Thượng Quan Trạch Mộc đem bút lông cầm trên tay đặt lên giá bút, nhìn nàng cười nói,“Quách Bình, dạo gần đây cơ thể muội đã khá hơn chưa? Vẫn còn oán trách hoàng huynh sao?
Hoàng huynh vẫn luôn muốn dành chút thời gian tới thăm muội, nhưng ta thật sự không hề rảnh rỗi một phút nào, gần đây chính sự quá nhiều, ép ta đến không thở nổi, haizz.”
Thượng Quan Yên Uyển đi đến trước bàn, lắc đầu nói, “Hoàng huynh sao lại nói thế, muội vốn không sao, cho nên không cần huynh ngày nào cũng nhọc lòng tới thăm đâu. Chính sự vẫn là quan trọng nhất, hoàng huynh sau này sẽ thống nhất thiên hạ, nếu bây giờ không cố gắng chăm chỉ, sau này làm sao đảm đương được.”
Thượng Quan Trạch Mộc cười ha hả, có chút nhẹ nhõm nói, “Không nghĩ tới những lời này lại do Quách Bình nói ra, muội muội ta thật sự đã trưởng thành rồi.”
Thượng Quan Yên Uyển vội vàng liếc qua tấu chương trên bàn của hắn ta, ánh mắt sáng lên, nói,“Hoàng huynh đang tự mình viết thư ban thưởng cho Ngụy quốc công sao?”
Thượng Quan Trạch Mộc thuận theo ánh mắt nàng nhìn về phía mặt bàn, thấp giọng nói,“Đúng vậy, Ngụy quốc công đích thân đi cứu muội, lập được đại công, tất nhiên là phải ban thưởng.”
Thượng Quan Yên Uyển nhìn tờ tấu chương đang viết dở, đảo mắt hỏi,”Hoàng huynh có từng nghĩ qua sẽ ban cho Ngụy quốc công phần thưởng gì không?”
Thượng Quan Trạch Mộc dùng đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn, nói, “Thật đúng là ta chưa nghĩ ra. Ngụy Quốc Công tay nắm giữ binh quyền, toàn bộ Khai Bình Quân đều nằm trong tay hắn, hiện giờ ở trong triều, vị thế của hắn phất lên như diều gặp gió. Nếu giờ hắn ta được thăng chức thêm lần nữa, chỉ sợ dưỡng hổ vi hoạn - nuôi ong tay áo, tương lai sẽ trở thành mối đe dọa cho vương triều ta. Cũng không phải là ta hồ đồ, ai cũng nói hoàng đế bản tính đa nghi, nhưng sao ta có thể không lo cho giang sơn mà tổ tiên ta vất vả bao năm mới chinh phục được chứ. Nếu chỉ thưởng cho hắn chút vàng bạc lại có vẻ quá qua loa có lệ, dù gì thì hắn cũng không thiếu vàng bạc. Cho nên, ta bởi vì phiền não việc này mà mãi vẫn chưa hạ được bút.”
Thượng Quan Yên Uyển nghe hoàng huynh nói như thế, trong lòng liền thắt lại, hóa ra thái tử từ lâu đã kiêng kỵ Ngụy quốc công, âm thầm đề phòng gã khắp nơi.
Nói như vậy, có phải Tôn Khải Yến cũng đoán được rồi hay không?
Người ta nói thành tích cao ắt có kết cục tốt đẹp, Tôn Khải Yến tất nhiên cũng biết đạo lý này, trong lòng hiểu rõ toàn bộ hoàng thất giờ phút này đều nhìn gã như hổ rình mồi.
Cho nên đời trước, gã mới có thể bày ra thiên la địa võng, giăng lưới kéo nàng vào, biến nàng trở thành quân cờ quan trọng nhất của gã.
Quan trọng nhất nàng là công chúa tôn quý nhất của Đại Đoạn Triều, không những được hoàng đế, hoàng hậu yêu thương sủng ái mà cả thái tử cũng yêu thương nàng hết mực.
Nếu có thể quấn chặt nàng, thì tương đương với việc có được kim bài miễn tử.
Cũng do nàng ngu ngốc, không nghĩ đến an toàn của bản thân mà nhảy vào cái bẫy do gã tỉ mỉ bố trí.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thật ra Tôn Khải Yến là một người rất thông minh, gã chọn kết hôn với nàng công chúa tôn quý nhất của hoàng thất đương triều, một mặt có thể giảm bớt sự tồn tại của bản thân, đánh lạc hướng mọi lời buộc tội.
Thế nhân đều nói, một khi đã ở rể chẳng khác nào tự nguyện trở thành kẻ ăn bám, mấy cái tham vọng rộng lớn chẳng mấy chốc liền tan tành mây khói.
Thử hỏi người như vậy, còn có ai hoài nghi gã đâu?
Mặc dù trước đó có vài người hoài nghi gã có dã tâm, nhưng giờ phút này cũng chỉ cười cho qua, cảm thấy chắc là do mình nghĩ quá nhiều mà thôi.
Mặt khác, cưới nàng còn có thể giúp gã che đậy hành tung, bởi vì gã thân là con rể nhàn hạ có địa vị cao quý, muốn làm chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay.
Ban ngày gã đóng vai một phò mã ngoan ngoãn sủng vợ đến tận trời, đến tối lại trở về kẻ lòng muông dạ thú.
Thứ gã muốn từ đầu đến cuối đều không phải công chúa, mà là thiên hạ này.
Đáng tiếc, đời trước Thượng Quan Yên Uyển bị tình yêu che mờ mắt, bị gã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, ngu dốt trở thành lá chắn của gã.
Có thể nói, nàng không chỉ góp phần không nhỏ vào việc Tôn Khải Yến thành công mưu quyền soán vị, thậm chí có thể nói là đầu sỏ gây tội.
Thượng Quan Yên Uyển nhớ đến đủ loại chuyện trong kiếp trước, hai tay sớm đã nắm chặt thành quyền, trong mắt hiện lên tia sát ý, “Hoàng huynh, muội có ý này …”