Lại tới Tôn Ly, nhờ có Tôn Hưng mà tình cảm chị dâu - em chồng của chúng tôi khá hòa thuận.
Tôn Ly rủ tôi đi uống rượu, tôi đoán là chuyện với Dương Kỳ vẫn chưa được ổn thỏa. Kết quả tới nơi tình cờ gặp Thư Nhiễm đang ngồi một mình, trước mặt cô ấy là chai rượu đã vơi 1/3.
Cả ba ngơ ngác nhìn nhau, sau đó Tôn Ly quyết định đặt một bàn riêng cho hội chị em cùng nhà.
- Chị Nhiễm. À không, em dâu. Ngượng mồm thế nhờ! Sao lại cô đơn ở đây thế?
Tôn Ly hỏi thăm tình hình của Thư Nhiễm, cô ấy nhìn tôi rồi cười nhạt.
- Biết rồi còn hỏi. Hzzz, em họ của mấy người, thật phiền phức.
Có vẻ Thư Nhiễm đã thoải mái với tôi hơn, hoặc do cô ấy có hơi men nên thả lỏng hơn, không chút kiêng nể mà thẳng thừng chê chồng với các chị em bên chồng.
- Cô và Tôn Hạo có chuyện gì sao?
Thư Nhiễm yên lặng, tôi nhận ra mình bất lịch sự bèn bồi thêm.
- Không cần trả lời nếu cô không tiện chia sẻ. Chuyện riêng tư trong đời sống vợ chồng... mỗi người mỗi vẻ.
Tôn Ly rủ rê nhưng giờ chọn uống nước lọc, tôi gọi một ly cocktail. Ba chiếc ly chứa ba loại đồ uống khác nhau cạch nhẹ, ai nấy uống một ngụm từ ly của riêng mình.
Bất ngờ Thư Nhiễm lên tiếng.
- Em đã sa thải thư ký riêng của Tôn Hạo.
- Wow!
Em chồng tôi nhanh chóng thốt ra một âm thanh trầm trồ, trái lại, tôi câm nín. À thì tôi khác, tôi không cam thiệp vào công việc của Tôn Hưng.
Tôn Ly bỗng bật cười.
- Chị Nhiễm, nhầm, em dâu. Xem ra em cũng mạnh tay đấy nhỉ!
Vẻ mặt Thư Nhiễm không có gì là mấy tự hào, thay vào đó là ánh mắt toát vẻ mệt mỏi.
- Nếu không là chính thất thì em sẽ rút lui khỏi mối quan hệ với Tôn Hạo. Mà đã là chính thất, việc cần làm là nhồ hết mấy cây trà xanh bủa vây quanh chồng mình. Vì lợi ích, ok! Không phải vì tình yêu.
Thư Nhiễm còn note thêm câu cuối, như thể cật lực nhắc nhở mọi người rằng cô ấy không mảy may yêu chồng một xíu xìu xiu nào.
- Rồi Tôn Hạo phản ứng sao?
Cái thói tò mò hóng hớt của tôi vẫn không kiềm chế được.
- Anh ta hả? Dĩ nhiên là cáu um lên. Lại còn nói em không yên phận làm vợ mà muốn làm mẹ anh ta. Cơ mà anh ta lầm to rồi, chính mẹ chồng em đã ủy thác cho em phải quản con trai bà ấy thật chặt.
Tôi nghệt mặt ra, Tôn Hưng nói cẩm có sai, Tôn Hạo chơi với núi lửa luôn rồi. Thư Nhiễm cao tay thế nào, mà được mẹ chồng về phe khiến Tôn Hạo bị chơi một vố cay cú. Hẳn là vì thân thế và năng lực của Thư Nhiễm áp đảo nhà chồng đầy mà.
Tôn Ly cũng thở dài cảm thán.
- Thật ra khi đàn ông ngoại tình, giữa bồ và vợ, họ không yêu ai cả, họ yêu bản thân họ thôi. Nếu yêu vợ thì đã không ngoại tình. Nếu yêu bồ thì đã ly dị vợ. Ra đường thì có người để thỏa mãn, về nhà thì có người chăm sóc, đàn ông chọn như vậy là vì họ yêu chính bản thân họ. @
Cả tôi và Thư Nhiễm đều nhìn người phụ nữ nhỏ tuổi nhất nhưng thở ra mấy câu nghe già dặn gì đâu. Tôn Ly nheo mắt cười gượng.
- Hzzzz, mấy người ơi, em lấy chồng sớm, nên coi như có nhiều trải nghiệm hơn đi. Mà đàn ông lắm người sao ngu vậy, có vợ vừa đẹp vừa giỏi nhưng lại thích le ve mấy ả thư ký, mấy em hotgirl, chẳng khác nào vứt viên kim cương để nhặt viên đá cả.
Tôi nhăn nhó nhìn Thư Nhiễm, vì cái sự vô tư đáo để của em chồng. Không ngờ cô ấy còn cười và tán đồng là
dang khac.
Sau đó Thư Nhiễm liếc đồng hồ, tôi nghĩ cô ấy muốn về. Nhưng không phải, cô ấy tiếp tục lấy điện thoại ra nhắn tin, xong xuôi thì đập mạnh điện thoại xuống mặt bàn.
- Hai người có bận gì không? Có thể ngồi cùng nhau thêm một lúc không?
Chắc Thư Nhiễm chán chường lắm mới muốn ở quán rượu lâu mà không muốn về nhà, với một người từng có thời là tình địch, và một người là em chồng hụt. Tôn Ly thì ok ngay, tôi thì nhắn cho chồng một tin báo về trễ.
Thư Nhiễm nhìn tôi vài giây, rồi cười.
- Em cũng nhắn tin báo Tôn Hạo rằng mình sẽ về muộn. Nhưng mỗi lần nhắn cho anh ta lại thấy phiền. Chồng em, hzzz, có 3 chiếc điện thoại, mỗi lần nhắn thì phải nhắn vào cả ba vì không biết anh ta đang dùng cái nào. Bảo nhau 1 câu đi sớm về muộn, ít nhất là có chút tôn trọng.
Có vẻ Thư Nhiễm không giấu giếm nhiều, chắc cô ấy cũng rõ là chúng tôi biết câu chuyện hôn nhân của cô ấy với
Tôn Hạo có hình dạng thế nào.
Hoặc cô ấy cô đơn đến nỗi không biết tâm sự cùng ai, hoặc không có ai để tâm sự, chỉ đành ngồi hàn huyên với chúng tôi- những người phụ nữ đã lấy chồng- được coi là có chút đồng cảnh dù rõ ràng là các ông chồng, các bà vợ không hề giống nhau, bên cạnh chai rượu đã vơi hơn một nửa.