Quỷ Hoàng Phi

Chương 96: Lâm Lang thật giả gặp mặt




Quân Thương nổi giận ở tẩm cung của Triệu Tễ, dùng một chưởng đánh bay long sàng của Triệu Tễ. Sau đó mới rời đi trong khi Triệu Tễ không ngừng nịnh nọt van xin!

Đợi Quân Thương rời đi, Triệu Tễ mới thở phào một hơi, sau đó sai Lý Nguyên Dịch phong tỏa cấm cung, dùng hết sức tìm kiếm, nhất định phải tìm được Lâm Lang!

Lý Nguyên Dịch vẫn còn do dự, cuối cùng nói ra nghi vấn trong lòng: "Hoàng thượng, nói không chừng ... Thành chủ đã mang nhị tiểu thư đi rồi?"

Hắn cau mày nghĩ đến cô gái mặc áo xanh ở cùng một chỗ với Quân Thương, cô gái kia không vào điện, hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hề để ý đến dung nhan của nàng, nhưng dáng người mảnh khảnh mềm mại, một thân cao quý tài hoa phong nhã, tất cả giống như không phải người, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không nói lời nào, liền làm cho người ta cảm thấy nhộn nhạo trong lòng!

Nữ tử này là ai?

Thời điểm tối hôm qua, Quân Thương cũng không mang theo một nữ tử như vậy!

Nhưng nếu nàng dám đi cùng Quân Thương vào tẩm cung hoàng thượng, tất nhiên không phải là Diệp nhị tiểu thư!

Trong mắt Triệu Tễ hiện lên một chút hung ác nham hiểm: "Tuyệt đối không thể! Hồn phách của Thanh nhi sau khi sống lại mặc dù có pháp lực, nhưng ở cấm cung lại giống như người bình thường, cho nên nàng tuyệt đối không có khả năng đi ra ngoài, nhất định vẫn còn trong cung!". Nói thế nào hắn cũng là đại hoàng đế, Quân Thương chẳng qua chỉ là một thành chủ nho nhỏ lại dám không đặt hắn vào trong mắt! Chờ hắn dưới sự trợ giúp của quốc sư và Quỷ Đế lấy được Thanh Nhi một lần nữa, lúc danh chính ngôn thuận trở thành Thiên Tử, hắn nhất định làm cho một đám bọn họ đều phải quỳ gối dưới chân của hắn cầu xin tha thứ!

"Quỷ Đế và quốc sư cũng cùng nhau biến mất không thấy ai nữa, nếu là Quỷ Đế và quốc sư mang Nhị tiểu thư đi?" Mặt Lý Nguyên Dịch không chút thay đổi, lời nói phát ra lại nói trúng tim đen!

Tuy rằng nói co được dãn được mới được coi là đại trượng phu, nhưng dáng vẻ của hoàng thượng ở trước mặt thành chủ Vãng Sinh lại làm cho hắn thật thất vọng... Trước kia hắn không có ấn tượng sâu sắc đối với Vương Phi Tạ Hoằng Thanh, nhưng đối với Diệp nhị tiểu thư hiện tại, hắn lại có ấn tượng rất sâu đậm, đây không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp!

Chỉ sợ Hoàng Thượng phải chịu cảnh đơn phương rồi!

Triệu Tễ vừa nghe, một tay ném đồ trang trí trên bàn xuống đất: "Mặc kệ nàng đi tới chỗ nào, đều phải là nữ nhân của trẫm!”

Hắn nghĩ đến chuyện quốc sư nói trao đổi thân phận của Lâm Lang và Diệp Cẩn Huyên để tác thành cho hắn, nhưng cuối cùng, lại lặng lẽ đem Lâm Lang đi, làm trong lòng hắn tức giận vô cùng!

Hắn giận dữ nói từng câu từng chữ: "Mặc kệ là ai, cũng không thể cướp đi nàng!" Tiếp theo, hô hấp đã ôn hòa, thở một hơi nhẹ nhàng nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, dán bức họa của Tạ Hoằng Thanh và Diệp Lâm Lang cả nước, người nào tìm được, thưởng một ngàn lượng hoàng kim!"

Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng nào, hắn nhất định phải tìm được nàng!

"Dạ!" Lý Nguyên Dịch trả lời một tiếng, trong đầu hắn lại lóe ra bộ dáng của vương phi Tạ Hoằng Thanh và Diệp nhị tiểu thư, hắn cau mày nghĩ kỹ, bóng dáng mơ hồ của nữ tử áo xanh bỗng hiện lên trong đầu, sao hắn lại luôn cảm thấy có chút không thích hợp?

Nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào? Đáp án dường như rất rõ ràng nhưng lại chỉ lóe qua trong giây lát, làm cho hắn phút chốc không nghĩ được!

Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên một chút ánh sáng...rất giống!

Không sai, đúng là rất giống. Tuy là hai người khác nhau, nhưng lại làm cho người ta có có cảm giác giống nhau nói không nên lời, vậy có lẽ là linh hồn ở sâu bên trong đều cùng một loại!

Hắn nhớ tới lúc sáng sớm nhìn thấy nữ tử kia ở tẩm cung hoàng thượng, bên ngoài chiếc áo màu xanh của cô còn khoác thêm áo choàng màu đen, chiếc áo choàng đó lúc nhìn hắn đã có chút quen mắt, nhưng lại không để ý, bây giờ nghĩ đến, chiếc áo choàng đó rõ ràng là của thành chủ Vãn Sinh, lấy tác phong làm việc thường ngày của Quân Thương mà nói, nếu không phải vô cùng thân mật, hắn làm sao có thể khoác áo choàng của mình lên người một cô gái?

Lý Nguyên Dịch đột nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Tễ: "Hoàng thượng, thần có chuyện, không biết có nên nói hay không?"

"Nói!" Triệu Tễ không kiên nhẫn khoát tay chặn lại!

“Hôm nay còn có một nữ tử theo Vãng Sinh thành chủ tới, tuy rằng thần không thấy được khuôn mặt của nữ tử kia, nhưng nàng một thân quần áo màu xanh ngọc bích, đai lưng trắng làm bằng lụa Lưu Vân, thân hình tao nhã, khí chất thoát tục xuất chúng, làm cho người ta vừa nhìn thấy cũng không khỏi kính sợ trong lòng!”

"Là thế nào?"

Lý Nguyên Dịch nói xong, càng cảm thấy nữ tử áo xanh đó và Lâm Lang có chỗ giống nhau, nghe Triệu Tễ hỏi, liền nói: "Quan trọng nhất, bên ngoài nữ tử kia còn khoác thêm một chiếc áo choàng màu đen, áo choàng đó cũng là áo choàng mà hôm qua thành chủ Vãng Sinh khoác trên người!" Nói rằng rất giống chỉ là cảm giác của hắn, nhưng áo choàng kia là việc có thật!

"Tính tình của thành chủ Vãng Sinh, nếu không phải người vô cùng thân mật, sao hắn có thể đưa quần áo cho..."

Lý Nguyên Dịch nói đến đây, nhíu mày nhìn về phía Triệu Tễ, thấy sắc mặt Triệu Tễ gợn sóng bất động, không khỏi nói: "Hoàng thượng, lúc này thần mới nhớ tới, cảm thấy khí chất của nữ tử kia rất giống với nhị tiểu thư!"

Triệu Tễ nghe xong, quả nhiên ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó trong ánh mắt lại hiện lên một chút thâm độc: "Ngươi xem rõ rồi chứ?"

"Thần cũng chỉ là đoán!" Lý Nguyên Dịch nói, "Nhưng nếu thật sự không thấy nhị tiểu thư, thần nghĩ thành chủ Vãng Sinh tuyệt đối không tới tìm hoàng thượng!" Không phải khinh thường hoàng thượng, nhưng thành chủ Vãng Sinh đúng là không đặt hoàng thượng ở trong mắt. Nếu thật sự không thấy nhị tiểu thư, lấy sự coi trọng mà thường ngày thành thủ đối với nhị tiểu thư, chắn hẳn trước hết thành chủ phải đi tìm .. Tìm đến hoàng thượng để làm gì?

"Có ý gì?" Triệu Tễ không hiểu!

Người mất tích trong cung của hắn, Quân Thương không đến tìm hắn thì tìm ai?

"Hoàng thượng tuy rằng anh minh thần võ, nhưng dù sao cũng là ... Hoàng thượng dù sao cũng không có pháp thuật, bản thân Diệp nhị tiểu thư mất tích có chút kỳ lạ, lúc này thành chủ Vãng Sinh nên tìm hẳn là Quỷ Đế và quốc sư!"

Triệu Tễ nghe lời nói của Lý Nguyên Dịch, cũng biết hắn nói mình chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Vậy ý của ngươi là cô gái đi cùng thành chủ Vãng Sinh đến chính là Thanh Nhi?”

Lý Nguyên Dịch cung kính đáp: "Thần cũng không dám khẳng định!"

Lúc này Triệu Tễ cũng an tâm, nếu biết tung tích của nàng, như vậy hắn nhất định sẽ có biện pháp đem nàng vào cung, lúc đó nhốt nàng trong cung, pháp lực của nàng bị áp chế, chẳng qua chỉ là một nữ nhân nhu nhược bình thường, còn không phải để mặc cho mình định đoạt?

Chỉ là lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để quốc sư và Quỷ Đế nhúng tay vào!

Triệu Tễ trầm ngâm nói: "Nếu đã như vậy, thành chủ Vãng Sinh chẳng qua chỉ là cá đi qua sân khấu, ý muốn uy hiếp trẫm?"

Sau khi Triệu Tễ và Lý Nguyên Dịch thương lượng một hồi, hai người đều quyết định án binh bất động, xem phản ứng của Quân Thương mấy ngày rồi nói sau!

Lại không nói đến, chỉ nói Lâm Lang và Quân Thương sau khi ra ngoài trở về Ngọc Lâm Uyển, trực tiếp đến bái phỏng Lăng phu nhân, vì Lăng phu nhân không biết cô gái áo xanh trước mặt này chính là Lâm Lang, mà theo ý của Lâm Lang cũng không muốn làm Lăng phu nhân kinh sợ, cho nên Quân Thương giới thiệu Lâm Lang tên là Huyền Thanh, cũng là người làm ăn, có qua lại với việc vận chuyển hàng hóa của Tạ gia, lần này tới là có việc làm ăn lớn muốn bàn.

Lăng phu nhân nghe vậy, rất nhiệt tình tiếp đãi hai người, vừa tiếp chuyện hai người vừa sai người đi mời tiểu thư - Diệp Cẩn Huyên tuy làm việc kém xa Lâm Lang, nhưng lại có khuôn mặt giống Lâm Lang, cho nên Lăng phu nhân mặc dù nghi vấn trong lòng cũng không biết Diệp Cẩn Huyên là giả mạo!

Lúc này Lâm Lang thừa dịp quan sát một chút bên trong phòng, trong phòng gọn gàng sạch sẽ, dùng than Ngân Sương thượng hạng để đốt trong chậu than, chăn đệm dày!

Ánh mắt Lâm Lang chợt lóe, chợt thấy trong giỏ kim chỉ phía bên trên tủ lộ ra một mảnh vạt áo màu tím, không khỏi cười khẽ!

Xem ra ngày đó Lăng phu nhân nhìn thấy chữ viết bằng máu của mình, dường như quan hệ với Quách đại nhân phát triển cũng không tệ lắm!

Bên này mọi người đang nói chuyện vui vẻ hòa thuận, bên kia trong Vân Đình quán Diệp Cẩn Huyên nhận được tin tức không khỏi hốt hoảng! Nàng không hiểu chuyện làm ăn, việc này đều là Thanh Y quản lý, mặc dù mình cũng muốn nhúng tay vào để chiếm được chút lợi ích, nhưng dù sao cũng lo sợ, không dám quá mức. Vốn của nàng chỉ có kim ngân ở ngân khố Ngọc Lâm Uyển khuân vác còn mọi sự không có, từ ngày ấy biết những thứ kia cũng không đáng vài đồng tiền, nàng vẫn có chủ ý vận chuyển hàng hóa, nhiều lần nghĩ đến quyền lợi của vận chuyển hàng hóa, lại bị Thanh Y Tử Y dù không phản đối nói hai ba câu chặn lại, Thanh Y Tử Y làm việc cẩn thận, mặc cho mình nói bóng gió thế nào nhưng không ra được một chút lời nói sáo, cho nên đến nay cũng không chen tay vào được!

Nếu không phải hai người Thanh Y Tử Y đối với nàng vô cùng cung kính, nàng sẽ hoài nghi Thanh Y có phải đã biết nàng là giả mạo hay không!

Đối với Thanh Y Tử Y, trong lòng nàng có chút sợ hãi, cũng may là không gặp mặt nhiều lắm, nếu mỗi ngày đều phải đối mặt, nàng cũng không biết phải làm gì!

Lúc nãy nghe Quân Thương dẫn theo bạn làm ăn của Lâm Lang đến, trong lòng không khỏi hoảng hốt, chuyện làm ăn mình không biết gì cả, đồng ý nói chuyện còn không bị lộ?

Nàng hoang mang lo sợ, không biết có nên đi không, đúng lúc Tô phu nhân bưng cháo tổ yến đến, đi vào bên trong thấy nàng đi tới đi lui, vẻ mặt không biết làm sao, liền bảo người hầu lui xuống!

Ngày thường Diệp Cẩn Huyên làm việc sợ lộ, liền lấy cớ sợ hạ nhân không đủ, mua vài nha đầu bên ngoài về, từ từ xa cách với những người còn lại ở Ngọc Lâm Uyển, thân phận của Tô phu nhân tuy rằng bất tiện, nhưng những nha đầu này thấy chủ tử coi trọng bà thì đối với lời bà nói đều nghe theo!

Trong chốc lát mọi người lui ra, bên trong chỉ còn lại hai người Tô phu nhân và Diệp Cẩn Huyên!

Tô phu nhân tiến lên đặt khay cầm trong tay xuống bàn: "Huyên nhi. sáng sớm con chưa ăn cơm, nương cho người nấu cháo tổ yến, lại đây uống một chút đi!"

Tâm trạng Diệp Cẩn Huyên không yên, làm gì có tâm tình ăn cháo? Không khỏi nói: "Con không đói bụng!”

Tô phu nhân vừa múc cháo cho nàng vừa nói: "Nương biết con vì chuyện gì mà buồn bã, nhưng lúc này không cần phải vội, trước tiên ăn no bụng rồi nói sau!"

Diệp Cẩn Huyên nghe Tô phu nhân nói thế, ánh mắt sáng lên, tiến lên cầm tay Tô phu nhân hỏi: "Nương, người nói, con nên làm gì bây giờ? Con giả bộ bệnh, được không?" Bất kể như thế nào cũng tuyệt đối không đi!

"Đúng, chính là giả bộ bệnh!" Diệp Cẩn Huyên vừa nói ra miệng liền nhắc lại một lần giống như đã hạ quyết tâm!

Tô phu nhân nghe vậy, vỗ vỗ tay nàng, cau mày nói: "Không được!"

Diệp Cẩn Huyên sửng sốt: "Vì sao?"

"Phải đi! Nhất định phải đi!" Tô phu nhân nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Cẩn Huyên nói: "Nhiều ngày như vậy, thành chủ cũng chưa nhìn ra con không phải kẻ điên kia, còn ai có thể nhìn ra? Nhưng nếu con không đi, mới khiến người ta hoài nghi!"

"Còn nữa, không phải con vẫn thường muốn giữ quyền làm chủ chuyện vận chuyển hàng hóa của Tạ gia sao? Con luôn trốn tránh như vậy, thì khi nào mới có thể lấy được?" Ánh sáng trong mắt Tô phu nhân lóe ra, ý cười mang theo tia dữ tợn: "Trước tiên giữ quan hệ tốt với khách, sau đó lại tìm sai lầm bắt Thanh Y Tử Y lại, còn không phải là Huyên Nhi quyết định hàng vận chuyển? Đến lúc đó rất nhiều bạc ... "

Tô phu nhân nói xong, tươi cười rạng rỡ, giống như nhìn thấy vô số bạc mọc cánh bay tới chỗ bà!

Diệp Cẩn Huyên yên ổn lại, cau mày nói: "Việc này đúng, nhưng ... Đối với chuyện làm ăn, con không biết gì cả!"

"Việc này có gì khó?" Tô phu nhân cười nói, "Con không hiểu sao? Nói hôm nay là ở nhà, không nói đến công việc, chỉ để khách ăn ngon uống tốt, còn lại từ từ trở lại! Hoặc nếu nàng đưa ra yêu cầu, trước tiên con cứ hoãn lại, hai người kế dài, một người kế ngắn, con trở về nói cho nương nghe, nương sẽ giúp con đưa ra biện pháp! Dù sao nương cũng sống hơn con hai mươi năm, đầu óc suy nghĩ mạnh mẽ hơn con!"

Diệp Cẩn Huyên bừng tỉnh hiểu ra, cười nói bình thường: "Đúng vậy! Chúng ta lại không trông cậy vào chỗ hàng vận chuyển này để sống, dù sao chỉ là một chút bạc, sao cần phải nói chuyện làm ăn?"

"Cứ làm như vậy! Ta dọn dẹp một chút rồi đi qua!"

Tô phu nhân cười ha ha đồng ý, tự mình thay quần áo trang điểm cho Diệp Cẩn Huyên.

Diệp Cẩn Huyên trang điểm diễm lệ, cả người mặc sản phẩm của Chức Ngọc phường, váy dài hồng nhạt thêu hoa kim tuyến, áo khoác lụa mỏng, đồ trang sức là cả bộ Hồng San Hô, bộ dạng tráng lệ!

Nàng mang theo hai tiểu nha hoàn đi đến Xuân Huyên đường, đi vào không thỉnh an Lăng phu nhân đầu tiên mà ánh mắt lại dính trên người Quân Thương, sóng mắt nhu hòa lòe lòe giống như tẩm mật, có thể ngọt chết người.

"Thành chủ cũng ở đây!" Nàng đi đến bên cạnh Quân Thương, nhẹ nhàng cúi người, cười nói "Gặp qua thành chủ!"

Quân Thương đen mặt, thản nhiên "Ừ" một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn ánh mắt to sáng của Lâm Lang, ánh mắt di chuyển trên mặt hắn, sắc mặt lại xanh đen thêm một mảnh, nặng nề ho khan một tiếng!

Diệp Cẩn Huyên cũng cảm nhận được ánh mắt Quân Thương nhìn về phía Lâm Lang, liếc nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người!

Một nữ tử quần áo xanh ngọc ngồi bên cạnh ghế trên, trên người như bao phủ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo, làn sóng dao động đúng lúc phát ra ánh sáng chói mắt. Lúc này, môi của nàng đang chứa ý cười thản nhiên, sóng mắt kín kẽ, giống như đáy hồ xanh biếc trong suốt thấy tận đáy, eo nhỏ buộc chặt, càng hiện ra dáng người mềm mại mà uyển chuyển!

Nàng còn đang đánh giá Lâm Lang, lại nghe Lăng phu nhân ngập ngừng nói: "Lâm Lang, vị này là Huyền tiểu thư, khách vận chuyển hàng hóa, đặc biệt tới tìm con! Con ... còn không ra chào người ta?"

Khi Lăng phu nhân nói những lời này giọng nói do dự mang theo run run, Lâm Lang nghe xong, trong lòng bỗng nhiên đau xót - mẫu thân đây là có ý sợ hãi trong lòng.

Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, mới hồi phục tinh thần: "A! Áo ... Huyền tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi dạo này đẹp ra, này không ... nhất thời ta nhìn đến ngây ngẩn cả người!"

Diệp Cẩn Huyên trong lòng nhíu mày, như thế nào người làm ăn năm nay đều là nữ? Một Diệp Lâm Lang nào loạn không rõ ràng lắm, giờ lại thêm một Huyền Thanh.

Lâm Lang cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể nói bậy, ánh mắt nàng nghiêm trọng, khẽ cong môi với Diệp Cẩn Huyên: "Cảm ơn tiểu thư đã khách khí! Ta tới là có mối làm ăn lớn muốn cùng tiểu thư bàn bạc! Tin rằng tiểu thư nhất định sẽ có hứng thú."