Đồng nghiệp làm chung lâu đều biết Lư Mễ đang nói đùa nhưng có một vài người coi là thật, thực sự nghĩ rằng Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa có gì đó với nhau.
Đường Ngũ Nghĩa nhắn vào nhóm ngay sau cô: [Mong các chị nương tay ạ.] Giả bộ làm một chú thỏ trắng.
Người trẻ tuổi một khi nói giỡn thì vô cùng “xõa”, vì Lư Mễ gửi ảnh áo tắm suối nước nóng mà trong nhóm ầm ĩ một lúc.
Một hồi sau, Lư Mễ nhắn thêm câu nữa: [Tôi đùa đấy, đi tắm suối nước nóng ở Hokkaido ấy à, có rất nhiều khách sạn không cho mặc đồ đâu... Đừng mua áo tắm làm gì, cứ cởi truồng mà tắm!]
Câu ấy của Lư Mễ làm mọi người sục sôi, có người từng tới Hokkaido đáp lại cô: [Kích thích thế á?]
[Chứ còn gì nữa. Mọi người cứ trần truồng mà gặp nhau nhé! Dù sao đi nữa tôi cũng có thể làm điều đó mà trong đầu không suy nghĩ bậy bạ gì.] Lư Mễ ngẫm nghĩ, với cái tính nết của Đồ Minh thì chắc chắn anh sẽ không cho người khác xem.
Cuối cùng Đồ Minh cũng lên tiếng: [Đã chọn khách sạn nam nữ tắm riêng rồi, Jack không cần lo lắng bị các chị ra tay. Ở đó có áo tắm kiểu nữ (nếu có thể mặc) thì các anh em cũng không nhìn thấy. Mong rằng mọi người ra ngoài an toàn, chơi vui vẻ, không có điều gì ngoài ý muốn, không gây ra tai tiếng. Như vậy team building mới có ý nghĩa.] Mấy chữ không gây ra tai tiếng đúng là ẩn ý sâu xa.
[Đúng đúng đúng!] Daisy tiếp lời: [Anh đại nói rất đúng!]
Mọi người vội vàng hùa theo Đồ Minh, chỉ có Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa không nói gì, đúng là tỏ ra không hợp với đội nhóm.
Lư Mễ thấy hơi chán, xem game show, tin nhắn của Đại Lương đến: [Đến tham gia hoạt động của nhóm tennis đi, không có cô chán lắm.]
[Chán thì anh giải tán đi, tôi không đi, tennis chán òm.]
[Thế cái gì mới thú vị? Tôi tham gia cùng cô.]
Một người đàn ông trêu ghẹo một người phụ nữ thế nào, Đại Lương là tay lão luyện, nhưng Lư Mễ chưa từng tiếp chiêu. Cô không có hứng thú với Đại Lương, thậm chí còn cảm thấy đẳng cấp của Đại Lương hơi low.
Tám mươi phần trăm Lư Mễ đã được Đồ Minh tôi luyện cho rồi, cô không có hứng thú gì với đàn ông mà cô có thể dễ dám tóm gọn, chậc chậc. Cô tự cười nhạo bản thân một tiếng.
Có lẽ ban ngày nói mấy lời xuất sắc quá, tới tối Lư Mễ ngủ không ngon lắm. Cô nằm mơ, cực kỳ chân thực, y như bị bóng đè.
Cô mơ thấy ở khách sạn suối nước nóng Hokkaido, cô đang thay quần áo, cửa khách sạn mở tung ra, Đồ Minh bước vào. Anh chỉ mặc cái quần màu trắng, vòng eo thon mà chắc nịch, biểu cảm lạnh lùng. Lư Mễ thấy sợ một cách vô cớ, chỉ vào Đồ Minh, mềm mại kêu lên: “Tên dê xồm! Cút ra ngoài!”
Đồ Minh không nói gì, đi tới trước mặt cô, ép cô xuống cái chiếu tatami. Giấc mơ này quá chân thực, từng đợt sóng triều trào dâng, hôm sau cô thức dậy, cảm giác đòi mạng ấy vẫn còn vương vấn.
Lư Mễ trợn tròn mắt suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chửi bậy một tiếng, ấy thế mà mình lại mộng tinh, mẹ nó còn mơ thấy người mà nhất quyết không cho mình ngủ cùng. Chắc chắn là vì quá lâu rồi mình không làm tình, thế này là không được.
Buổi sáng cuối tuần đã bị phá hủy vì giấc mơ ly kỳ tối hôm qua. Lư Mễ chẳng lên tinh thần nổi, cô mặc bộ đồ ngủ vải nhung san hô làm ổ trên sofa. Suy xét hết một lượt từ đầu đến chân những người đàn ông mà cô thấy ổn áp, không được, đều không được, mình đều không muốn ngủ với ai.
Cuối cùng cô nghĩ đến Đồ Minh, lúc anh ở sân chơi tennis, chạy qua chạy lại như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, trên người không có sẹo lồi, áo thể thao loáng thoáng để lộ đường nét cơ thể, làm người ta thèm thuồng quá thể.
Cô nhắn tin cho Đại Lương: [Hôm nay có ai đến chơi bóng thế?]
[Hầu hết đều có mặt, nay là buổi trình diễn đầu tiên của sếp cô sau khi bị tai nạn xe.]
[Tôi ở nhà chán quá, tôi qua xem thế nào.]
Thím Hai thấy Lư Mễ lại đến sân bóng thì chọc cô: “Đến phụ việc giúp thím Hai hay ưng ý người khác rồi?”
Lư Mễ ngồi ở đó: “Cháu tới phụ giúp thím Hai.”
“Thế thì cháu đứng lên!”
“Không đâu.”
Lư Mễ nhìn chằm chằm vào cửa sân bóng, tên ngốc Đồ Minh không cho cô ngủ ngon giấc, anh cũng đừng hòng được yên thân. Lư Mễ hơi vô lý, cô mơ thấy Đồ Minh, thế mà lại biến thành lỗi của Đồ Minh. Cô không quan tâm được nhiều như thế, trong lòng âm thầm dấy lên một ngọn đuốc, hôm nay cô nhất định phải ghẹo Đồ Minh, nếu có thể làm cho anh cũng phải chịu đau thì chẳng còn gì tốt hơn.
Đồ Minh không ngờ sẽ nhìn thấy Lư Mễ ở sân bóng, nhưng cô ngồi đó nói chuyện với thím Hai của cô, chỉ tình cờ liếc anh một cái, gật đầu với anh, trông cực kỳ bình thản.
Đồ Minh không dám hoạt động quá dữ dội, chỉ đánh qua loa rồi ngồi một bên nghỉ ngơi. Giày thể thao ma sát với sàn phát ra tiếng trơn rít trong sân bóng, nam nữ chơi bóng đều rất khỏe khoắn. Đồ Minh xem một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Buổi tối có liên hoan, nói là đi ăn buffet hải sản, đúng lúc Đồ Minh rảnh rỗi nên anh cũng đăng ký đi.
Sau khi chơi bóng xong, anh thay quần áo đi ra thì thấy Lư Mễ theo các thành viên khác đi ra ngoài, chắc hẳn có mỗi một mình anh không biết Lư Mễ tham gia liên hoan.
Lúc ăn, Lư Mễ ngồi đối diện anh. Cô ăn không nhiều lắm nhưng uống mấy ly rượu vang, Đại Lương ngồi bên cạnh cô cực kỳ vồn vã, thậm chí còn hỏi cô: “Uống rượu rồi thì đừng lái xe, lát nữa tôi đưa cô về.”
“Được thôi.” Tiếng được thôi của Lư Mễ rất mềm mại, cứ như có ba phần tình cảm với Đại Lương.
Cô lén đảo mắt qua nhìn Đồ Minh, thấy anh vẫn như mọi khi. Lư Mễ quen rồi nên mặc kệ anh, tiếp tục diễn vở kịch của mình. Quen biết Đồ Minh lâu rồi, ít nhiều gì cũng hiểu anh đôi chút, anh không thích cô nhưng anh sẽ không để người đàn ông khác đưa cô trong tình trạng say xỉn về nhà, vì lo lắng phụ nữ sẽ chịu thiệt.
Anh sẽ làm thế với tất cả phái nữ, vì anh là Đồ Minh.
Lư Mễ uống thêm ít rượu nữa, lúc tan cuộc, ánh mắt cô mơ màng, cơ thể mềm oặt được Đại Lương đỡ. Tâm trạng anh ta không tệ, nghĩ rằng cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội nảy sinh gì đó với Lư Mễ.
Nhưng Đồ Minh đi tới, nói với Đại Lương: “Anh cũng uống rượu, không tiện, để tôi đưa cô ấy về.”
“Không cần, tôi gọi người lái thay, rất tiện.”
“Thế anh hỏi cô ấy xem cô ấy ở đâu đi?” Đồ Minh muốn xem có phải Lư Mễ vẫn còn một chút tỉnh táo hay không.
“Tiểu Lư Mễ sống ở đâu thế?”
“Sống ở trên trời á...” Lư Mễ nói hươu nói vượn, giả say đến cùng. Tí rượu vang đểu ấy sao làm cô say được, nếu thế thì cô sống uổng quá rồi.
Đồ Minh đỡ lấy cô từ tay Đại Lương: “Không biết cô ấy sống ở đâu thì sao đưa về được? Để tôi đưa, tôi phải chịu trách nhiệm với cấp dưới.”
Đại Lương không cam lòng nhưng anh ta hiểu Đồ Minh, anh ta không giằng co thắng anh được, đành phải gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”
Đồ Minh đỡ Lư Mễ, tay giữ bả vai cô. Lư Mễ dựa vào sát vào lồng ngực anh, nhoài lên người anh, nghĩ thầm: “Thím Hai không lừa mình, giả bộ yếu đuối có tác dụng thật.” Cô không chịu bước đi tử tế, đi được vài bước thì giả bộ run chân. Đồ Minh sợ cô ngã nên bàn tay giữ vai cô trượt xuống phần eo thon gọn của cô, nhiệt độ ấm nóng của lòng bàn tay truyền tới cơ thể Lư Mễ qua lớp áo, trong đầu Lư Mễ lướt lại giấc mơ tối hôm qua. Đồ Minh tốn rất nhiều công sức mới đỡ Lư Mễ đến bên cạnh xe được. Anh vẫn nhẫn nhịn không mắng cô bồng bột, cảm thấy cô uống đến mức này không biết lo cho bản thân gì hết.
Xe của Đồ Minh đem đi sửa chưa lấy về, hôm nay anh lái xe của Đồ Yến Lương. Xe của Đồ Yến Lương có phong cách giống xe của Đồ Minh, Lư Mễ ườn người trên ghế lái phụ lặng lẽ hé mắt ra đánh giá một lượt rồi nhắm mắt lại. Xe lắc lư, Lư Mễ thoải mái đến mức muốn ngủ, tốt nhất là ngủ cùng Đồ Minh.
Đồ Minh dừng xe trước cổng khu nhà cô, muốn vào đúng tòa mà Lư Mễ ở thì xe bên ngoài đừng hòng tìm được chỗ đỗ, Đồ Minh hiểu được điều đó.
Nhưng đỗ xe ở cổng khu nhà thì làm sao lôi cô lên nhà được là cả một vấn đề.
Lư Mễ lẩm bẩm một câu đúng lúc: “Tôi muốn về nhà đi vệ sinh... Buồn tè...” Thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
Đồ Minh hết cách, đành phải ngồi xổm xuống: “Tôi cõng cô về.”
Lư Mễ cười nở hoa trong lòng, giả bộ chân lâng lâng, nằm nhoài lên lưng anh, mặt dán vào cần cổ hơi nóng của anh. Có phải anh là người thể nhiệt không? Ý nghĩ xấu xa trong lòng Lư Mễ nảy ra từng chút một, mãi đến tận khi nhấn chìm lương tâm của cô.
Đồ Minh cõng cô đến cửa nguyên đơn, hỏi cô: “Thẻ qua cổng an ninh và chìa khóa ở đâu?”
Lư Mễ chỉ vào vị trí bên trong áo phao của mình, giả bộ muốn lấy nhưng không mò ra được. Đồ Minh thở dài: “Cô đừng nhúc nhích.” Anh giữ cô đứng thẳng dậy, kéo khóa áo phao của cô ra, thò tay vào trong túi, quả nhiên đã lấy được chìa khóa ra.
Lồng ngực phập phồng của Lư Mễ cọ vào ống tay áo anh, anh cuống quýt rút tay về. Lư Mễ nhân cơ hội này dựa vào ngực anh, cố ý ghìm người xuống, khiến cho Đồ Minh không thể không ôm lấy cô.
Hôm nay đúng là nhận được đãi ngộ của Hoàng đế, Lư Mễ vùi trong lòng Đồ Minh nghĩ: Để lừa anh vào nhà bà mà bà đây phải diễn đến mức này. Anh đúng là thằng cháu trai!
Đồ Minh bật đèn phòng ngủ của cô lên, đặt cô xuống giường. Trên tủ đầu giường có mấy quyển sách, lúc đỡ cô nằm xuống giường, Đồ Minh nhìn rõ đó là sách gì, chính là tranh liên hoàn mà anh tặng cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh hơi ngây người trong thoáng chốc, Lư Mễ dùng hai tay ôm lấy cổ anh kéo anh ngã xuống giường.
Môi cô dán vào vành tai anh, mặt dán vào mặt anh, cô nghe thấy tiếng tim đập như trống bỏi của Đồ Minh. Cô không kiềm chế nổi những suy nghĩ xấu xa kia của mình nữa, há miệng cắn tai anh, vươn lưỡi ra liếm. Hô hấp của Đồ Minh rối loạn.
Nhưng lý trí vẫn còn.
Anh vươn tay túm lấy cổ tay cô, muốn gạt cánh tay cô ra, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Cô say rồi.”
Lư Mễ ghét giọng điệu này của anh nhất. Anh không thể thừa nước đục thả câu như những người đàn ông đểu khác sao? Cô không buông tay, không những không buông tay mà cô còn dán môi lên môi anh trong lúc hai người giằng co, dán cả người lên, ưm một tiếng, đầu lưỡi cô liếm qua khóe môi anh, nhân cơ hội anh mở miệng nói chuyện mà luồn vào trong miệng anh. Đồ Minh cảm thấy máu dồn thẳng lên não, trong thoáng chốc anh có cảm giác bị chấn động não nhẹ. Nhưng anh vẫn còn lý trí, người nằm bên dưới anh là cấp dưới của anh, dù hai người qua lại không chỉ trong phạm vi đồng nghiệp, Đồ Minh cũng không cho phép mình mất khống chế.
Lư Mễ muốn làm điều này lâu lắm rồi, sóng triều trào dâng, hoàn toàn không thể giả bộ tiếng rên khe khẽ ấy được. Cô muốn ăn sạch sành sanh Đồ Minh ngay lúc này, tới khi trời sáng thì mỗi người đi một ngả.
Nhưng anh nổi giận rồi, anh siết chặt cổ tay cô làm cô thấy đau, không để cô yên. Cuối cùng Lư Mễ nhụt chí, cô cũng thấy tức, cảm thấy mình mất hết thể diện, cuối cùng ậm ờ nói: “Jack, Đường Ngũ Nghĩa, cậu thật tốt.”
Cô nhắm hai mắt, nói ra câu khốn nạn ấy, nhận ra cơ thể Đồ Minh hơi khựng lại. Ngay sau đó anh siết chặt tay hơn, cuối cùng thoát khỏi cánh tay cô, quay người đi ra khỏi cửa nhà cô.
Anh không quan tâm cô sống hay chết. Cũng may câu cuối cùng của cô đã vớt vát được tí thể diện, nếu không cô thực sự không còn mặt mũi gì nữa.
Lư Mễ nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cô nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa sổ phòng khách đợi, cuối cùng cũng thấy Đồ Minh hiên ngang đi về.
Con mẹ nó chứ được thật đấy!
Lư Mễ không nói ra được tại sao mình lại tức giận, cô rất muốn làm gì đó với ai đó, không phải Đồ Minh cũng được! Bị Đồ Minh chọc tức, cô nổi nên suy nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, rút điện thoại ra lướt danh sách bạn bè. Đúng, Vương Kết Tư, chính là anh ta.
Cô chưa kịp gọi đi thì Trương Hiểu gọi tới: “Bây giờ tôi qua chăm bà nhé, bà vẫn còn tỉnh táo chứ? Sếp bà bảo bà uống say, cần được chăm sóc.”
“Tôi vẫn ổn lắm!”
“Thôi đi! Sếp bà bảo bà uống say ngu người luôn rồi! Chờ đấy, tôi tới tìm bà!”
Tâm trạng của Đồ Minh cực kỳ không tốt, đi loanh quanh ở cổng khu nhà của Lư Mễ. Anh không thích Lư Mễ say rượu làm bậy, cứ như ai cũng được, nhưng cô say rồi, cần có người chăm sóc, anh bèn gọi cho Trương Hiểu.
Anh vẫn chưa xóa phương thức liên lạc của Trương Hiểu, không ngờ hôm nay lại có ích.
Khi Trương Hiểu tới, Lư Mễ đã tắm xong rồi, cô nằm trên giường, mặt đỏ bừng, mắt khép hờ, hệt như người đẹp ngủ trong rừng.
Trương Hiểu trợn trừng hai mắt: “Sếp bà cởi quần áo bà ra rồi tắm cho bà luôn hả?”
“Đừng nhắc đến anh ta.” Lư Mễ cản cô ấy lại: “Tụt hết cả cảm xúc, sau này đừng nhắc đến anh ta nữa!”
“Sao thế này? Lại thất bại à? Không sao đâu, bình thường thôi mà.” Trương Hiểu bò lên giường, kéo chăn qua rồi nằm xuống: “Thất bại thì thôi, sao trông bà khó ở thế? Không chịu thua à?”
“Bà mau im miệng đi.” Lư Mễ nguýt cô ấy một cái rồi xoay người đi.
Đã làm rồi thì không hối hận, nhưng nguyên tắc làm người khuôn xáo rỗng cứng nhắc của Đồ Minh đã đẩy cô ra rất xa, không cho cô bất cứ cơ hội nào. Vốn dĩ Lư Mễ muốn từ bỏ rồi, vì một giấc mơ ướt át mà lại nổi lên ý định. Lần này thì hay rồi, lừa được vào trong nhà rồi mà người ta vẫn rút lui nguyên vẹn.
May mà có người anh em Đường Ngũ Nghĩa, lúc then chốt có thể đẩy cậu ta ra chặn đao, nhân tiện cắt một miếng thịt trên người Đồ Minh. Ngẫm lại thì cắt một miếng thịt có tác dụng quần gì đâu chứ? Người ta chẳng quan tâm!
Lư Mễ thầm mắng Đồ Minh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, như thế vẫn chưa hết giận.
Sáng hôm sau cơn giận ấy vẫn chưa tan hết, cô nhắn tin cho Đồ Minh: [Tôi hỏi anh, có phải anh định cả đời này không cho tôi ngủ không hả? Giữa nam với nữ chẳng phải chỉ có tí chuyện cỏn con ấy thôi sao? Anh hạ mình chút cho tôi tí cơ hội đi, tôi tiến tới nhào vào lòng anh, chẳng phải xong rồi sao? Con mẹ nó khó lắm à?] Cô ấn nút gửi, sau đó lại thu hồi.
Cút mẹ đi!
Mình thật sự phải có gì đó với Đường Ngũ Nghĩa thôi!