang đi để làm các hạt nhỏ. Phần còn lại nguyên vẹn may mắn là vừa vặn làm được một đôi vòng tay. Với chất lượng này tìm được một cái trên thị trường đã là quá hiếm rồi và trên các sàn đấu giá thường cũng chỉ đấu giá lẻ từng chiếc một. Cặp vòng này có thể nói là xác suất một phần vạn, có rất nhiều người muốn hỏi mua của anh với giá cao nhất nhưng anh không bán. Hiện tại anh dùng nó làm nền tảng, kể cả khi sa cơ lỡ vận cũng không lo thất thế. Tương lai cũng muốn để cho đời sau. Khi lấy em, anh nảy ra một ý tưởng. Em một chiếc, nếu có một con gái, con bé sẽ được chiếc còn lại. Anh sẽ ủy quyền cho em, trong trường hợp nếu anh có chuyện gì, em hoàn toàn có quyền ra vào nơi này và sở hữu cặp vòng đó. Đây là quà sinh nhật cho em.

Mẹ ơi, con có nên nhận hay không?

Mới năm đầu làm vợ mà quà kiểu này, áp lực quá. Tôi áp lực thật luôn ấy, tới nỗi túa cả mồ hôi dù trong kho có điều hòa.

Tôn Hưng cầm 1 chiếc lên và hỏi.

Em muốn đeo thử không?Không không!Tôi chối nhanh ngoài sức tưởng tượng, đồng thời lùi lại một bước. 1 chiếc cũng có giá hơn cả gia tài, làm gì có ai đeo cả gia tài lên tay chứ. Rủi ro quá lớn, hẳn vì vậy nên Tôn Hưng mới cần những kho an ninh nghiêm ngặt để lưu trữ và bảo quản.

Tâm tình tôi cũng giãn ra một chút. Tôn Hưng - anh ấy quả thực nghĩ về gia đình.

Gia đình do tôi và anh ấy gây dựng, với kế hoạch cho con cái, mà không phải gia đình có bố mẹ và em gái của anh. Nếu không thì chiếc vòng, đã có thể là một cho mẹ chồng tôi, một cho em chồng tôi.

Áp lực nhưng cũng vui. Tôn Hưng chứng minh việc anh coi trọng tôi một cách không thể thực tế và hiệu quả hơn, và tôi không còn tự mình đa nghi suy diễn nữa.