Quy Lai (Trở Về)

Chương 114: Dùng lại chiêu cũ




Triệu Ngu tất nhiên không thể để Kỷ Tùy từ chức, càng không thể để anh từ bỏ quyền cổ phần trong tay, chẳng qua cô cũng biết rõ, cuộc tình này sắp không giấu được nữa.

Cho dù cô có dùng lý do “anh từ chức vì cô thì sẽ tạo cho cô áp lực lớn” để ngăn cản Kỷ Tùy thì cũng không thể kéo dài được bao lâu, chỉ sợ anh sẽ sinh nghi.

Một bên là Kỷ Tùy gấp không chờ được muốn công khai người yêu, một bên là Trang Diệp ngoài ý muốn về nước. Mà hôn lễ của Hứa Thừa Ngôn và Trang Diệc Tình cũng đã được định ngày rồi. Tất cả việc đó đều báo hiệu một điều, cô cần đẩy nhanh quá trình báo thù hơn nữa.

Ngày cưới của Hứa Thừa Ngôn và Trang Diệc Tình chính là ngày Quốc khánh, cũng đúng vào lúc là Tết Trung thu, hai nhà chọn ngày này cũng không có gì khó hiểu, chỉ là từ bây giờ đến lúc đó chỉ còn 4 tháng nữa, thời gian thực sự có hơi gấp. Tin tốt duy nhất đó là, nhà họ Trang nghĩ đến việc Trang Diệc Tình là con gái cả nên quyết định trì hoãn ngày cưới của Trang Diệp và Lăng Kiến Hoan lại sau ngày cưới của Trang Diệc Tình. Nói cách khác, Triệu Ngu không cần hao tổn tâm tư phải suy nghĩ xem nên phá mối liên hôn giữa hai nhà Trang – Lăng như thế nào.

Dù sao cô cũng chỉ định che dấu thân phận cho đến ngày cưới của Hứa Thừa Ngôn và Trang Diệc Tình mà thôi, phá một đám thì đám sau đó cũng hỏng theo.

“Lịch có gì hay ho sao?” Vương Kỷ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngu rồi tò mò nhìn cô: “Cô không phải là… mang thai đó chứ?”

Triệu Ngu bị vấn đề cô ấy hỏi làm giật mình: “Cái gì?”

Vương Kỷ chỉ quyển lịch ở trêи bàn Triệu Ngu: “Cô đã nhìn chằm chằm thứ này suốt nửa ngày, phụ nữ nhìn chằm chằm cái này để tính ngày, còn không phải là kỳ sinh lý hay kỳ an toàn có vấn đề hay sao? Nhìn vẻ mặt của cô, chẳng lẽ là có rồi?”

Triệu Ngu thấp giọng cười cười, đang định trả lời: “Sao có thể chứ” thì phía sau đã truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Vào văn phòng của tôi.”

Hai người cũng không ngờ rằng Tiết Trạm sẽ đúng lúc bắt gặp, cả hai đều hoảng sợ, nhìn vẻ mặt anh mấy ngày nay vẫn chưa tốt lên, Triệu Ngu gật đầu, sau đó đi theo anh vào văn phòng.

Triệu Ngu tỏ ý bảo cô đóng cửa lại, chờ cô đến trước bàn làm việc của mình, anh mới ngẩng đầu chăm chú nhìn cô: “Em đã đi bệnh viện khám chưa?”

Triệu Ngu sửng sốt tầm vài giây mới phản ứng lại anh đang hỏi cái gì, hóa ra là anh nghe được lời Vương Kỷ nói, anh cũng hiểu lầm rằng cô có thể mang thai.

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, Triệu Ngu đột nhiên cười cười: “Nếu tôi thật sự có thai thì sao?”

Tiết Trạm yên lặng nhìn cô, không nói gì.

Nhưng cô đã nhìn ra được đáp án từ trong mắt anh.

Triệu Ngu cười tự giễu: “Nếu đã vậy, sao lúc trước anh còn chạm vào tôi?”

Tuy rằng lúc đó là do cô dốc sức bày kế, nhưng lúc này cô đang đứng ở góc độ người bị hại, không biết xấu hổ mà gặng hỏi.

Cô không còn quá nhiều thời gian, giữa bọn họ như tồn tại một bức tường, gần đây cô đang không ngừng tìm cách phá vỡ cục diện bế tắc này, hiện tại xem ra có sự hiểu lầm này của Vương Kỷ cũng coi như là một cơ hội không tồi.

Bàn tay để trêи bàn lặng lẽ nắm chặt, Tiết Trạm im lặng hồi lâu rồi nói: “Tan làm tôi đưa em đi bệnh viện, nếu thật sự có…”

“Thì phá đúng không?” Triệu Ngu cười châm chọc: “Phó chủ tịch Tiết yên tâm, không có được đâu, kể cả lần đó anh không đeo, nhưng chẳng phải anh đã tận mắt thấy tôi uống thuốc rồi sao? Huống hồ… Là do tôi ti tiện câu dẫn anh, cũng là tôi cầu anh làm tôi, nếu thật sự có, tôi vẫn có thể tự mình hiểu lấy, không nhọc phó chủ tịch Tiết phải lo lắng.”

Ý thức được thái độ của mình có chút làm tổn thương người khác, Tiết Trạm do dự muốn mở miệng, lại nghe cô nói: “Nếu phó chủ tịch Tiết không còn gì muốn nói thì tôi có việc đi trước.”

Nói xong cũng mặc kệ Tiết Trạm có phản ứng gì không, Triệu Ngu xoay người đi ra ngoài.

Cô là đang cược, cược anh có quan tâm đến cô chút nào hay không.

Mấy ngày đó ở Ngô Thành giữa họ luôn là mối quan hệ mập mờ mờ ám, còn cả nụ hôn vội vã ngày đó ở chung cư của cô, không thể không mang theo chút tình cảm nào.

Dù không phải là tình cảm nam nữ nhưng ít nhất anh đối với cô cũng là áy náy, là thương hại.

Đặc biệt là đoạn chuyện cũ bí ẩn của Tiết Trạm và Lưu Linh kia, Triệu Ngu càng thêm khẳng định, người đàn ông này không phải ý chí sắt đá mà còn rất có tinh thần trọng nghĩa, đồng tình với kẻ yếu.

Chỉ là Tiết Trạm thực sự quá quan tâm Tiết Tử Ngang — không chỉ là sự quan tâm giữa hai chú cháu đơn thuần, mà nhiều hơn hết là áy náy và tự trách. Cho nên trước giờ Tiết Trạm mới không muốn chạm vào cô, hiện tại dù đã xảy ra quan hệ với cô, anh vẫn kiềm chế như cũ, duy trì khoảng cách với cô.

Điều cô cần làm, chính là bắt anh phá vỡ hết mọi rào cản này.

Ăn cơm trưa xong, Tần Ý đi theo Triệu Ngu để mượn đồ. Triệu Ngu nhớ rõ mình đặt trong ngăn nào, nhưng cô cố ý kéo ngăn dưới cùng ra, tìm tòi trong đống đồ cá nhân mà ngày thường cô căn bản không đụng đến, còn lấy hết đống đồ trong ngăn kéo ra đặt lên bàn.

Tần Ý tinh mắt nhìn thấy tờ biên lai thu phí đúng lúc ném tới trước mặt mình, tò mò mà nhìn nhiều hơn vài cái rồi kinh ngạc cảm thán: “Chị Triệu Ngu đi gặp bác sĩ tâm lý lúc nào vậy? Sao họ thu phí đắt thế?”

“Gì cơ?” Hạ Nam ở bên cạnh cũng lập tức thò đầu qua nhìn: “Em không tin! Người ta kê thuốc gì mà đắt như vậy chứ? Mà… chị Triệu Ngu tự nhiên đang yên đang lành đi khám bác sĩ tâm lý làm gì?”

Thấy vẻ mặt Triệu Ngu khẩn trương nhanh chóng cất tờ biên lai đi, Vương Kỷ ho khan một tiếng, không ngừng ném ánh mắt cho Hạ Nam và Tần Ý.

Hai cô gái nhỏ, một cô học đại học chưa tốt nghiệp, một cô mới tốt nghiệp không được bao lâu, tính cách lại vô tư, nói chuyện cũng không suy nghĩ gì nhiều, lúc này nhìn thấy Vương Kỷ ra hiệu mới phản ứng lại. Các cô đại khái là không cẩn thận táy máy chuyện riêng tư mà Triệu Ngu không muốn để người ta biết nhất, ngay lập tức cũng sợ đến mức không biết nên làm gì.

Triệu Ngu lại bất động thanh sắc giải vây: “Chị không tìm thấy, chắc là chị để ở nhà rồi, hay để tối về chị tìm lại thử xem?”

Chờ hai người đang không ngừng tự trách ra ngoài, Vương Kỷ mới ngồi xuống trước mặt Triệu Ngu và hỏi: “Không sao chứ?”

Tuổi hai cô cũng không chênh lệch bao nhiêu, trong công việc cũng chưa từng có quan hệ cạnh tranh, ngược lại thường xuyên có thể tâm sự vài câu với nhau.

Triệu Ngu cười khổ, chậm rì rì xé biên lai trong tay rồi ném vào thùng rác, sau đó lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thức đêm làm việc với cả nghỉ ngơi không có quy luật thôi. Thuốc nhập khẩu tất nhiên là đắt, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to.”

Biết cô không muốn nói nhiều, Vương Kỷ tất nhiên cũng không bắt ép, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn văn phòng của Tiết Trạm, lặng lẽ thở dài lắc đầu.

Vương Kỷ thực ra cũng muốn giúp đỡ, đáng tiếc là không rõ chuyện giữa Triệu Ngu và cặp chú cháu đối đầu nhau kia là như thế nào. Huống chi việc của ông chủ, Vương Kỷ cũng không dám quản.

Chờ hai người không còn ở trong văn phòng, Tiết Trạm mới đi ra, đến trước bàn làm việc của Triệu Ngu dừng lại chốc lát, cúi người nhặt mấy mảnh vụn từ trong thùng rác.

Họ tên, bệnh viện, phòng, mua những thuốc gì, tất cả đều viết rõ ràng. Mà những thuốc đó anh cầm điện thoại tra qua một lần liền chắc chắn rằng, đó nhất định không đơn thuần chỉ có tác dụng cải thiện giấc ngủ.