Quy Lai (Trở Về)

Chương 172: Cá mè một lứa




Bị Lăng Kiến Vi đút từng muỗng cháo một cho ăn xong, thấy Hứa Thừa Ngôn vẫn không nói một lời mà đứng trước giường nhìn mình như cũ, Triệu Ngu lại cảm thấy, là cô đánh giá thấp trình độ bình tĩnh của người đàn ông này.

Cô còn cho rằng anh là một người kiêu ngạo, sau khi biết được mình bị lừa gạt và lợi dụng thì sẽ phát cuồng lên.

Ngẩng đầu nhìn Hứa Thừa Ngôn, cô hỏi: “Muốn nói chuyện với một mình tôi?”

Hứa Thừa Ngôn không nói gì, nhưng đáp án thực rõ ràng.

Triệu Ngu nói: “Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi và anh ta muốn nói chuyện riêng với nhau.”

Tiết Trạm cùng Lăng Kiến Vi không có ý kiến gì nhưng Tiết Tử Ngang lại không chịu, chỉ tỏ vẻ sợ Hứa Thừa Ngôn thật sự sẽ bóp chết Triệu Ngu, cuối cùng Tiết Trạm mở miệng: “Yên tâm đi, Hứa tổng là người đàn ông có học thức, sẽ không động thủ đối với phụ nữ, huống chi, lại là một cô gái đang bị thương nặng.”

Lời này chính là cố ý cảnh cáo Hứa Thừa Ngôn.

Hứa Thừa Ngôn khinh thường mà hừ một tiếng, sau khi bọn họ đi ra ngoài thì mới nói với Triệu Ngu: “Tôi cho em cơ hội để giải thích.”

Đã tức giận thành như vậy nhưng vẫn bày tư thái cao cao tại thượng.

Triệu Ngu không nhịn được mà bật cười: “Anh muốn nghe tôi giải thích cái gì? Nói tôi là vì bất đắc dĩ, nói người nhà họ Tiết uy hiếp tôi? Hay là nói tôi thật sự luyến tiếc anh nên mới đồng ý đi phá hư hôn lễ của anh và Trang Diệc Tình? Cũng hoặc là…”

“Triệu Ngu!” Nghe được trong giọng nói của cô đầy sự châm chọc, cơn giận mới vừa được ép xuống của Hứa Thừa Ngôn bỗng chốc lại bùng lên dữ dội.

Triệu Ngu cười cười và tiếp tục nói: “Thật sự thì Hứa tổng muốn nghe tôi giải thích chuyện gì? Anh có thể trực tiếp coi như những phỏng đoán của anh là sự thật không phải là được sao? Thậm chí anh còn có thể khí phách mà nói với tôi một câu 'Bọn họ cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi, đi theo tôi, không cần phải bán mạng như thế', như vậy, mới phù hợp với thân phận của anh không phải sao? Là người trong tầng lớp thượng lưu, chỉ cần vung tay lên, là có thể làm cho người ta quỳ xuống dưới tiền tài của mình. Phủ lên thêm lớp vỏ người có học thức, anh còn có thể vô cùng đắc ý mà cảm thấy, mình có lòng tốt cứu vớt một người bị ép buộc đáng thương.”

Thả lỏng khớp hàm sau đó lại gắt gao mà khép lại, Hứa Thừa Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Đừng cho là tôi không dám động thủ với em.”

Triệu Ngu cười nhạo: “Anh đương nhiên dám, thân phận của anh là gì a? Là người cao quý thuộc tầng lớp thượng lưu, có quyền có thế, muốn giết một người không phải cũng dễ như trở bàn tay sao?”

Rõ ràng là anh đến hỏi tội cô, kết quả lại thành cô oán giận và tràn đầy địch ý còn nghiêm trọng hơn so với anh. Hứa Thừa Ngôn không khỏi nắm chặt tay và lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Ngay sau đó, di động của Triệu ngu vang lên.

Nhìn màn hình, cô có chút ngoài ý muốn, sau đó chỉ bình tĩnh mà nhận cuộc gọi.

“Em đang ở đâu?” Thanh âm của Kỷ Tùy nghẹn lại, chỉ nghe giọng nói cũng có thể biết được hiện tại anh có bao nhiêu suy sụp, nghe như là đã biết sự thật.

Triệu Ngu cười cười đáp: “Em gửi địa chỉ cho anh, anh đến đây đi, Hứa Thừa Ngôn cũng đang ở đây.”

Bị nhắc tới, Hứa Thừa Ngôn không khỏi tò mò, không biết người ở đầu bên kia điện thoại là ai, nhận lấy ánh mắt của anh, Triệu Ngu thản nhiên nói: “Kỷ Tùy, bạn trai tôi.”

Sắc mặt Hứa Thừa Ngôn lại một lần nữa thay đổi, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương đều trắng bệch ra.

Triệu Ngu cười nói: “Chẳng phải anh muốn biết vì cái gì mà tôi lại lừa gạt anh sao? Rất đơn giản, tôi muốn Trang Diệc Tình sống không bằng chết.”

Câu nói cuối cùng của cô giống như vô số cú đấm mạnh mẽ mà đập thẳng vào ngực anh, làm Hứa Thừa Ngôn cảm thấy không thể thở nổi, lục phủ ngũ tạng đều đau âm ỉ.

Đôi mắt đỏ bừng đang gắt gao nhìn chăm chú vào cô, môi run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.

Không phải vì tiền, càng không phải vì bất đắc dĩ, thậm chí cũng không phải bởi vì Hứa Thừa Ngôn anh.

Anh cũng không biết rằng, tuy đều là bị lừa gạt, bị lợi dụng, nhưng vì sao mà nguyên nhân này lại khiến anh đau lòng và khó tiếp thu đến như vậy.

Triệu Ngu cười cười: “Anh biết không? Quả thật tôi rất luyến tiếc hôn lễ hào nhoáng của anh và Trang Diệc Tình, hai người quả thực rất xứng đôi a, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, đều có quyền có thế như nhau, một tay che trời, giống nhau ở chỗ đều khiến cho tôi cảm thấy…. Vô cùng ghê tởm.”

Hàm răng bị cắn chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc, Hứa Thừa Ngôn tiến về phía trước nắm lấy cằm cô, cắt đứt lời cô đang nói: “Ghê tởm? Em có tư cách gì mà chê tôi ghê tởm? Thời điểm em chủ động chạy tới cầu xin tôi làm tình với em, tại sao không nghe em chê ghê tởm? Lúc cùng nhiều người đàn ông lên giường, sao không thấy ghê tởm? Hết lần này đến lần khác lấy tiền của tôi….”

Cô chụp lấy thẻ ngân hàng dưới gối rồi ném về phía anh, Triệu Ngu cười lạnh: “Số tiền dơ bẩn của anh, tôi trả lại cho anh không thiếu một đồng nào, tôi sợ dùng tiền của anh sẽ bị giảm tuổi thọ.”

Bởi vì động tác của cô quá mạnh nên đụng tới miệng vết thương, Triệu Ngu không nhịn được mà khẽ cắn môi, sau một cơn đau tới tận xương thì có dòng chất lỏng ẩm ướt từ trêи vai cô chảy xuống.

Nhìn thấy cô cắn răng, Hứa Thừa Ngôn theo bản năng mà buông tay ra, cúi xuống nhìn vai cô thì liền phát hiện bộ đồ bệnh nhân màu trắng trêи người cô dần dần bị máu thấm đỏ, từ từ thấm ra xung quanh, nhìn giống như một bông hoa mai đỏ thắm tươi đẹp giữa mùa đông tuyết trắng.

Hứa Thừa Ngôn cả kinh, đưa tay muốn xem xét miệng vết thương của Triệu Ngu, lúc gần chạm đến bả vai của cô thì bỗng ngừng lại giữa không trung.

“Triệu Ngu, em vậy mà lại hận tôi?”

Rõ ràng phải là anh hận cô, rõ ràng người bị lừa là anh, thế tại sao mà cô ngược lại lại có thể ôm mối hận lớn như vậy đối với anh?

“Anh cùng Trang Diệc Tình đều là cá mè một lứa.” Triệu Ngu không nhìn anh mà nhìn vào cái chăn trước mặt mình: “Đều là loại người cho rằng có thể dùng tiền tài để giải quyết tất cả mọi vấn đề, đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, chúng tôi chỉ là những người thuộc tầng lớp nghèo khó, mạng sống của chúng tôi trong mắt các người đều là rẻ mạt, không đáng một xu.”

Nhìn nước mắt trong mắt cô, cơn tức giận của Hứa Thừa Ngôn lại bất tri bất giác mà giảm đi rất nhiều.

Nhìn thấy vết máu trêи áo Triệu Ngu vẫn đang chậm rãi thấm ra, anh hít sâu một hơi, cuối cùng đưa tay ấn vào nút gọi bác sĩ trêи đầu giường.

Cho tới khi bác sĩ chạy lại phòng bệnh thì ba người đàn ông đang ở phía ngoài phòng bệnh mới biết có chuyện xảy ra, Tiết Tử Ngang ngay lập tức vọt vào nổi giận đùng đùng muốn đánh Hứa Thừa Ngôn nhưng lại bị Triệu Ngu ngăn cản: “Dừng tay.”

Tiết Tử Ngang dừng lại, Hứa Thừa Ngôn ngơ ngác mà nhìn Triệu Ngu, nhưng cô lại chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện này không liên quan tới anh ta, là do tôi tự mình gây ra.”

Nữ bác sĩ biết là bản thân không nên hỏi gì và cũng không nên nhiều lời, chỉ yên lặng mà cởi áo của Triệu Ngu ra xem xét miệng vết thương mà vừa rồi chính mình mới băng lại.

“Vết thương bị vỡ ra một chút, chảy một ít máu, để tôi xử lý, đừng cử động mạnh, nếu không vết thương lại vỡ ra là sẽ phải khâu lại.”

Nhìn thấy không khí giữa những người đàn ông ở xung quanh dường như không đúng, nữ bác sĩ chỉ có thể mở miệng nói: “Các anh đều đi ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng tôi xử lý vết thương cho bệnh nhân.”

Ở phía ngoài phòng bệnh, sau một hồi lâu im lặng thì Hứa Thừa Ngôn mới hỏi: “Giữa cô ấy và Trang Diệc Tình có thù hận gì?”

Tiết Trạm và Lăng Kiến Vi chưa trả lời thì Tiết Tử Ngang – người vẫn luôn muốn đánh Hứa Thừa Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Tại sao anh không tự mình hỏi đi?”

Toàn bộ hành lang lại một lần nữa trở nên im lặng, cho tới khi bác sĩ bước ra, Tiết Tử Ngang cùng Lăng Kiến Vi ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhưng chưa đợi bọn anh bước vào thì đã nghe nữ bác sĩ nói: “Cô ấy nói muốn ở một mình yên tĩnh.”

Khi Kỷ Tùy tới thì nhìn thấy 4 người đàn ông ngồi thành một hàng trêи ghế chờ không nói một lời. Tiết Trạm và Tiết Tử Ngang ở đây, Kỷ Tùy cũng không cảm thấy có điểm gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy Lăng Kiến Vi thì anh liền cảm thấy kinh ngạc.

Vẻ mặt Lăng Kiến Vi cũng tràn đầy sự kinh ngạc giống như Kỷ Tùy: “Anh Kỷ Tùy, anh… Tại sao anh lại tới đây? Trang Diệp đã biết việc của Hi Hi rồi sao?”

Hứa Thừa Ngôn kinh ngạc ngước mắt, Kỷ Tùy cả người cứng đơ đứng yên ngay tại chỗ.



Lời tác giả:

Nữ chính báo thù là dựa vào đàn ông, tình cảm giữa cô và các nam chính vẫn luôn là một vở kịch lớn, cho nên tôi không đẩy nhanh tình tiết, rất nhiều bạn độc giả mong muốn nhìn thấy chị Triệu của chúng ta tại hôn lễ long trọng lên sân khấu vả mặt Trang Diệc Tình, tôi cũng muốn viết như vậy, tôi nghĩ viết như vậy sẽ rất sảng khoái, nhưng khi chị Triệu tự mình lộ ra bí mật, thì hai nhà Trang – Hứa sẽ không náo loạn tới mức đánh mất mối quan hệ, vậy về sau này cô sẽ làm sao để đối phó với nhà mẹ đẻ của kẻ chủ mưu?

Sau khi xem xét, thấy rằng có thể giúp được cô chỉ có nhà họ Tiết cùng nhà họ Thương, thế lực của hai nhà này cùng nhà mẹ đẻ của kẻ chủ mưu không khác biệt mấy, nên cũng không có khả năng nói ra tay là liền ra tay, không thể lập tức dễ như trở bàn tay mà làm một công ty lớn phá sản được.

Tôi viết thủ đoạn trêи thương trường đã thực giả lẫn lộn, nhưng mà đối phó với nhà mẹ đẻ của kẻ chủ mưu cần phải làm từng bước một, nếu các bạn độc giả cảm thấy tiến độ truyện chậm thì có thể tự mình lựa chọn không đọc nữa.