Quy Lai (Trở Về)

Chương 144: Mộng tỉnh mộng tan




Năm đó, Lăng Kiến Vi 20 tuổi, anh tựa như trong giấc mộng, lần đầu tiên hôn lấy cô gái mà anh luôn thương nhớ, chạm được vào cơ thể mềm mại của cô, vừa khẩn trương vừa hưng phấn mà ra ra vào vào trong cơ thể cô.

Đó không chỉ là cô gái đầu tiên trong đời anh cất giấu vào tim, mà thậm chí đến cánh cửa tình ɖu͙ƈ của anh cũng là do cô mở ra.

Cho nên anh như nhập ma, bất chấp tất cả suy nghĩ, chỉ biết biểu diễn hết thảy khí khái đàn ông và sự dũng mãnh của mình ở trước mặt cô. Hóa bị động thành chủ động, đè cô một lần lại một lần phóng thích ra ɖu͙ƈ vọng mà anh chưa bao giờ chân chính được chạm tới.

Cô vặn vẹo, run rẩy và rêи rỉ ở dưới thân anh. Nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng kiều suyễn thở gấp của cô, nghe cô một lần lại một lần nói với anh “Tiếp tục nhanh lên”, nghe cô mỗi lần cao trào đều nức nở thét chói tai, anh lần đầu tiên cảm nhận được loại thỏa mãn mà từ trước đến nay chưa từng có.

Anh cho là cô sung sướиɠ, như vậy trong lòng anh cũng tràn đầy hạnh phúc.

Anh cũng quên mất phải hỏi, vì sao cô lại đột nhiên nguyện ý đối với anh như vậy, nguyện ý cùng anh ở bên nhau.

Anh ôm cô mệt mỏi không chịu nổi đi tắm rửa, nghiêm túc làm khô tóc cho cô, rồi lại nhẹ nhàng cẩn thận thả cô về trêи giường, sau đó mềm nhẹ ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Một đêm đó, cô vẫn xuất hiện ở trong giấc mơ của anh như cũ, nhưng không có cảnh tượng xuân sắc câu người nữa. Bọn họ chỉ đơn giản thả chậm bước chân dưới ánh trăng, cũng như vô số đôi tình lữ khác, họ nắm tay nhau đi qua vườn trường, cuối cùng đi về một nơi được gọi là nhà.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, anh cũng hiếm hoi mà không “chào cờ”, vừa mở mắt liền có thể nhìn đến người đang an tĩnh nằm trong lòng ngực mình, anh vô cùng an tâm.

Lặng lẽ rời giường vì cô mà chuẩn bị bữa sáng, vào phòng bếp lại đột nhiên nhớ đến một màn đã từng xảy ra ở đây, cũng thẳng đến lúc này anh mới ý thức được một vấn đề. Nếu cô đã chia tay với Trang Diệp vậy thì vì sao còn ở lại cung cư của cậu ấy?

Chờ khi cô tỉnh lại, anh năm lần bảy lượt muốn mở miệng hỏi, nhưng lời đến bên miệng lại có chút sợ hãi, sợ cô và Trang Diệp chia tay sẽ để lại vết thương trong lòng, sợ anh sẽ không cẩn thận chạm vào chỗ đau của cô, cũng sợ anh sẽ có được đáp án mà anh không mong muốn.

—— Mới vừa chia tay với Trang Diệp đã cùng anh ở bên nhau, cô thật sự thích anh sao? Thật ra trong lòng anh đã mơ hồ hiểu rõ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cô cũng đã nguyện ý làm chuyện thân mật nhất với anh, chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh anh, vậy thì cho dù hiện tại cô đối với anh còn chưa đủ yêu thích, nhưng về sau thì sao?

Anh tin tưởng có thể cho cô hạnh phúc, sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với cô.

Cho nên anh vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Em dạo gần đây… đều ở chỗ này?”

Cô hiểu rõ ý tứ của anh, sau đó cười cười nhìn anh: “Đang chuẩn bị dọn đi.”

Chỉ một câu như vậy cũng làm anh vui vẻ đến không kiềm chế được, anh ngay lập tức hưng phấn mà nói với cô: “Nếu em thích ở bên ngoài, anh có thể mua căn hộ chung cư cho em.”

Cô nhìn anh cười cười rồi lắc đầu, xong lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài đang mưa, tiếng sấm và tiếng mưa rơi đều rất lớn, không trung cũng một mảnh xám xịt.

Cô đứng dậy, kéo bức màn lại rồi tiến về phía sô pha, chậm rãi ngồi lên đùi của anh, hai tay vòng qua cổ anh, nở nụ cười xinh đẹp, hơi thở như lan: “Còn muốn nữa không?”

ʍôиɠ thịt đẫy đà cọ đùi anh, phần giữa hai chân như cố ý vô tình đảo qua giữa háng anh. Cơ thể anh gần như trong nháy mắt liền nổi lên phản ứng, nhưng nghĩ đến cô tối qua bị anh lăn lộn mệt mỏi, anh lại từ bỏ và nhỏ giọng nói: “Anh sợ em khó chịu.”

Cô trực tiếp hôn môi anh, lôi kéo tay anh đến trước ngực mình, lại để tay kia tìm đến giữa háng anh mà dùng sức xoa.

Hô hấp của anh ngay lập tức rối loạn, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, lý trí đổ vỡ.

Dựa vào chút kinh nghiệm ngày hôm qua, anh bắt đầu đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng mà ʍút̼ lưỡi cô, vừa ɭϊếʍ vừa ʍút̼ trêи đôi môi mềm mại của cô, anh chậm rãi xốc quần áo cô lên rồi mềm nhẹ vỗ về chơi đùa иɦũ ɦσα cô.

Khoảnh khắc tiến vào trong cơ thể cô, anh rõ ràng cảm nhận được cô run rẩy vô cùng, thậm chí còn nghe được âm thanh hít thở sâu của cô. Anh sợ tới mức dừng lại: “Làm đau em sao?”

Cô cười lắc đầu, chủ động vặn vẹo eo vuốt ve ɖu͙ƈ vọng anh: “Thật thoải mái, mau một chút, lại mau một chút, giống như ngày hôm qua vậy, hung hăng làm em.”

Bốn chữ cuối cùng từ miệng cô nói ra khiến anh ngay lập tức cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung ở trong đầu. ɖu͙ƈ vọng chôn sâu trong tiểu huyệt cô lại căng lớn thêm một vòng, gắt gao chống đỡ trong vách thịt mềm chặt chẽ của cô.

Như cô mong muốn, anh phóng cô lên sô pha mà nhanh chóng thọc vào rút ra, tiếng thân thể va chạm nhau và tiếng rêи rỉ thét chói tai của cô vang lên hết lần này đến lần khác, sau đó chúng lại cùng dung nhập với âm thanh bão tố bên ngoài.

Tuy rằng gần như không hiểu chút kỹ xảo nào, nhưng lấy chút kinh nghiệm tối qua, anh cũng miễn cưỡng biết đưa đẩy như thế nào cô mới có thể thoải mái, như thế nào mới có thể khống chế ɖu͙ƈ vọng của mình, từ đó mà càng kéo dài thêm thời gian.

Anh tích cực phô diễn bản thân trước mặt cô, lần lượt cầm lòng không được mà hôn cô, cùng cô môi lưỡi giao triền, hạ thể tương liên, cá nước giao hòa.

Thời điểm bắn vào chỗ sâu bên trong cô, anh cũng như cô, đều nhịn không được mà run rẩy, than nhẹ.

Thỏa mãn thở dài một hơi, anh từ trước ngực cô ngẩng đầu. Đang chuẩn bị đổi một tư thế khác chuẩn bị làm tiếp thì bỗng nhiên bị người đứng phía sau sô pha làm sợ đến mức cả người run lên.

Trang Diệp vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, thân thể phát run, khϊế͙p͙ sợ đầy mặt, hai mắt đỏ bừng.

Vừa rồi bọn họ quá nhập tâm lại không nghe được có người mở cửa tiến vào.

Phản ứng đầu tiên của anh là kéo quần áo của Đường Hi xuống, không cho Trang Diệp nhìn đến cảnh xuân bên trong.

Trong tiềm thức anh đã cắt mở giới hạn giữa Đường Hi và Trang Diệp. Bố cục lúc trước là Trang Diệp và Đường Hi, còn lại là anh; mà hiện tại, anh tin tưởng mọi thứ đã thay đổi thành anh và Đường Hi, cùng với Trang Diệp.

Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng kia của Trang Diệp, trong lòng anh vẫn không rõ ngọn nguồn mà chột dạ một trận, anh cảm thấy rất có lỗi với Trang Diệp. Tuy rằng đã họ chia tay, nhưng dưới tình huống bình thường, vì để tránh cho sau này xấu hổ, anh cũng không nên liên quan quá nhiều với người yêu cũ của anh em tốt.

Anh giật giật môi, muốn mở miệng, kết quả còn chưa phát ra tiếng thì nắm tay của Trang Diệp đã hạ xuống.

Chơi chung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Trang Diệp đánh anh, nhưng anh cảm thấy hoàn toàn có thể lý giải, vì thế nên không đánh trả. Nhưng vào lúc quyền thứ hai của Trang Diệp rơi xuống, anh nghe được âm thanh run rẩy của Trang Diệp: “Cô ấy là bạn gái của tôi, cậu vẫn luôn miệng gọi cô ấy là chị dâu, sao lại có thể làm ra loại chuyện này chứ?”

Một đạo sấm sét đánh xuống, tựa như đến cửa sổ cũng đều chấn động, anh bỗng nhiên quơ quơ thân mình, cả người ngơ ngốc trêи mặt đất.

Cho đến khi lại một quyền nữa rơi vào trêи mặt, anh thất tha thất thểu ngã xuống, trán đụng phải góc bàn, đau đớn mãnh liệt mới kéo anh ra khỏi từ trong khϊế͙p͙ sợ.

Anh ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Đường Hi. Anh hy vọng cô có thể nói một câu với Trang Diệp: “Chúng ta đã chia tay, anh không có quyền quản chuyện của tôi”. Nhưng anh lại nhìn thấy Trang Diệp thịnh nộ dùng giọng điệu sắp hỏng mất chất vấn cô: “Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?”

Đường Hi đã sửa sang lại quần áo xong, đối mặt với Trang Diệp đang điên tiết lại chỉ cười cười và vân đạm phong khinh nói: “Anh đã sang Mỹ lâu như vậy, vẫn luôn không thể bồi em được. Em hư không tịch mịch, tìm chút kϊƈɦ thích cũng không được sao?”

Trong nháy mắt kia, Lăng Kiến Vi tinh tường cảm nhận được trong lòng có thứ gì đó nứt ra, cho dù là anh và Đường Hi, anh và Trang Diệp, hay hoặc là Đường Hi và Trang Diệp, đều không thể trở lại như trước được nữa.

Anh cũng muốn chất vấn cô vì sao lại lừa anh, nhưng nhìn Trang Diệp phẫn nộ đến cực điểm đến gần cô, anh liền lập tức chống đỡ thân thể từ dưới đất đứng lên che chắn ở trước mặt cô: “Là do tôi ép buộc cô ấy, cậu đừng trách cô ấy.”

Máu tươi đã sớm dọc theo vầng trán chảy xuống gương mặt, nhỏ giọt lên phần áo sơ mi trắng ngay ngực anh. Nhìn bộ dạng liều mạng bảo vệ cô của anh, Trang Diệp đột nhiên cười cười: “Anh em tốt?”

Đầu càng lúc càng đau, trước mắt cũng choáng váng từng đợt, nhưng anh vẫn che chắn ở trước mặt Đường Hi như cũ: “Cậu đừng trách cô ấy, là do tôi…”

“Anh ấy không ép buộc em.” Không đợi anh nói xong, Đường Hi đã từ sau lưng anh chậm rãi bước đến gần Trang Diệp.

Sau đó, anh nghe được tiếng Trang Diệp cười to, anh nhìn thấy Trang Diệp gần như phát điên gắt gao nhìn chằm chằm Đường Hi, lại bước một bước thật lớn về phía trước.

Ánh mắt Trang Diệp thật đáng sợ, đó là bộ dạng mà anh chưa từng thấy qua trước đây, anh thậm chí còn hoài nghi Trang Diệp sẽ trực tiếp bóp chết Đường Hi.

Anh xông lên phía trước, dùng hết sức muốn ngăn cản Trang Diệp, kết quả lại là hai người lại tự lao vào đánh nhau.

Anh không rõ lắm sự việc cuối cùng đã diễn ra như thế nào, anh chỉ nhớ khi anh phản ứng lại được, Trang Diệp đã lảo đảo ngã về phía sau, phanh một tiếng vang lớn, chân bàn thấp bằng gỗ đặc bị đẩy ra rất xa, nhưng đồng thời, cả người cũng vô lực mà ngã xuống đất.

Sắc mặt Đường Hi trắng bệch, anh đồng dạng cũng bị dọa đến nhịp tim như ngừng lại —— thời điểm Trang Diệp ngã xuống đã đụng vào góc bàn gỗ đặc.

Góc bàn kia vừa mới làm cái trán của anh thủng một lỗ. Đó là cái bàn mà ba người bọn họ mua về khi cùng đi dạo trong trung tâm thương mại vào kỳ nghỉ hè của 2 năm trước. Lúc ấy bởi vì giành nhau trả tiền mà anh và Trang Diệp còn tranh chấp một phen.

Hiện tại, vẫn là cái bàn đó, lại lần nữa chứng kiến cuộc tranh chấp khác của bọn họ, chỉ là lần này, khoảng trống giữa bọn họ đã không thể lấp đầy được nữa rồi.

Máu tươi dần dần làm mơ hồ tầm mắt, anh cái gì cũng không nhìn rõ lắm, nhưng anh nghe được âm thanh nghẹn ngào của Trang Diệp.

Trang Diệp nói: “Đường Hi, tôi hận cô.”

Trang Diệp nói: “Lăng Kiến Vi, tôi không còn người anh em như cậu nữa.”

Bên ngoài tiếng sấm vang lên không ngừng, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ âm thanh trong phòng khách.

Mùi máu tươi xông vào chóp mũi ngày càng dày, đầu càng lúc càng nặng, anh nỗ lực mở mắt ra lại vẫn không thể thấy rõ những thứ trước mắt.

Đường Hi, Trang Diệp, dường như đều biến mất khỏi thế giới của anh.