Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Quyển 1 - Chương 8-2




Nguyệt Quý ách nhiên thất tiếu (á khẩu không cười nổi), nhẹ nhàng lắc đầu, từng động tác của y đều nhẹ như vậy, tựa như linh hồn cũng sắp bay đi phương xa, đến thế giới cực lạc nơi y không còn nỗi sầu lo.

“Ngươi bá đạo như vậy, ta nuôi không nổi.” Y thiệt tình nói.

Y nuôi không nổi một ma thú đầu óc hỷ nộ vô thường, chuyện lao tâm lao lực như vậy, y không làm được, cũng không muốn làm.

“Ta sẽ ngoan, rất ngoan, như vậy có thể chứ? Có thể chứ?” Ma Ngạo một bên khóc, một bên lo lắng hỏi.

Có lẽ sau này khi nhớ đến bộ dáng đáng thương huề huề của mình khi cam đoan, hắn sẽ xấu hổ muốn chết.

Nhưng thời khắc này, hắn nói những lời này, lại là thật tâm chân ý, hắn khủng hoảng, sợ hãi, Nguyệt Quý đem đến cho hắn nhiều tình cảm xa lạ, chỉ cần nghĩ đến sẽ mất đi, sợ hãi liền vây quanh hắn, hắn cơ hồ không kềm chế được, hoàn toàn lâm vào đại loạn.

Nguyệt Quý nghe vậy bật cười, y buông tay, không hề từ chối để Ma Ngạo đem hộ thân chú trực tiếp phóng vào tim y, Nguyệt Quý nhăn mi, rốt cục không còn hộc máu, xem ra hộ thân chú đã có tác dụng, Ma Ngạo lúc này mới an tâm nhẹ nhàng ôm lấy y.

Một con đại lang trắng như tuyết lúc này cũng chạy tới, quỳ xuống trước mặt Quốc sư, làm đám người chung quanh một trận xôn xao.

Có người nhận ra Ma Ngạo, hô lên hai chữ Quốc sư, mọi người thế mới biết người trước mắt là ai, chính là Quốc sư pháp lực thông thiên, chả trách sao có thể sử dụng bạch lang uy vũ.

Ma Ngạo ôm lấy Nguyệt Quý đã ngủ, ngồi trên lang bối, con lang kia thoáng nhìn qua Trương Ấu Quân, tâm Trương Ấu Quân liền đập bịch bịch, giống như muốn từ trong yết hầu nhảy ra.

Con lang này y đã thoáng gặp vài lần, nhưng đều là bên trong Quốc sư phủ, hơn nữa chỉ vừa chớp mắt là nó liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Nó mao sắc đẹp quá, thoạt nhìn bồng bềnh lại mềm mại, hơn nữa lang phải là con vật hung mãnh đáng sợ, nhưng ánh mắt nó lại ôn nhu như nước, y hình như đã từng nhìn thấy ở đâu một ánh mắt giống y như vầy…

“Ngươi —— ”

Không đợi y nói chuyện, bạch lang bung ra tứ chi, lập tức liền biến mất trước tầm mắt của mọi người, Trương Ấu Quân ngơ ngác nhìn cát bụi phía trước một lúc lâu, A Lang mới lo lắng chạy tới giải thích.

“Ấu Quân, thực xin lỗi, Quốc sư sai ta làm chút việc, cho nên ta hiện tại mới trở lại, đi, ta đưa ngươi về nhà.”

Sợ cha Ấu Quân khó xử y, cho nên mỗi lần sau khi Ấu Quân đến tìm hắn, hắn đều sẽ đưa y về nhà.

“Được, cám ơn ngươi, A Lang.” Phủi sạch quần áo dính tro bụi, Trương Ấu Quân tò mò hỏi về bạch lang mà mình vừa nhìn thấy hôm nay.”Con bạch lang đi theo Quốc sư hôm nay là do Quốc sư nuôi sao? Ở quốc sư phủ ta cũng từng gặp qua nó hai ba lần.”

“Không, không phải quốc sư nuôi, nhưng quốc sư cho phép nó trụ ở nơi đó.”

A Lang không dám đem thân phận thật của mình nói ra, quốc sư trước kia đã cảnh cáo, không cho hắn bại lộ trước mặt người khác, bằng không liền tự động cút khỏi quốc sư phủ.

Nhưng Trương Ấu Quân là bạn tốt của hắn, bảo hắn nói dối, hắn cũng có chút khó chịu, đang muốn nói thêm mấy câu, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Hắn chân thân là lang, đối với hương vị vô cùng sắc bén, huống chi đây là mùi hương của nữ tử đã cứu hắn lúc trước, năm đó nàng từng đem hắn vẫn còn là ấu lang ôm vào trong ngực, vỗ vỗ đầu của hắn, thấp giọng dặn hắn không được đến nơi có nhiều người, để tránh bị người giết chết lột da.

Nàng là người mà cả đời này hắn hy vọng gặp lại nhất, cho nên hắn lặn lội đường xa, lẩn tránh con người một đường từ quan ngoại đến trung nguyên, sau đó gặp gỡ và cùng quốc sư vào kinh.

Quốc sư đem hắn hóa thành người, cũng mang hắn theo bên cạnh, hắn đối quốc sư cảm động đến rơi nước mắt, lại đối nàng nhớ mãi không quên, nàng mới là ân nhân lớn nhất cả đời này của hắn, nếu không có nàng, A Lang hắn sớm đã bị lột da lấy lông, trở thành áo cho người giàu có.

“Mùi vị kia… là nàng!”

Hai mắt A Lang quét qua đám người bàng quang vừa rồi, lập tức cất bước, đi nhanh vào trong đám người, không ngừng nhìn tả hữu xung quanh.

Trương Ấu Quân ở phía sau gọi hắn, hắn cũng không có nghe thấy, hai người rất nhanh bị đám người tách ra.

Trương Ấu Quân từ nhỏ đến lớn cơ hồ là bị nhốt trong nhà, sau khi trốn ra, cũng chỉ hai ba ngày là bị bắt trở về.

Y đối với đám đông chật chội cảm thấy sợ hãi, thấy A Lang chạy vào trong đám người, y không dám tới gần, chỉ đành tự mình đi về nhà.

Gần đây, bởi vì cha không dám đắc tội với nhi tử quan thượng thư – Vi Hòa ca, cho nên y mới dọn đến Lâm gia biệt viện ở, nhưng y vẫn cẩn thận đảo mắt vài cái, thấy trước phòng không có ai, mới tăng cước bộ, lách mình đi vào.

Y vừa đóng cửa quay người lại, một người dung nhan không chỉnh, diện mạo bấn loạn liền đứng ở trước mặt y, biểu hiện giống như là thời gian dài gặp khó khăn, nên không còn lòng dạ chỉnh trang bề ngoài.

Trương Ấu Quân lui về phía sau một bước, lại một bước.

Sau đó lưng y dán lên váng cửa, một chút lực kia làm đại môn phát ra tiếng vang lớn, y lại hoàn toàn không biết đau đớn, vây lấy y chỉ có khủng hoảng cùng bất lực.

Vì cái gì người này lại ở đây?

Vì cái gì?!

“Ấu Quân, nghe nói tay ngươi đã khỏi, có thể vẽ lại rồi.”

Âm thanh mang theo chướng khí, người đó nắm lấy cánh tay y không buông, đây vẫn luôn là ác mộng của cuộc đời y.

Cùng y như hình với bóng, như một bóng đen thật lớn gắt gao đuổi theo y, mà ác mộng này tựa hồ vĩnh viễn cũng không có ngày chấm dứt.

Thẳng đến khi hai tay y bị phế không họa được nữa, thẳng đến khi ca ca đem y cách xa Trương gia, y rốt cuộc mới từ trong ác mộng tỉnh lại, nhưng vì cái cơn ác mộng này lại bắt đầu? Y hiện tại là đang nằm mơ, hay là đang hiện thực?

Y dùng lực nhéo cánh tay mình, đau đớn rõ ràng nhượng y biết đây không phải là mơ, cơn ác mộng lại đuổi tới rồi, như phụ cốt chi thư (loài giòi thích bám xương), không thể nào thoát khỏi.

Bất luận y đi tới chỗ nào, ông ta sẽ vẫn luôn đuổi theo không buông, thẳng đến khi chính mình không còn đường để đi, tuyệt vọng chấp nhận mới thôi.

Y thảm thiết kêu lớn, thanh âm thẳng thấu tận trời.

“Không! Không ——” y kêu thảm, liều mạng chống cự.

Trương Kiện cầm lấy thiết khí, hướng đầu gối y đánh tới, y đau đến nằm sấp xuống sàng, bị người từ phía sau kéo đứng dậy.

“Vẽ tranh chỉ cần dùng tay, không cần chân, đúng hay không? Như vậy ngươi liền trốn không thoát.”

“Ca, cứu ta! Cứu ta —— ”

Trương Ấu Quân lệ rơi đầy mặt lớn tiếng kêu, mong rằng huynh trưởng có thể nghe thấy lời của y.

“Nhã Quân sẽ không cứu ngươi, nó nói cho ta tùy ý xử trí ngươi, chính là nó để cho ta vào.” Trương Kiện cười đến rất vui vẻ. Bảo vật tuyệt với này bị chính đứa con lớn của mình mang đi, lão vô kế khả thi, bó tay đứng nhìn, may mắn hôm nay Nhã Quân lại trả lại cho lão.

“Ông nói dối, ca sẽ không, sẽ không!”

Người tươi cười ôn nhu, nhân tài phẩm cách cao thượng như huynh sẽ không làm ra loại chuyện này.

Từ nhỏ tới lớn, huynh trưởng giản dị lại cương nghị, vẫn luôn bảo hộ y, cho dù tất cả mọi người có nói, bọn họ không phải huynh đệ ruột thịt, y cũng không tin, bọn họ là huynh đệ, y vẫn luôn tin tưởng như thế.

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đi, đi về nhà!” Trương kiện kéo y nói.

Trương Ấu Quân dùng một chân còn có thể cử động liều mạng giãy dụa, hai tay ôm lấy cửa lớn ở phía sau.

Kéo y không được, trương kiện vừa giận vừa gấp, nhưng cũng không dám động thủ đánh vào tay y, đó là tài năng mà lão ngày nhớ đem mông, lão tuyệt đối sẽ không một lần nữa hủy nó.

Nhưng tay không thể đụng vào, những chỗ khác thì được đi!

Lão hung hăn hướng một chân còn lại của y đánh tới, đau nhức làm nước mắt Trương Ấu Quân chảy dài trên mặt, y đau đến cơ hồ muốn ngất xỉu, lại vẫn cố chống cự.

Y biết nếu giờ mình ngất đi, chờ lần thứ hai tỉnh lại, nghênh đón y chính là địa ngục.

“Ta lúc này thật muốn đem ngươi khóa chặt, đem tứ chi xiềng xích lại, để ngươi vĩnh viễn cũng trốn không thoát, chỉ có thể ở trước mặt ta vẽ tranh, thẳng đến ngươi chết đi mới thôi.”

“Không, không cần, ca, huynh ở nơi nào? Cứu ta, mau cứu ta ——” y thê thanh kêu to.

Trương Kiện xuất ra một lọ thuốc ngủ đổ vào bố khăn hướng mũi y chụp xuống.

Trương Ấu Quân liều mạng lắc đầu, nhưng hương vị gay mũi kia vẫn chui vào.

Dần dần, y không còn cảm giác chân mình đau đớn nữa, thậm chí ngay cả ý thức cũng càng ngày càng rời xa, mí mắt nặng như chì, nặng đến mức y rốt cuộc không mở ra được.

Trong nháy mắt khi đôi mắt đóng lại, y nhìn thấy thân ảnh thon gầy thanh nhã của huynh trưởng.

Hắn đứng lặng ở cạnh cửa, bên cạnh lá cây phản xạ ánh mặt trời, cũng chỉ có ca ca đứng ở nơi đó, ánh sáng giống như đều bị che khuất, một mảnh hắc ám.

Cho nên y không thấy được biểu tình trên mặt ca ca, hình như hắn đang khóc, lại giống như đang cười, cuối cùng biền thành một bồn máu lớn dữ tợn, muốn đem mình cắn xé đến rách bươm.

“Ca, cứu ta —— ”

Y vươn tay ra, chờ đợi đôi tay ấm áp vẫn luôn nâng y dậy khi y té ngã, nhưng thứ y cầm được chính là bụi trần mờ mịt hư vô, sau đó cánh tay y vô lực rũ xuống, nước mắt bi thương theo khóe mắt chảy dài.

Y sắp một lần nữa quay trở lại địa ngục rồi, dùng đôi bàn tay bị thượng thiên nguyền rủ, bị cha thân kỵ hận (đố kỵ + oán hận), vẽ ra những bức họa không được người thứ ba xem.

Toàn thân y một trận rét run, nghĩ muốn đập đầu tự tử, để không bao giờ phải trải qua những ngày thống khổ trong cuộc sống này nữa.

Ngón tay lạnh lẽo bị người nắm lại, một trận ấm áp vây quanh, nước mắt y lại rơi càng nhiều, bàn tay mềm mại lại có nhiều vết chai kia làm tim y xúc động, chỉ có người nhiều năm tập vẽ mới có bàn tay như thế, là ca ca tới cứu y sao?

“Ngươi làm thân ta rơi vào trong địa ngục, Trương Ấu Quân, ta hận ngươi, ta thật hận ngươi!”

Giọng nói bi thương, âm điệu lãnh lạnh, y suýt nữa nghe không ra đây là thanh âm của vị huynh trưởng ôn nhu nhã nhặn.

“Ta sinh ra chỉ để làm nền cho ngươi, ta không phải mẫu đơn – hoa trung chi vương, ngươi mới đúng! Mà ngươi sinh ra chính là để cho ta thấy mình ty tiện vô năng cỡ nào? Ta hận ngươi, hận đến muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Thanh âm tựa như quạ đen lạnh lẽo thống khổ nói: “Ô, ngươi làm ta thay đổi, chính ngươi thức tỉnh con ác quỷ sống trong ta, cũng cho ta biến thành một con quỷ hại người, trời ơi! Ta như thế nào biến thành như vậy? Trương Nhã Quân ta tại sao lại suy đồi đến nỗi vừa đáng giận vừa kinh tởm như vầy? Ngay cả chính ta khi soi gương còn cảm thấy xấu hổ, ta không phải người, mà là quỷ!”

Âm điệu kia trở nên khàn khàn, giống như đang kềm chế tiếng khóc. Đầu ngón tay của y cảm nhận được độ ấm của nước mắt, là từ chủ nhân của những vết chai sần đang nằm trong lòng bàn tay y.

“Ngươi chết đi, Trương Ấu Quân, cầu ngươi chết đi, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ không thống khổ như vậy, ta sẽ không vì sự sùng bái trong ánh mắt của Vi Hòa, nhìn thấy sắc mặt xấu xí bỉ ỏi của mình, ta chịu không nổi, rốt cuộc chịu không nổi  ——!”

Bàn tay ấm áp buông ra tay y, người chưa bao giờ bỏ rơi y, rốt cuộc cũng vì cái tài năng đáng nguyền rủa này mà buông tay y.

Khóe mắt Trương Ấu Quân chảy xuống càng nhiều nước mắt. Nguyên lai, nguyên lai tài năng trời cho này lại làm ca ca thống khổ như thế, y thấy rõ ca cùng Vi Hòa ca ở chung có bao nhiêu vui vẻ, nhưng mà hiện tại ngay cả Vi Hòa ca cũng không thể an ủi ca ca sao?

“Ca!”

Y cố gắng thoát khỏi sương mù, nổ lực mở to mắt, nhìn gương mặt không còn ôn nhu nho nhã như ngày xưa, chỉ còn buồn bã cùng tuyệt vọng, tựa như trong tim cũng chỉ còn nỗi thống khổ dày vò.

” Ca, Đừng khóc! —— ”

Như là không đành lòng nhìn y, Trương Nhã Quân cuối mặt quay sang chỗ khác, hai tay che mặt khóc rống, nước mắt từ kẽ tay lưu tiết chảy ra, nhưng hắn vẫn không nói ra thống khổ của mình, chỉ có thể luôn mãi dây dưa, đem bản thân tra tấn đến thương tích đầy mình.

Sương mù lần thứ hai ùn ùn kéo đến, Trương Ấu Quân muốn dùng tay chạm vào huynh trưởng, an ủi hắn đừng khóc, lại không có khí lực, bên tai chỉ nghe thấy tiếng khóc khàn khàn đau triệt nội tâm của huynh trưởng.

Từng tiếng lại từng tiếng, tựa như không bao giờ chấm dứt.

Có lẽ ở trong lòng ca ca, tra tấn cùng thống khổ hắn phải chịu, vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày kết thúc.

Trương Ấu Quân chảy xuống giọt lệ cuối cùng, có lẽ, bản thân mình lâm vào địa ngục cũng tốt, ít nhất không nhìn thấy mình, đau khổ của ca ca sẽ giảm bớt đi.

Thân mình không giãy giụa mềm nhũng ngã xuống, y bị người ôm lên xe, xe ngựa nhanh chóng chạy đi, yên lặng biến mất ở cuối con hẻm.

Thế gian này không ai cần y, cũng không ai nguyện ý thật lòng thương y, thứ bọn họ muốn, yêu  —— chính là hai bàn tay y.

Là đôi tay biết vẽ tranh này.

Bọn họ muốn chính là thứ tài năng đáng nguyền rủ kia.

Không phải y!