Quỷ Đế Cuồng Thê: Tà Y Học Cách Yêu

Chương 104




Tịnh Thư tức nghẹn đến nỗi không nói thành lời, nhưng lại càng không thể làm gì được Bạch Dạ. Cô liếc sang phía Cảnh thiếu thấy hắn không phản ứng, liền cố gắng nuốt trôi cơn giận, lắc đầu ngồi xuống "Không có gì!"

Tiểu Bạch thắc mắc [Cô ta làm sao vậy?]

Bạch Dạ dùng thanh âm truyền lại "Còn sao nữa? Sự tự tin bị đánh hỏng, đương nhiên tức giận."

Phát La, thiếu niên ngồi gần Cảnh thiếu thấy hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, liền hỏi "Cảnh thiếu, ngài đang nghĩ gì sao?"

"Tên đó không đơn giản đâu!"

Phát La nhăn mày "Tên nhóc đó ư?"

Cảnh thiếu nói "Ta ở cứ tổng cảm thấy, tên này có chút quen mắt, nhưng không làm sao nhớ ra nổi."

Câu này hoàn toàn khiến Phát La ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy Cảnh thiếu coi trọng một người đến như vậy.

Bên đằng cánh trái, một thiếu niên tên Bảo Lăng cũng chen chân vào nói "Cảnh thiếu nhắc mới để ý, hình như ta cũng đã từng gặp hắn rồi." mãi một lúc sau, Bảo Lăng mới tá hỏa lên "Nhớ ra rồi! Đại gia mau quên! Tên này chính là người đã đánh bại Vân Trình ở đại hội tỷ võ vừa xong."

"Hả?" mọi người lần lượt thi nhau xì xào bàn tán.

"Là người này ư?"

"Không ngờ trẻ tuổi vậy luôn!"

"Vậy chứng tỏ hắn thực sự rất mạnh sao?"

"...."

Phát La không khỏi cau mày "Ngươi rảnh rỗi đi tới đó xem ư?"



Bảo Lăng khoanh tay ưỡn ngực tự hào "Ta đây là người rất xem trọng nhân tài, được chứ?"

Ở giữa hai bên, dĩ nhiên Cảnh thiếu cũng cảm thấy phiền hà bởi Phát La và Bảo Lăng, nhưng chuyện vừa rồi Bảo Lăng nói lại làm hắn để tâm hơn rất nhiều.

Đánh bại được cả Vân Trình ư?

Xem ra tên này cũng coi như là có chút tài năng.

Bên dưới vì ồn ào nên một tiếng đập bàn thật mạnh mẽ vang lên. Bạch Dạ quát "Đang trong giờ học, đề nghị trật tự!" nàng nhìn xuống thấy có một vài học sinh đang tụ tập lại một chỗ để nói chuyện, ngay lập tức nàng tỏ ra khó chịu "Giờ này không phải là giờ để các trò nói chuyện riêng. Nếu muốn thì đợi kết thúc buổi học."

Nhưng Thanh Y Ban là nơi nào, há dễ để bọn họ cúi đầu nhận thua một tên nhóc mới được bổ nhiệm. Đương nhiên đối với Bạch Dạ lời nói không hề để tâm, ngược lại còn ngạo mạn, tức giận hơn trước.

Cảnh thiếu híp mắt nhìn nàng, ra hiệu một tên học sinh ở gần đó, nhỏ giọng vào tai hắn không biết điều gì. Chỉ thấy cả hai đều mang theo ý cười nhè nhẹ.

Để xem lần này ngươi thoát kiểu gì!

Giảng bài được một lúc, bên dưới một học sinh bèn giơ tay lên, cao giọng "Lão sư! Chỗ này đệ tử không hiểu, phiền lão sư đi xuống chỉ dạy."

[Bọn này lại có ý đồ gì đây?]

[Sao ngươi lại nghĩ vậy? Lỡ đâu bọn chúng thực sự cải tà quy chính?]

Tiểu Hắc đối Tiểu Bạch bất đắc dĩ [Chúng cho mi ăn bùa mê gì à? Nhìn kiểu gì cũng ra có vấn đề.]

Tiểu Bạch ngây thơ nói [Vấn đề gì chứ?]

[Mi đúng là cái đồ ngốc. Mi nghĩ chúng là ai? Thanh Y Ban nổi tiếng là nơi quy tụ đám học sinh ngạo mạn, lắm chiêu trò nhất học viện. Bao nhiêu lão sư vào tay chúng nếu không phải bị thương nặng cũng thành tâm lý bất ổn. Chắc chắn thủ đoạn không hề tầm thường. Chủ nhân mới ngày đầu nhận lớp, chưa tiếp xúc quá phận. Chẳng lẽ chỉ vì vài lần thua thiệt mà chúng chịu ngoan ngoãn cúi đầu?]

Tiểu Bạch bĩu môi [Nhưng ngươi không thấy ban nãy chúng bàn tán cái gì sao? Rõ ràng biết thân phận của chủ nhân. Quay đầu cũng là chuyện thường thôi.]



Ý nào cũng thấy đúng, còn lại Bạch Dạ chỉ biết cười khẽ đáp "Muốn biết thực hư, thì phải trực tiếp qua đối."

Nàng vẫn một biểu hiện lạnh nhạt, bước từng bước xuống chỗ học sinh đó ngồi. Con mắt mọi người trong phòng vẫn đưa theo bóng dáng của nàng mà đi.

Quả thực, đôi con ngươi tím đó của nàng rất hấp dẫn người khác, cộng thêm gương mặt đẹp như tạc tượng khiến ai nấy cũng phải một phen rung động.

Bạch Dạ cất giọng "Chỗ nào không rõ?"

Chưa kịp đợi nàng đến gần, một bàn tay từ đằng sau đã toan tính dùng lực rất mạnh đẩy ngã nàng. Không chỉ vậy, những học sinh ở đó cũng đồng lõa ngáng chân khiến Bạch Dạ bị xô người vào một học sinh ngồi ở bàn cuối.

Hai thân thể đụng vào nhau, nàng không khỏi mắng một tiếng đau đớn. Dù là nàng không cố ý né tránh, nhưng vẫn đủ khơi dậy cơn tức giận trong lòng nàng.

Thế nhưng, thay vào đó, thái độ của các học sinh càng làm Bạch Dạ ngờ vực hơn. Ngoài sự chế giễu xen lẫn muốn xem trò vui, còn có vài người tỏ ra lo sợ.

"Quả này xong thật rồi!"

"Lão sư này số cũng không khỏi đen đến thế đi?"

"Đụng vào người đó thì chỉ có chết chắc."

"Trò này hẳn là Cảnh thiếu này ra rồi."

"...."

Bạch Dạ khẽ liếc nhìn thiếu niên mình vừa cụng đầu vào, trong ánh mắt không khỏi cảm thán một phen.

Ngũ quan của thiếu niên không được coi là hài hòa, thậm chí là có phần đẹp mắt. Đặc biệt là con ngươi sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức.

Khí lạnh sượt qua, một cảm giác sởn gai ốc khi Bạch Dạ đến gần thiếu niên xuất hiện. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.