Khoảng hơn hai tiếng sau, Thời Quyết tỉnh dậy lần nữa.
Anh nhìn lên trần nhà một lúc, sau đó cầm lấy điện thoại.
Cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Trong WeChat, là một loạt tin nhắn của cô ấy.
[Lớp trưởng, em vẫn muốn giải thích một chút. Ban đầu, em dự định sau khi chú Triệu đi nước ngoài, em sẽ đến tìm anh, nhưng lúc đó lại phải thi.]
[Chính sách yêu cầu mỗi doanh nghiệp phải do một đội ngũ phụ trách, nhưng nhân sự của chúng em quá ít, văn phòng chỉ có bốn người, phải đối phó với ba doanh nghiệp, thực sự bận không xuể.]
[Gần đây còn phải đi ngoại tỉnh học tập, rồi em định thi luật trong năm nay, vì công việc có thể cần, cuối cùng là không có thời gian.]
[Sau đó…]
Cô đã viết ít nhất ba trăm chữ về lịch trình công việc gần đây, anh đọc một chút lúc đầu, rồi lướt qua nhanh chóng.
Đại khái cũng chỉ là không có thời gian.
Anh gõ lại một dòng trả lời.
[Ồ.]
Thực ra, lúc rời khỏi phòng 709, Thời Quyết đã biết, một năm sau Từ Vân Ni chắc chắn không đến.
Đây là một loại trực giác tự nhiên.
Người phụ nữ chỉ biết nói lời hoa mỹ.
Bàn chân trắng, dài của anh đặt lên tấm thảm. Thời Quyết lấy điếu thuốc, anh bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Ánh sáng chói chang khiến anh suýt nữa không đứng vững.
Lại có một tin nhắn gửi đến.
[Dạo này anh thế nào?]
Tốt lắm, rất tốt, em không xem chương trình truyền hình à? Anh đang nổi như cồn, nổi tiếng đến nửa bầu trời.
Thời Quyết nhìn câu này, đến thuốc lá cũng quên châm, trong đầu anh trống rỗng, dường như đã mất khả năng suy nghĩ.
Anh không trả lời tin nhắn một lúc lâu, Từ Vân Ni gọi điện trực tiếp đến.
Thời Quyết tắt đi.
Từ Vân Ni lại gọi.
Thời Quyết đặt điếu thuốc xuống, anh nhìn quanh, sau đó cầm lấy một chai nước trên bàn, vặn nắp uống một ngụm, nuốt qua lại trong cổ họng vài lần, rồi hắng giọng, mở rộng đường thở.
Rồi anh nhấc máy.
“Alo?” Từ Vân Ni nói, “Lớp trưởng?”
Thời Quyết khẽ ừ một tiếng.
Từ Vân Ni nói: “Giọng anh sao vậy?”
Dù đã hắng giọng, dù chỉ là một âm thanh ngắn ngủi chưa đầy một giây, cô cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Thời Quyết: “Không sao cả.”
Từ Vân Ni ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Anh bị cảm à? Hay là khóc rồi?”
Thời Quyết không trả lời.
Khi Từ Vân Ni lại mở lời, giọng cô không còn thoải mái như lúc đầu nữa.
“Thời Quyết, dạo này anh thế nào?”
Thời Quyết nói: “Tốt lắm.”
Từ Vân Ni im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: “Em đã không đến tìm anh đúng hạn, anh có giận không?”
“Không.” Anh nhẹ nhàng đáp, “Em không đến là bình thường, có lần nào em giữ lời đâu?”
Ờ…
Từ Vân Ni hiếm khi á khẩu.
“Đừng nói thế, anh chờ em ổn định lại, những gì em đã hứa với anh nhất định sẽ làm được, em cần một chút thời gian.”
Anh không nói gì.
“Lớp trưởng, em xem chương trình của anh rồi.” Cô đổi chủ đề, “Bài ‘Nightmare’ trong tập ba của ‘Âm Thanh Khởi Hành Thế Nào’ ấy, bài đó hay quá, ở bên em nổi như cồn luôn.”
Nói gì cũng được, đừng nói đến bài này. Mắt Thời Quyết lập tức đảo lên, đó là bài hát anh viết tạm bợ, là bài anh không hài lòng nhất trong chương trình.
“Em có một người bạn tên là Đỗ Sảng.” Từ Vân Ni nói, “Nghe bài này em ấy khóc nhiều lần lắm.”
Anh đáp: “Bài đó chẳng có gì mới.”
Từ Vân Ni: “Cần gì mới mẻ đâu, hay là được.”
Họ nói chuyện vu vơ một lúc, Từ Vân Ni nói: “Lớp trưởng, em phải đi họp rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé.”
“Tại sao?” Anh hỏi.
Từ Vân Ni đáp: “Sao cơ?”
“Tại sao lại phải thường xuyên liên lạc?”
“‘Tại sao’?”
Cả hai nói như đánh đố nhau, Thời Quyết đặt điếu thuốc vào miệng, anh cúi đầu châm lửa, hơi mập mờ nói: “Anh không thường xuyên liên lạc với bạn bè bình thường.”
Thời Quyết nghĩ rằng giọng điệu của mình đủ lạnh nhạt rồi, nhưng sau khi nghe xong, Từ Vân Ni lại cười.
“À, thế à?”
Thời Quyết nghiêng đầu, “Em cười gì?”
Từ Vân Ni nói: “Thời Quyết, chuyện này cụ thể thế nào, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Bên kia có tiếng gõ cửa, cô nói: “Em phải đi rồi.”
Cuối cùng cô nói rất nghiêm túc, “Lớp trưởng, anh thực sự phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”
Rồi cô cúp máy.
Hả?
Thế là hết rồi?
Cho nên là như thế nào? Bao giờ gặp? Cô có nói không? Hay anh nghe sót?
Thời Quyết thở ra một làn khói, sau đó quay người vào nhà vệ sinh.
Đây là một ngày đáng nhớ, từ ngày này trở đi, trạng thái của Thời Quyết thay đổi.
Nhưng tất nhiên, anh không phải đột nhiên tỉnh ngộ sau một đêm, lòng hoa nở rộ, rồi đón chào mùa xuân sáng tạo thứ hai.
Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Ngược lại, khi anh giành chiến thắng lớn trong chương trình, danh tiếng tăng vọt đến đỉnh điểm thì khao khát sáng tác của anh lại giảm xuống tận đáy.
Anh vẫn không nghĩ ra được giai điệu nào đáng giá, vẫn dùng cách phối khí phức tạp, kỳ quái để che đậy mọi thứ.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là những bài hát này, mà trong tiềm thức anh không hài lòng lắm, lại liên tục nổi đình nổi đám, trong khi những bài mà anh thử nghiệm theo phong cách cũ lại không nhận được phản ứng gì đáng kể.
Anh có chút không hiểu thế giới này.
Lạc Dương coi anh như thần tài, muốn gì được nấy. Lý Tuyết Lâm nhìn những con số đó mỗi ngày đều vui mừng khôn xiết. A Kinh gặp anh cúi đầu chào hỏi kính cẩn, những nghệ sĩ cùng vào công ty với anh, khi gặp anh đều phải gọi một tiếng thầy.
Mọi người đều vui vẻ, ai cũng rất hạnh phúc, trừ Thời Quyết.
Anh rơi vào một vòng luẩn quẩn, thành tích của anh càng tốt thì càng khó từ bỏ cách sáng tác này, và càng viết nhiều “bài hát ăn khách”, thì càng có nhiều người trong giới chuyên môn nghi ngờ rằng anh đã cạn kiệt cảm hứng, phụ thuộc vào lối mòn. Những lúc không chịu nổi những ý kiến đó, anh sẽ lấy một bài từ kho cũ ra chỉnh sửa rồi phát hành, bất kể kết quả ra sao, anh đều có thể có được sự yên tâm tạm thời.
Fan ở bên ngoài ngày càng tự tin, nói rằng đừng ghen tị với anh ấy vì thành công thương mại của anh ấy chỉ viết nhạc thị trường, chẳng phải anh ấy cũng có thể viết những bài có tính nghệ thuật cao sao? Chỉ là muốn vừa hay vừa bán chạy, kiếm tiền nhiều thì sao chứ?
Thời Quyết nhìn thấy những bình luận như vậy, chỉ mỉm cười.
Anh không bao giờ nghĩ, nếu hết nhạc cũ thì làm sao đây.
Thôi cứ sống tạm như vậy đã.
Thật sự đến điểm cuối cùng rồi, có khi nổ tung luôn cho xong.
Từ hôm đó, Thời Quyết bắt đầu để tóc dài.
Có lẽ là vô tình làm nên chuyện, thái độ sống tạm bợ của anh ngược lại còn khơi dậy thêm nhiều sự hâm mộ hơn. Câu mà fan của anh thích nói nhất là: “Tôi thích cái cảm giác mơ hồ, không quan tâm của YAXIAN, như một yêu hồ xuống núi vậy.”
Anh tham gia ngày càng nhiều các buổi dạ hội, chương trình tạp kỹ, thảm đỏ, nhưng nhiều lúc, tinh thần anh như lạc lõng, trôi nổi giữa không trung, nhìn bản thân mình mặc quần áo hào nhoáng, nói cười vui vẻ.
Nhiều lúc anh cảm thấy, anh chỉ đang chờ đợi giây phút cuối cùng khi mọi thứ nổ tung.
Nhưng thật kỳ lạ, khoảnh khắc đó mãi vẫn chưa đến.
Thậm chí, ông trời còn cho anh thêm một tấm màn bảo vệ – Thôi Hạo cuối cùng cũng cho phép Thôi Dao bước vào giới giải trí.
Thôi Dao tham gia một chương trình tuyển chọn truyền thống, toàn bộ các ca khúc, vũ đạo của cô đều do Thời Quyết tự tay làm ra. Năm đó khi tham gia “Vũ Động Thanh Xuân”, Thời Quyết đã đề nghị Thôi Dao tập trung vào kỹ thuật, giảm bớt những thứ quá đặc thù về phong cách, đợi đến khi gặp chương trình có nhiều giám khảo đại chúng rồi hẵng chuyển hướng. Bây giờ chính là thời điểm ấy. Thời Quyết quá hiểu Thôi Dao, anh đã vô tình hoặc cố ý chuẩn bị rất nhiều bản thảo dự án cho cô ấy, bây giờ đều được đem ra thực hiện, danh tiếng của Thôi Dao lên như diều gặp gió, từ sớm đã chắc chắn có suất debut.
Có đôi khi, Thời Quyết nhìn Thôi Dao hát múa trên sân khấu, trong lòng dâng lên chút ghen tị.
Thôi Dao rất đơn thuần, người đơn thuần luôn giữ được đam mê, cô ấy không cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần làm theo lời anh nói là được.
Trong mắt Thôi Dao và fan của anh, anh là một tồn tại như thần thánh.
Không ai nghĩ anh sẽ có vấn đề gì.
Thôi Dao lại đẩy danh tiếng của anh lên một lần nữa.
Danh tiếng đó tăng cao đến mức nhiều người không chịu nổi, những tin đồn bịa đặt về anh tràn lan khắp nơi, nào là phẫu thuật thẩm mỹ, ngủ với fan, chơi trò ngôi sao lớn, giả mạo thành tích, được nhà tài trợ bao nuôi, đủ loại đủ kiểu, theo đó, mối quan hệ tình cảm thực sự mà trước đây họ lo ngại nhất lại chẳng còn ai nhắc tới.
Khi những lời đồn thổi lan tràn đến mức anh không chịu nổi nữa, Thời Quyết lại lấy cớ viết bài hát để tránh xa đám đông.
Anh trốn trong khách sạn, đợi Từ Vân Ni.
Anh và cô đã liên lạc lại.
Hiện tại cô còn bận rộn hơn hồi đại học.
Nhưng giờ cô cố gắng làm một khoảng thời gian rồi lại tổng kết gửi cho anh.
Cô hỏi anh: “Liên lạc thường xuyên thế này có làm phiền công việc của anh không? Hay là mình hẹn vào buổi tối?”
Thời Quyết rất làm bộ mà nói: “Không sao, em cứ gửi đi, anh sẽ tranh thủ xem.”
Thực ra, nhiều khi anh đều lấy cớ viết nhạc, ngồi thừ ra hàng giờ chỉ để chờ tin nhắn của cô.
Tình cảm của anh với Từ Vân Ni cũng rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Trước đây, khi anh thức đêm không ngừng nghỉ mà vẫn không viết nổi bài hát, anh rất ghét cô, oán trách cô, anh nghĩ cô đã mang đi tất cả của mình. Nhưng sau đó tỉnh táo lại một chút, anh lại cảm thấy có lẽ mình đang trút giận sai chỗ, anh đổ lỗi cho sự bất lực của mình lên đầu cô, anh tự lừa mình rằng mình vì si tình mà mất đi cảm hứng sáng tác.
Nhưng Schumann (*) sau khi thất tình vẫn viết được “Träumerei – Khúc mộng mơ”, sao anh không làm được chứ?
Đừng đổ lỗi nữa.
Rõ ràng chỉ là bản thân đã thay đổi thôi.
Khi bước vào giới này, cuộc sống như được đẩy nhanh lên tám trăm lần, đôi khi một ngày đã kiếm được số tiền mà người khác phải mất cả đời mới kiếm được, dễ dàng thực hiện được những điều mà nhiều người cả đời không thể làm, thế gian phù hoa, thăng trầm biến đổi, cuối cùng chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Nhưng chuyện này cô không thể trốn tránh trách nhiệm, anh chiếm bốn phần, cô ít nhất sáu phần.
Thời Quyết mặc áo choàng tắm, cầm một chai rượu đặt lên bàn, rồi ngồi xuống, một chân đạp lên ghế, cúi đầu châm thuốc.
Tóc anh đã dài đến mức khi cúi đầu, nó sẽ xõa xuống vai.
Anh ném chiếc bật lửa lên bàn tròn bằng kính, bên cạnh là cửa sổ lớn, anh liếc nhìn ra ngoài, bên dưới là ánh đèn sáng chói.
Trên bàn có đặt điện thoại, cô đang họp, khi kết thúc cuộc họp cô sẽ liên lạc với anh.
Cô sẽ nói với anh chuyện gì đây?
Trong khoảng thời gian này, cô đã kể cho anh nghe rất nhiều thứ, phần lớn đều là về công việc của cô, kể cô đã đi đến trang trại, đến nhà máy may, đến vườn mơ, cô nói bây giờ cô là chuyên gia trồng mơ, còn từng dạy cho người nước ngoài ở Trung Á, đến lúc đó nhà của họ phải tìm một chỗ có sân, cô sẽ trồng cây mơ cho anh xem.
Anh hỏi lại, nhà của ai?
Cô đáp, của chúng ta chứ ai.
Anh nhấn mạnh lần nữa, Từ Vân Ni, chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Cô nói, bạn bè bình thường cũng có thể cùng nhau qua ngày mà.
Anh sững lại một lúc, cảm thấy cũng đúng, rồi càng an tâm mà tiếp tục trò chuyện với cô.
Thời Quyết càng nói chuyện càng thấy, Từ Vân Ni thật giống như một vị thần.
Cô thay đổi rất nhiều, lại dường như hoàn toàn không thay đổi.
Anh có thể nói chuyện với cô về bất cứ điều gì.
Đêm đó, anh vừa uống rượu vừa gọi điện cho cô, đến giữa chừng có một người đàn ông đến nói chuyện với cô, hình như là mang cho cô ấy chút đồ. Người đàn ông đi rồi, Từ Vân Ni mới nói với anh, đó là bạn cô tên Đỗ Uy, là hàng xóm của cô, anh ta vừa mang ít gạo qua.
Thời Quyết nói, em cố ý phải không?
Từ Vân Ni hỏi, cố ý gì chứ?
Anh đáp, muốn anh ghen à? Nghĩ nhiều rồi.
Từ Vân Ni cười nói, lớp trưởng, với tư cách là bạn bè bình thường, câu này của anh đã vượt quá giới hạn rồi đấy.
Thời Quyết cảm thấy, Từ Vân Ni giống như một vị thần.
Cô hoàn toàn có thể nhận ra anh có vấn đề, mỗi lần trò chuyện, cô đều nhắc anh chú ý sức khỏe.
Anh đáp lại một cách lười nhác, trong lòng nghĩ, nói không có ích gì, muốn lo thì đến trước mặt anh đi, nếu không đến thì lần sau gặp anh có thể đã ở trong hũ rồi.
Anh chưa bao giờ nói ra những lời này, anh nghĩ, Từ Vân Ni chắc cũng hiểu hết.
Từ Vân Ni nói với anh, sắp rồi, chắc sắp có cơ hội thôi. Thời Quyết, tâm trạng của anh nhất định phải bình tĩnh.
Thời Quyết đảo mắt trong phòng, lần nào cô cũng nói như vậy.
Lại thêm một khoảng thời gian nữa, Thôi Dao tham gia vòng chung kết của chương trình.
Thôi Dao không ngoài dự đoán mà thành công ra mắt.
Nhóm nhạc nữ này lấy tên là “Reve”, tổng cộng có bảy người, do công ty Lạc Dương quản lý.
Đêm debut của nhóm, công ty tổ chức một buổi tiệc mừng công, mới tổ chức được một nửa thì Thời Quyết đã mệt muốn chết, chỉ muốn nôn mửa.
Anh về khách sạn, nôn hết mọi thứ ra.
Vừa tắm xong, có người gõ cửa.
Anh ra mở cửa, người đến thật bất ngờ, hóa ra là Thôi Dao.
“Em sao lại đến đây?” Anh hỏi.
“Em thấy anh vừa mới đi, nên em, nên em trốn ra đây…”
“Thế này không được, chắc chắn nhân viên đang tìm em đấy, mau quay lại đi.”
“Thời Quyết, Thời Quyết…”
Cô ấy dường như đã uống rượu, mặt đỏ ửng, mặc một chiếc váy dây khoét sâu, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, như thể có vô số điều muốn nói.
Thời Quyết khoanh tay, tựa vào khung cửa, anh cười nói: “Đúng là lớn thật rồi.”
Thôi Dao nhìn vào đôi mày, vào ngực anh lộ ra từ áo choàng tắm. Cô ấy nhìn vào mái tóc dài xõa xuống vai anh, suýt chút nữa đã bật khóc.
“Em không thể đến sao?” Cô ấy lấy hết can đảm nói, “Thời Quyết, tối nay em ở đây không được sao?”
Trong đầu Thời Quyết vốn đang gần như nổ tung, lại thêm một suy nghĩ: Nếu chuyện này để Thôi Hạo biết, liệu anh có giữ nổi mạng không?
Anh nói: “Không được.”
Thôi Dao hỏi: “Tại sao?”
Thời Quyết đáp: “Tối nay có người rồi.”
“Gì cơ?” Thôi Dao sững lại, “…Chẳng phải anh đã chia tay lâu rồi sao?”
Thời Quyết cười nói: “Chia tay cũng không có nghĩa là buổi tối không có ai bên cạnh, anh rất sợ cô đơn mà.”
“Em không tin, anh sẽ không làm chuyện bừa bãi đâu.” Thôi Dao cau mày nói, “Anh cố ý nói thế làm gì.”
Thời Quyết hất đầu về phía bên cạnh.
Thôi Dao quay đầu lại thì thấy Lâm Nghiên bước đến, cô ta thấy Thôi Dao cũng ngạc nhiên lắm, cô ta nói: “Sao lại thế này? Dao Dao, em sao lại ở đây? Bên công ty có việc đấy, phải gặp bên đại diện nhãn hàng, nguồn tài nguyên thời trang của bọn em không được tốt, phải cố gắng vào.”
Nói xong cô ta lấy điện thoại ra: “Để chị liên lạc với quản lý của em.”
Thôi Dao bị phát hiện, khuôn mặt đỏ bừng. Cô ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, em tự về được, xin lỗi…”
Thôi Dao khóc mà đi, Thời Quyết nói với Lâm Nghiên: “Chị gọi anh Kỷ đến đón đi.”
“Được.”
Thời Quyết quay lại phòng, Lâm Nghiên đi theo vào, đóng cửa lại.
“Dao Dao đến làm gì thế?” Cô ta hỏi.
“Hỏi thế này không có ý nghĩa gì đâu chị.”
“Haha.”
Lâm Nghiên vốn định đùa với anh vài câu, nhưng thấy tâm trạng anh thực sự không tốt bèn ngồi xuống bàn bạc việc chính.
Chuyện gia hạn hợp đồng.
“Chẳng phải còn thời gian sao?” Thời Quyết nói, “Đến lúc đó rồi tính.”
Lâm Nghiên nói: “Đừng đợi đến lúc đó, nói trước đã, công ty muốn thảo luận với cậu về chuyện mua cổ phần.”
Họ nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là Lâm Nghiên nói, Thời Quyết lắng nghe.
Anh vừa hút thuốc vừa nghĩ, “Cùng chung thuyền” gì chứ, chị ta có biết là đầu óc anh sắp vỡ tung rồi không.
Cuối cùng anh vẫn nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Lâm Nghiên nhìn vẻ mặt anh rồi nói: “Trạng thái của cậu không ổn lắm, để chị tìm người giúp cậu nhé?”
Thời Quyết nói: “Không cần.”
Lâm Nghiên vẫn nhìn anh.
Thời Quyết nhận ra ánh mắt của cô ta thì liếc nhìn một cái, trong lòng thầm nghĩ, đừng thế chứ, lại nữa rồi, đầu anh thật sự sắp nổ tung rồi, có thể cho anh nghỉ một chút không.
Kết quả, Lâm Nghiên lấy từ trong túi ra một thứ gì đó đặt lên bàn.
Thời Quyết nhìn chằm chằm vào thứ đó, không nói gì.
Lâm Nghiên nói: “Thuốc tâm thần, chủ yếu là để chống lo âu và trấn tĩnh, liều lượng rất nhỏ, nếu cậu thật sự không chịu nổi thì có thể thử một chút.”
Sau đó Lâm Nghiên rời đi.
Thời Quyết nhìn hai viên thuốc màu trắng, chốc lát lại khẽ cười một tiếng, anh duỗi thẳng hai chân, nằm dài trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà.
Xung quanh đáng lẽ phải yên tĩnh, nhưng hoàn toàn không yên tĩnh chút nào, tai anh ù đi dữ dội.
Anh lấy điện thoại ra, xem tin nhắn.
Cô vẫn chưa liên lạc với anh.
Anh trực tiếp gọi điện cho cô.
Sau này, mỗi khi Thời Quyết hồi tưởng lại những quyết định ở các điểm mấu chốt này, đều cảm thấy, đây là bản năng sinh tồn của sinh vật. Sinh vật đều có ý thức cầu sinh, giống như những con mèo con chó bên đường khi không còn đường nào đi, chúng sẽ tự mình tìm người mà bám theo vậy.
“Alo? Lớp trưởng?” Cô bắt máy, “Sao anh lại chủ động gọi đến thế? Công việc xong rồi à?”
Giọng điệu thoải mái vô cùng.
Sự thoải mái này khiến Thời Quyết tức đến mức bật cười.
“À, xong rồi.”
“Thế nào? Vất vả không?”
“Không vất vả, rất thoải mái.”
“Hả.”
…Hả?
“Từ Vân Ni, em có vẻ rất vui nhỉ?”
“Hôm nay à? Hôm nay thì có chút…” Cô nói, “Lớp trưởng, hình như chúng ta có cơ hội gặp nhau rồi.”
Thời Quyết hơi ngồi thẳng dậy.
“Em định đến đây à?”
“Chờ chút, em gửi cho anh xem.”
Cô không cúp máy, mà gửi thẳng một tệp tài liệu cho anh.
Thời Quyết phóng to ảnh ra xem.
Một giấy mời sự kiện từ thiện của một tỉnh, dạo trước khu vực này có động đất, không lớn, chỉ thiệt hại phạm vi nhỏ.
“À…” Thời Quyết đã hiểu, “Hóa ra là muốn anh đi tìm em à.”
“Lớp trưởng.” Từ Vân Ni nói, “Đừng phân biệt rõ như thế, anh tìm em, em tìm anh, gặp được là được rồi mà.”
Thời Quyết lại kéo xuống dưới: “Không chỉ đi gặp em, anh còn phải quyên tiền nữa phải không.”
Từ Vân Ni: “Ây, lớp trưởng, đối với anh cũng chỉ là số tiền nhỏ thôi mà.”
Tiền thì không đáng gì, nhưng việc thì không nhỏ.
“Em tính toán giỏi thật đấy, Từ Vân Ni.” Thời Quyết nhìn thấy gì đó, đột nhiên hào hứng hẳn, anh cầm điện thoại đứng bật dậy, “Doanh nghiệp nhận quyên góp chẳng phải là trang trại chăn nuôi bò em phụ trách sao?”
“Không phải là trang trại chăn nuôi bò, là ngành công nghiệp sữa.” Cô kiên nhẫn giải thích, “Đây là doanh nghiệp trọng điểm ở địa phương, liên quan đến việc làm của người dân ở đây.”
Đầu Thời Quyết ong ong, vì đứng bật dậy nên trước mắt anh hoa lên những ngôi sao bạc.
Cô dường như đã nhìn thấy.
“Lớp trưởng, anh đừng kích động, ngồi xuống bình tĩnh lại nào.”
Từ Vân Ni như đã thay đổi rất nhiều, cô không còn nghiêm túc như trước, giờ cô nói chuyện lúc nào cũng kèm theo nụ cười.
Nhưng cô cũng như hoàn toàn không thay đổi, mỗi khi mở lời, vẫn là giọng nữ trung, bình tĩnh và hòa nhã ấy.
“Gần đây anh căng thẳng quá rồi, thay đổi nhịp điệu một chút nhé.” Cô nói, “Ngắm nhìn núi non, thế nào? Nơi em ở đẹp lắm.”
Anh không nói gì.
Cô cười và mời: “Thời Quyết, đến đây đi, em dẫn anh đi chơi.”
Chú thích:
(*) Robert Schumann, nhà soạn nhạc lừng danh người Đức, là một trong những gương mặt nổi bật của âm nhạc lãng mạn thế kỷ 19.
“Träumerei” (Khúc mộng mơ) là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Robert Schumann, được viết vào năm 1838. Đây là khúc nhạc số 7 trong tuyển tập
“Kinderszenen” (Cảnh đời trẻ thơ), một chuỗi gồm 13 mảnh ghép piano ngắn gợi lên hình ảnh và cảm xúc về thế giới tuổi thơ. Dù mang tên “cảnh đời trẻ thơ”,
“Träumerei” và các tác phẩm khác trong tập này không phải dành riêng cho trẻ em mà là những ký ức và cảm giác thơ ngây mà người lớn nhìn lại.