Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 98




**1**.

Những ngày kế tiếp, Đông Phương Kì ra sức chèn ép dày vò ta, bắt ta đi đông đi tây, khom lưng hầu hạ hắn.

Ta vừa tỏ chút thái độ phản kháng, hắn liền lệ châu đầy mặt, một tiếng xin lỗi phu quân, hai tiếng xin lỗi phu quân. Hại ta bị phụ thân đuổi đánh còn dữ dội hơn lần đầu tiên. Kể cả đám hạ nhân cũng bắt đầu công khai nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường.

Ta đành nhịn nhục, ngậm miệng, cúi mình, để cho Đông Phương Kì tùy ý bắt nạt.

Nhưng ta cũng chỉ nhịn nhục ba ngày thôi.

Bởi vì đến ngày thứ tư.

Thì kế hoạch trả thù của ta....

...đã hoàn thiện.

**2**.

Kể từ cái ngày hắn lệ châu đầy mặt, một tiếng xin lỗi phu quân, hai tiếng xin lỗi phu quân, khiến người ta đau lòng không ngớt, thì mẫu thân ta không cho hắn động vào những việc dọn dẹp giặt giũ bếp núc nữa.

Nhiệm vụ duy nhất của hắn bây giờ là làm một thiếu phu nhân dung mạo như ngọc, nhàn tản ung dung ngồi yên một chỗ cho người ta hầu hạ.

Ai hầu hạ?

Ta!

Ta xung phong!!

**3**.

Đông Phương Kì biết đóng vai một bạch liên hoa hiền lương thục đức, khom mình cúi gối dưới chân trượng phu.

Thì ta cũng biết đóng vai một si tâm công tử, quỳ gối bái lạy, đem thê tử đặt lên tận đầu.

Vì vậy, ta học theo phong thái của Đông Phương Kì khi xưa.

Sáng gà chưa gáy, ta đã ngồi dậy đi làm điểm tâm.

Trưa thì ta mang toàn bộ xiêm y của hắn đi giặt.

Chiều chiều, ta cũng không đến võ đường nữa mà cùng Đông Phương Kì luyện kiếm.

Trong lúc tập luyện còn cố tình chạm hông chạm éo, tình tình tứ tứ, nói ra những lời đường mật yêu đương.

Ngọt chết cái đám hạ nhân đang nhìn lén.

Đến tối, ta chuẩn bị chăn nệm đâu vào đấy mời hắn lên ngồi. Sau đó còn nấu nước cho hắn ngâm chân.

Trước đây hắn chỉ nấu cho ta một thau, bây giờ ta nấu cho hắn tận hai thau, mỗi chân ngâm một bên, rộng rãi thoải mái.

Ta cho đám người đang âm thầm lén lút vây quanh phòng ngủ bọn ta nhìn cho kĩ!

Giữa ta và hắn!

Ai ân cần hơn ai!

Ai chu đáo hơn ai!

**4**.

Mưu kế của Đông Phương Kì tính ra là phản lại hắn.

Hắn ra sức lấy lòng phụ mẫu ta, cuối cùng lại lấy lòng quá mức. Kể từ cái ngày hắn lệ châu đầy mặt, một tiếng xin lỗi phu quân, hai tiếng xin lỗi phu quân, khiến người ta đau lòng không ngớt, thì phụ mẫu ta liền cho người bám theo bọn ta giám sát. Ngăn cho ta bạc đãi hắn.

Bám đến mức, hắn không thể nào thoát được cái vai bạch liên hoa kia.

Trước sự hầu hạ chu đáo từ sáng đến tối của ta, hắn không còn cách nào khác ngoài tiếp nhận.

Mặc dù điểm tâm ta làm không ăn được. Quần áo ta giặt đều phải vứt đi. Luyện kiếm với ta căn bản không thể tiến bộ. Nước ngâm chân ta nấu, lần nào lần đó đều nóng đến lột da.

Nhưng quan trọng là ở "tấm lòng."

Cái tâm mới là cái đáng quý.

Đông Phương Kì mặt ngoài thì mỉm cười vui vẻ nhận lấy sự ôn nhu của ta.

Nhưng nhìn vào sắc mặt xanh xao hốc hác của hắn, ta có thể đoán được, hắn cũng giống như ta khi xưa.

Ăn-không-ngon.

Ngủ-không-yên.

**5**.

Cả nhà bốn người bọn ta ngồi quây quần bên mâm cơm đoàn viên.

Phụ thân khen ta dạo này có tiến bộ.

Mẫu thân nói ta càng ngày càng chu đáo.

Ngay cả đám hạ nhân xung quanh cũng bắt đầu nhìn ta bằng con mắt bao dung lượng thứ.

Sắc mặt mọi người trước sự hối cải biết quay đầu của ta đều tràn ngập nắng xuân.

Chỉ có mỗi Đông Phương Kì là như cô hồn dã quỷ, ngồi vật vờ một bên.

**6**.

Mẫu thân ta hỏi hắn bị làm sao.

Ta liền bày ra nét mặt đau lòng khôn xiết, nhanh miệng nói lỗi là do ta chưa chăm sóc hắn chu toàn.

Đông Phương Kì liền nói chen vào, nói ta chăm sóc hắn đã tốt lắm rồi, hắn chỉ là không cẩn thận bị cảm mạo mà thôi.

Ta nói vẫn là ta chăm sóc hắn chưa đủ tốt, xem ra ta phải chăm sóc hắn nhiều hơn nữa.

Hắn nói không cần đâu.

Phụ thân ta nói cần.

Mẫu thân ta nói hắn cứ để ta chăm sóc nhiều vào, bù đắp lại lỗi lầm trước đây.

Sắc mặt Đông Phương Kì đã xanh nay lại càng thêm xanh.

**7**.

Đến đêm, phu thê ta nằm trên giường. Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn lén của quần chúng, ta bày ra bộ dạng yêu thương che chở, ôm hắn vào lòng.

Đông Phương Kì giấu mặt trong lồng ngực ta, trừng lớn hai mắt không dám ngủ.

"Đường Khánh..." Hằn nhỏ giọng thì thầm.

"Kì nhi ngoan, tại sao còn chưa ngủ?" Ta nhẹ nhàng ôn nhu, vuốt tóc hắn.

"Coi như ta tạ lỗi với ngươi, ngươi đừng dày vò ta như vậy nữa!!!" Hắn nhỏ giọng thì thào cầu xin ta.

"Ngủ ngoan đi, không là vi phu lại giúp ngươi xoa chân đó!"

Đông Phương Kì nói: "Đừng, đừng, ta xin ngươi, chân ta bị ngươi xoa đến nổi muốn tắc hết kinh mạch rồi."

"Ừm" Ta mỉm cười.

"Ta nhận, trước đây là ta quá đáng. Sáng ngày mai ta liền tập hợp tất cả mọi người trong Đường phủ, nói cho bọn họ sự thật. Ngươi...ngươi tha thứ cho ta lần này được không."

"Kì nhi, làm người đã nói là phải giữ lời đó nha..."

Hắn liền điên cuồng gật đầu: "Ta hứa, ta hứa, chỉ cần ngươi tha cho ta lần này, ngày mai ta sẽ đính chính lại sự việc. Cho mọi người trong phủ phỉ nhổ ta. Cho ngươi lại được bọn họ kính nể tôn trọng!!"

**8**.

Ngày hôm sau Đông Phương Kì hoàn toàn không đính chính lại sự việc.

Mọi người trong phủ không hề phỉ nhổ hắn.

Càng không tự nhiên quay lại kính nể tôn trọng ta. Bọn họ cùng lắm chỉ mới bắt đầu lượng thứ cho ta mà thôi.

Thế nhưng chung quy, hắn cũng không còn ở sau lưng bêu rếu ta, cũng không làm ra vẻ mình mong manh yếu đuối dễ bị bắt nạt nữa.

Ta thế là cũng cho hắn ăn ngon, lại cho hắn mặc đẹp, luyện kiếm thích luyện thế nào thì luyện, ngâm chân có thể kêu hạ nhân pha nước ấm đàng hoàng để mà ngâm.

Phụ mẫu dần dần cũng không cho người theo dõi bọn ta nữa.

Ta với Đông Phương Kì cứ nhứ vậy bình đạm sống qua nửa tháng.

Cho đến một ngày.

**9**.

Ở một vùng quê cách Đường phủ hai ngày đường, xuất hiện một băng cướp.

Bọn chúng võ công cao cường, lại biết dùng độc thủ.

Nghe nói băng cướp này trước đây từng hoành hành ở kinh thành, cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Không biết vì cái gì bây giờ lại tìm đến thôn quê hẻo lánh mà sinh sự. Khiến người nông dân đã khổ này lại càng sống không được yên thân.

Ta nghe tin liền nổi cơn thịnh nộ, xung phong đi trừng trị lũ cướp.

Phụ thân khen ta có lòng chính nghĩa, hỏi ta có cần bao nhiêu người!

Ta nói với phụ thân, đám cướp đó nghe báo lại chỉ có tầm hai mươi tên, hoàn toàn không phải đối thủ của ta.

Ta đi một mình là được rồi.

**10**.

Đông Phương Kì nghe tin liền liếc nhìn ta, đứng khoanh tay đanh đá nói:

"Cái lũ đại hiệp chính đạo các ngươi, nói thì hay lắm, nhưng thực tế chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết là giỏi. Đâu có ai cấm ngươi mang người theo hỗ trợ. Ngươi làm cái quái gì lại đi một mình?"

Ta hỏi hắn lo lắng cho ta sao?

Hắn xì một tiếng nói: "Đúng, ta lo chết đi được! Ta lo ngươi đánh không lại người ta. Bị đuổi đánh đến mức ba chân bốn cẳng chạy khắp nơi khóc lóc cầu cứu xin tha. Đến lúc đó ta lại vô duyên vô cớ bị ngươi làm cho mất mặt!!!"

Ta cười lớn, nói hắn không cần phải lo mất mặt.

Võ công ta cao cường thế nào, hắn là người biết rõ nhất.

Lần này ta đi, sáng vừa rời khỏi, chiều liền về.

Bảo hắn để dành phần cơm cho ta.

**11**.

Ta ngồi bên mâm cơm, nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn.

Chờ đợi.

Đợi đến tận lúc cơm canh nguội lạnh.

Đợi đến tận lúc mặt trời xuống núi.

Đường Khánh...vẫn chưa trở về.

**12**.

Ta đi tìm minh chủ võ lâm hỏi chuyện.

Vừa bước vào đại sảnh, liền thấy minh chủ phu nhân ngồi trên đất khóc đến thiên hôn địa ám.

Trên tay minh chủ võ lâm là một bức huyết thư.

Trên thư ghi rõ Đường công tử đang nằm hấp hối ở chỗ bọn chúng.

Bảo minh chủ võ lâm cử ra một người mang theo tiền chuộc đến địa điểm chỉ định.

Đến sớm thì chuộc người.

Đến trễ thì chuộc xác.

Ở trên bàn còn đặt cả bội kiếm của Đường Khánh...

Lưỡi kiếm lúc này...đã gãy làm đôi.

**13**.

Đêm hôm khuya khoắt.

Ở cạnh bờ sông.

Một nhóm người cao to bặm trợn tiến lại.

Kẻ cao to nhất trong bọn chúng râu ria xồm xoàm, lớn giọng nói: "Người của Đường gia có khác! Rất đúng hẹn! May cho các ngươi, cái tên thiếu gia của bọn ngươi vẫn còn thở! Cái rương ngươi xách trên lưng là tiền chuộc phải không? Mau đưa ra đây! Rồi bọn ta thả hắn đi!!!"

Một kẻ gầy gò lọm khọm theo sau, khuôn mặt lộ lên nét đê tiện, liếm môi nói: "Đại ca, nghe nói bọn người võ lâm luyện khí luyện cốt, tên nào tên đấy đều da thịt mịn màng. Hay là nhân cơ hội này..."

Một kẻ béo tốt liền lên tiếng: "Cái tên dâm tặc nhà người. Kẻ kia đội nón che kín mặt thế kia, vậy mà ngươi cũng thèm thuồng cho được, lỡ như là một tên xấu không chịu nổi thì tàn đời cái bộ xương khô nhà ngươi!!"

"Cái miệng mỡ của nhà ngươi câm đi! Nhìn vóc dáng y thanh tú thế kia, chắc chắn là một tiểu mỹ nhân!!"

"Dáng đẹp thì được gì, mặt mũi mới quan trọng. Bây giờ ta cược với ngươi mười lượng! Người này mặt mũi từ tầm thường trở xuống! Ngươi dám cược không?!"

"Thôi đừng cược..."

Ta nhẹ nhàng lên tiếng.

Thở ra một hơi.

Rồi từ tốn tháo cái rương nặng trịch trên lưng xuống.

Vung tay...

Ném vào mặt cái tên đầu heo chết dẫm vừa mở mồm chê ta xấu!!!

Tên mập phì kia bị cái rương chứa toàn đá bay trúng mặt thì trực tiếp ngã ra sau, ôm má lăn lộn kêu đau.

"Kêu cái gì!!"

Ta tháo mũ xuống hất mặt, khinh bỉ nhìn tên mập trên mặt đất!

"Lão tử vừa giúp ngươi tiết kiệm mười lượng bạc đó!!

**14**.

Ta, Đông Phương Kì, là con trai duy nhất của ma giáo chủ!

Trên đời này, phàm là kẻ làm chuyện xấu, đều phải phủ phục cúi mình trước phụ thân ta.

Bây giờ cái đám cướp này đột ngột chạy đến đây phá làng phá xóm, vậy mà chưa từng tìm đến địa phận ma giáo chào hỏi phụ thân ta một tiếng.

Ta là vì tức giận bọn chúng dám coi thường phụ thân ta, mới chạy đến đây dạy cho bọn chúng một bài học!

Hoàn toàn không có liên quan gì đến tên Đường Khánh kia!!!

_______________________

**Lời tác giả**: tsun + tsun = 2 tsun tsun

Chương sau là chương cuối của Túc Địch kì này, mọi người nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra!