Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1448: Thời gian như nước (5)




Edit: Sahara



"Mặc Thiên Thành, ngươi buông tay ra trước!" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, nói.



Mặc Thiên Thành hơi ngẩn người, lúc này hắn mới phát hiện, bản thân hắn đã dùng sức quá mạnh, làm cho cánh tay Vân Lạc Phong bị đỏ ửng, trong lòng hắn lập tức thấy căng thẳng, trong mắt toàn là vẻ đau lòng, ngay cả lời nói thốt ra cũng không hoàn chỉnh.



"Ta... Ta không phải cố ý! Ngươi có đau hay không? Ta có thể xoa giúp ngươi...."



"Mặc Thiên Thành, hiện tại ta đã không chế được ảo cảnh này, lúc ta đi, cũng sẽ mang theo cả áo cảnh, đồng thời ngươi cũng sẽ đi theo bên cạnh ta." Vân Lạc Phong trịnh trọng nói.



Trong lòng Mặc Thiên Thành liền vui vẻ, dường như có chút không dám tin những lời này của Vân Lạc Phong.



"Ngươi sẽ không vứt bỏ ta? Ngươi đồng ý mang theo ta rời đi?"



Vân Lạc Phong gật đầu: "Hơn nữa, sau này thuộc hạ của ta sẽ vào ảo cảnh này tu luyện!"



Trước khi Mặc Thiên Thành nhìn thấu lời nói dối của nàng, thì những người bên cạnh nàng đều sẽ an toàn, cho dù có để người của quân đoàn vào đây, thì cũng không tạo thành tổn thất gì....



"Được!" Ánh mắt Mặc Thiên Thành trước sau vẫn chuyên chú nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi không được lại lừa gạt ta, bằng không.... Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"





Lúc nói câu cuối cùng, tất cả lệ khí trên người Mặc Thiên Thành đều hiện hết ra bên ngoài, hồng quang trong mắt càng lúc càng đậm.



"Cơ Cửu Thiên, chúng ta đi thôi!"



Vân Lạc Phong nhìn Mặc Thiên Thành lần cuối, rồi đem tầm mắt dời đến trên người Cơ Cửu Thiên: "Đã ở nơi này suốt ba năm, cũng đã tới lúc chúng ta rời đi!"




Bởi vì chủ nhân hiện tại của ảo cảnh là Vân Lạc Phong, cho nên chỉ cần nàng động ý niệm, thì đã có thể lập tức rời khỏi ảo cảnh.



Thế nhưng, chúng linh thú lại được nàng lưu lại ảo cảnh để tiếp tục tu luyện.



___________



Vân Lạc Phong không hề biết, trong ba năm nàng rời đi, bên ngoài đại lục đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.



Sự kiện dẫn đầu ba năm trước chính là, ảo cảnh Vu Yêu Tộc đột nhiên hiện lên tia sáng, rồi sau đó, bóng dáng Hạng Phi bỗng nhiên xuất hiện ở quảng trường Vu Yêu Tộc.



Sau khi tộc trưởng Vu Yêu Tộc nhận được tin, liền dẫn người tiến đến đó, ai ngờ, tên Hạng Phi này giống như là đã phát điên vậy, cứ cười lớn không ngừng.




Tộc trưởng vốn dĩ muốn dò hỏi tình huống của Vân Lạc Phong, ai ngờ Hạng Phi đã phát điên, chỉ lẩm bẩm mãi một câu.



"Chết sạch! Đều chết sạch hết rồi!"



Ngay khi mấy chữ này rơi xuống, tâm của tộc trưởng bỗng dưng trở nên căng thẳng vô cùng.



Tất cả đều đã chết?



Nói cách khác, nghĩa là những người tiến vào ảo cảnh, ngoại trừ Hạng Phi thì tất cả đều đã chết hết rồi?



Đáng tiếc, ý nghĩ này của tộc trưởng đã kết luận quá sớm, bởi vì ngay khi Hạng Phi nói xong những lời này thì thân thể đột nhiên trở nên trong suốt, sau đó thì dần dần biến mất.




Nhìn thấy một màn này, tộc trưởng tức giận lao về phía Hạng Phi, ấn trụ vai hắn ta, phẫn nộ mà mắng: "Hạng Phi, có phải là tên cẩu tạp chủng nhà ngươi giết chết bọn họ không?"



Hạng Phi chỉ cười nhạo nhìn tộc trưởng.



Sau đó.....




Ngay cả một chữ còn chưa kịp nói thì cả người đã hóa thành từng điểm sáng li ti, phiên tán trong không khí.



Nhưng nụ cười cuối cùng của Hạng Phi, lại khiến cho tộc trưởng hiểu lầm rằng, người của Độc Cốc đã giết chết Vân Lạc Phong.



Vì thế, tộc trưởng hạ lệnh, lập tức tìm kiếm thân nhân của Vân Lạc Phong, dự định báo cho người nhà của nàng biết tin dữ này.



Nhưng tin tức Vân Lạc Phong tử vong còn chưa kịp truyền tới tai thân nhân của nàng, thì người của Độc Cốc lại tìm đến cửa Vu Yêu Tộc một lần nữa, tộc trưởng vốn đã trúng độc của Hạng Phi, bây giờ lại bị Độc Cốc công kích, sinh mạng càng bị đe dọa, mãi cho đến khi Quân lão gia tử đuổi tới nơi, giết hết đám người Độc Cốc kia.



Khi ấy, Quân lão gia tử mới vừa biết được Vân Lạc Phong là cháu gái của mình, lại nghe được tin Vân Lạc Phong đến Vu Yêu Tộc tìm Vu Yêu Hoa, tức khắc liền mang theo tâm trạng hưng phấn chạy đến đây.



Ai ngờ....



Cái ông nhận được lại là một hung tin bậc này.



Ngươi có thể hiểu được cái cảm giác đó không, chỉ vừa biết được tin tức của người thân, nhưng ngay khoảnh khắc mà ông tìm tới, lại nhận được một tin dữ như thế?



=== ====== ====== ====== =======