Quy Lai (Trở Về)

Chương 106: Cũng vậy thôi (Hứa Thừa Ngôn – Hơi H)




Hứa Thừa Ngôn vốn đã không có sức lực, bây giờ còn chưa đứng vững thì Triệu Ngu lại đột nhiên thả tay. Nếu không phải có giám đốc Lôi nhanh tay lẹ mắt đỡ Hứa Thừa Ngôn thì chỉ sợ tối nay sẽ được thưởng thức một màn chật vật của anh.

Bị một người ăn gan hùm mật gấu tính kế, trong lòng anh đã sớm nổi lửa, chỉ là vẫn luôn kiềm chế chưa phát ra, bây giờ ngay cả Triệu Ngu cũng không làm anh bớt lo hơn, ngọn lửa kia hoàn toàn không giữ được mà càng hướng bốc lên trêи.

Thêm cả người đàn ông trẻ tuổi lại đi ra vào đúng lúc này, còn cười xấu xa đứng ở cửa thăm dò, tầm mắt nhìn vào giữa háng Hứa Thừa Ngôn: “Anh, thật sự nhịn không được à?”

“Không phải chuyện của em, đi nhanh đi.” Hứa Thừa Ngôn không khách khí nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, anh vịn sô pha để đứng vững rồi xua xua tay với giám đốc Lôi: “Ông ra ngoài trước đi.”

Ánh mắt quét đến vết máu trước mặt, anh dừng lại một chút, mắt nhìn về phía toilet rồi dặn dò: “Kêu người tới xử lý mấy thứ còn sót lại trước đi.”

Dù lúc này Triệu Ngu mất kiểm soát đúng thật sự làm người khác rất khó chịu, nhưng cô là một cô gái, thấy cảnh tượng này khiến trong lòng không khỏe cũng là chuyện bình thường.

Chỉ có điều, cô thật sự là loại con gái nhu nhược đến mức mới như này mà đã không chịu được như vậy sao? Không chừng là đang cố ý ra vẻ ở trước mặt anh.

Mà sự nghi ngờ đó, sau khi Hứa Thừa Ngôn đi vào toilet đã dần dần tiêu tan.

Vừa rồi anh ở bên ngoài chỉ nghe được âm thanh nôn khan của cô, còn tưởng là cô giả vờ sợ máu, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, bộ dạng vịn trêи bồn rửa mặt run rẩy này, lại thật sự không giống như đang diễn.

Dựa vào cửa nhìn kỹ cô trong chốc lát, anh mới hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Triệu Ngu liều mạng khống chế cả người run rẩy, cố gắng ổn định hô hấp dồn dập, khó khăn giật giật miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.

Vết máu kia giống như công tắc mà cô không thể nào khống chế được, trong nháy mắt làm cho những ác mộng kia ập đến trước mặt cô.

“Mẹ kiếp!”

Giữa háng đã cứng đến mức sắp nổ tung, cả người mềm nhũn như cũ, cố ý tiến lại gần xem cô cô lại không đáp, Hứa Thừa Ngôn ngay lập tức mất kiên nhẫn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng người có học thức của anh mà nói ra tiếng.

Chẳng phải chỉ là phụ nữ sao? Bên người anh thứ không thiếu nhất là phụ nữ, cần gì cứ phải là người này cơ chứ?

Lấy chiếc điện thoại từ trong túi âu phục ra, anh bực bội vuốt điện thoại rồi đi ra ngoài: “Cho cô 10 phút, tới đây ngay lập tức…”

Khóe mắt liếc nhìn các đốt ngón tay trái vì nắm chặt bồn rửa mặt mà trở nên trắng bệch đến mức lộ ra gân xanh của Triệu Ngu, anh lại có chút sửng sốt, cắn răng cất điện thoại rồi bước đến bên cạnh Triệu Ngu: “Không sao chứ?”

Triệu Ngu vẫn run rẩy kịch liệt.

Rõ ràng lý trí nói rằng cô không thể lộ ra khía cạnh chật vật nhất của mình ở trước mặt Hứa Thừa Ngôn, không thể để người khác biết đến khía cạnh này của cô, nhưng thần kinh cả người đều không chịu sự kiểm soát của cô nữa.

Hứa Thừa Ngôn lại không màng đến hình tượng mà kêu một tiếng, vươn tay cầm lấy tay cô, ai ngờ cô nắm chặt bồn rửa mặt muốn chết, chỉ dựa vào sức hiện tại của anh thì không chút làm động đậy được cô.

“Triệu Ngu!” Càng lúc càng cảm thấy cô không ổn, Hứa Thừa Ngôn cao giọng hô một câu xong đột nhiên vươn tay vỗ vỗ mặt cô: “Triệu Ngu!”

Triệu Ngu thở hổn hển, khó khăn xoay đầu nhìn anh, giọng run run: “Có thuốc lá không?”

Trêи người Hứa Thừa Ngôn không có, anh chỉ có thể xoay người đến cạnh bàn lấy bật lửa và thuốc lá cho cô.

Tình hình bây giờ của anh cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, đi qua đi lại thôi cũng mất thời gian gấp đôi lúc bình thường, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng chật vật.

Lúc này anh có hơi hối hận vì đuổi thằng em họ và tên giám đốc kia đi, nếu có người khác ở đây, anh cũng không cần tự mình hầu hạ cô.

Triệu Ngu run rẩy đua tay cầm điếu thuốc lá nhét vào miệng, nhưng bấm bật lửa thế nào cũng không được, Hứa Thừa Ngôn thật sự nhìn không nổi nữa, anh cướp lấy rồi châm lửa cho cô.

Khói thuốc bay lên trước gương, nhìn bản thân cực kỳ xa lạ trong gương kia, Triệu Ngu đột nhiên nhếch miệng cười, cắn chặt đầu mẩu thuốc lá rồi tàn nhẫn hút một hơi to.

Bộ dạng bây giờ của cô, ngay cả cô cũng ghét.

Thấy sau khi hút hơn phân nửa điếu thuốc, tâm trạng của cô hình như đã tốt hơn, Hứa Thừa Ngôn không nhịn được nữa, dựa vào tường cởi quần ra, duỗi tay cầm ƈôи ȶɦịt đang cương cứng đến cực điểm, dùng sức xoa xoa.

Thuốc mê kia có hiệu quả kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng, nhưng sự tự chủ của anh từ trước đến nay vẫn rất xuất sắc, huống gì bên người anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ hầu hạ, đâu cần phải ủy khuất đến mức tự mình dùng tay?

Ai ngờ anh đã có thể chống cứ đến lúc Triệu Ngu tới rồi thì cô gái này ngược lại không hiểu sao bắt đầu phát bệnh, làm anh tránh không khỏi kết cục phải tự mình an ủi, sớm biết như vậy, anh còn lăn lộn làm cái quỷ gì chứ?

Bên ngoài có người đến quét dọn, anh đã căn dặn qua nên người nọ không dám bước vào toilet mà chỉ rửa sạch vết máu ở bên ngoài.

Mà hai người ở bên trong, một người vừa ổn định hơi thở, yên lặng hút thuốc, một người lại bắt đầu thở nặng nề, vuốt ve ƈôи ȶɦịt của mình, âm thanh đó cũng không gọi là mờ ám, nhưng hình ảnh như vậy, đúng là quái dị không nói nên lời.

Hút xong điếu thuốc thứ hai, Triệu Ngu mới chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn Hứa Thừa Ngôn còn chưa muốn bắn tinh.

Hứa Thừa Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, ngửa đầu, tiếp tục động tác trong tay.

Triệu Ngu hít sâu vào hai cái, mở vòi nước rửa sạch tay, đi đến trước mặt anh rồi từ từ ngồi xổm xuống.

Cho là cô muốn dùng miệng giúp mình, Hứa Thừa Ngôn ngay lập tức buông tay, bộ dáng chỉ chờ cô hầu hạ, nhưng kết quả cô chỉ kéo cổ áo xuống, móc hai bầu ngực no đủ trong nội y ra, kẹp lấy ƈôи ȶɦịt của anh rồi xoa bóp, vuốt ve.

Cảm giác mềm mại làm Hứa Thừa Ngôn khẽ hừ một tiếng, nhưng do không có bôi trơn nên cô đưa đẩy rất khó khăn, tốc độ chậm rãi này thật sự không thỏa mãn được anh bây giờ.

Nhìn cô hiện tại cũng không có vấn đề lớn gì, anh dứt khoát kéo cô lên, đè người Triệu Ngu vào tường từ phía sau, nhấc váy cô lên rồi kéo qυầи ɭót xuống, bẻ hai cánh ʍôиɠ cô ra rồi đâm ƈôи ȶɦịt thô cứng vào bên trong.

Triệu Ngu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, quy đầu to lớn mới cắm vào trong một chút, đường đi khô khốc đã lập tức co rút lại, đẩy anh ra ngoài.

Hứa Thừa Ngôn bất đắc dĩ xoay người cô lại, cúi đầu ngậm một bên ngực, tay khác dùng sức vuốt ve bên ngực kia, một tay lại tìm được âm đế giữa hai chân cô xong mân mê xoa bóp.

Lúc này Triệu Ngu mẫn cảm đến đáng sợ, chỉ mới bị anh thô lỗ trêu đùa vài cái mà đầu иɦũ ɦσα đã sưng lên vừa to vừa cứng, hoa huyệt cũng lần lượt phun ra vài đợt chất lỏng dính nhớp.

Hứa Thừa Ngôn không còn kiên nhẫn, nâng một chân của cô lên, túm lấy ʍôиɠ cô rồi lập tức đâm vào trong.

ƈôи ȶɦịt thô dài khuấy động ở chỗ sâu trong đường đi một lúc lâu, Triệu Ngu mới rùng mình, phun mấy chữ từ trong miệng ra: “Anh không… mang bao…”

Hứa Thừa Ngôn dừng động tác lại, rút ƈôи ȶɦịt sưng to ra, khi cô cho rằng anh muốn đi ra ngoài để lấy bao thì anh lại lật người cô lại rồi hung hăng tiến vào từ phía sau: “Không kịp nữa rồi.”

Bầu ngực dựa trêи vách tường lạnh như băng, đôi tay bị anh giữ chặt và giơ cao ở trêи đầu, Triệu Ngu chỉ có thể ưỡn ʍôиɠ lên, thừa nhận động tác thọc vào rút ra của anh.

Cảm nhận được người đàn ông này mất khống chế, cô không kiềm được mà cười ra tiếng: “Không ngờ rằng, Hứa tổng cũng sẽ có ngày này.”

“Cũng vậy thôi.” Anh từ phía sau hung hăng ngậm ʍút̼ vành tai cô: “Nghiện tình ɖu͙ƈ, nghiện thuốc lá hay là nghiện ma túy?”

“Nếu tôi nói nghiện ma túy, anh có tin không?” Triệu Ngu cười nhạo một tiếng xong lẩm bẩm: “Đúng là tôi cũng từng nghĩ đến việc hút ma túy, nhưng đáng tiếc là lúc đó, mua ma túy ở đâu tôi cũng không biết.”

Hứa Thừa Ngôn sửng sốt, bẻ ʍôиɠ cô ra, dùng sức đâm vào bên trong, va chạm cô đến mức thở hồng hộc rồi thét chói tai, anh mới hỏi: “Bệnh của cô, sao lại có vậy?”

Triệu Ngu hỏi lại: “Anh đã thật sự giết người chưa?”

“Sao vậy? Sợ à?”

“Ừ.” Cô trả lời đúng sự thật: “Không chỉ sợ, mà còn chán ghét.”