Trịnh Thịnh vừa dứt câu, mấy tên giang hồ bên cạnh lập tức cầm gậy gộc lao tới. Thấy vậy, Trần Châu duỗi chân đạp gãy đôi cây lau nhà bị vứt xó trong góc rồi nắm chặt trong tay, dùng nó để làm vũ khí lao về phía đám người.
Hai bên nhanh chóng xông vào đánh nhau, Trần Châu dùng gậy làm điểm tựa rồi đột ngột giơ chân, cả người bay lên dùng sức đá vào hai tên ở bên cạnh, cả hai đã bị anh dùng một chân đá bay.
Cánh tay vung gậy gỗ nhẹ nhàng tự nhiên, đã hay đánh, đều sử dụng nhuần nhuyễn, mấy tên giang hồ gục trong nháy mắt.
Trình Thịnh đá người đàn ông đang nằm trên mặt đất, chửi rủa, “Rác rưởi, đúng là cmn một lũ rác rưởi!”
“Bạch bạch.” Anh ta đột nhiên chắp hai tay, vỗ hai tiếng.
Ngay lập tức, hai bên ngõ xuất hiện một đám người áo đen đông nghìn nghịn, Trần Châu nhìn, cười lạnh, xem ra lần này Trình Thịnh thực sự khinh thường anh à?
Lòng bàn tay nắm gậy mở ra, rồi lại từ từ siết chặt. Vừa hay lâu rồi anh không hoạt động gân cốt, hôm nay coi như tập thể dục vậy.
“Trần Châu, mày nghĩ hôm nay tao chỉ mang theo chút người này để đối phó với mày à?” Trịnh Thịnh cười nói.
Trần Châu khạc nước miếng: “Thằng hèn!”
*Gốc là “怂货” (Túng hóa) = người vô dụng : Từ chửi bậy trong phương ngữ Hồ Bắc, dùng để thể hiện sự khinh miệt, coi thường với đối phương trong văn nói. – Nguồn : Baidu.
“À! Hèn à? Tao muốn xem lát nữa ai mới là thằng hèn! Đánh cho tao, đánh nó gần chết mới thôi!”
Trịnh Thịnh làm động tới đi lên, ngay lập tức cả đám đông mặc áo đen lao tới Trần Châu, anh bị vây lại.
Trịnh Thịnh biết rõ thân thủ của Trần Châu, mấy nhóm anh ta phái đi trước kia không ai có thể đụng vào Trần Châu, cùng lắm trì hoãn thêm một ít thời gian mà thôi. Nhưng, mục đích hôm nay của anh ta không phải đánh chết Trần Châu.
Trình Thịch ngẩng đầu liếc nhìn góc tối bên cạnh, đột nhiên có một bóng người gầy gò đi về phía anh ta.
“Anh Thịnh”
Trình Thịnh vươn tay vỗ bờ vai gầy của tên đó, “Khỉ Ốm à, trông cậy vào cậu đó, đừng để anh thất vọng.”
Tên được gọi là “Khỉ Ốm” cười hí hí với Trình Thịnh: “Anh Thịnh, Khỉ Ốm em là ai chứ, chỉ cần em ra tay, sao có thể thất bại được ạ?”
“Anh thích sự tự tin này của cậu, đi đi.”
“Dạ vâng.”
Nói, Khỉ Ốm xoay người chen chúc vào nhóm người đen.
Sau khoảng vài phút, tên Khỉ Ốm mặt mũi bầm tím chuồn ra từ đám người
“Anh Thịnh, anh Thịnh.” Anh ta thở hồng hộc
“Lấy được chưa?” Trình Thịnh hỏi.
“Anh Thịnh, anh không tin em đến thế sao? Anh nhìn xem, đây là cái gì?” Khỉ Ốm xòe lòng bàn tay ra, đó là một ‘cục gạch’ màu đen.
Trịnh Thịnh cười nhận lấy, “Làm tốt lắm, anh không nhìn lầm cậu.” Vừa nói vừa vỗ vai anh ta thật mạnh.
“Ai ui.” Khỉ Ốm không nhịn được kêu lên, để lấy được chiếc điện thoại này, anh ta đã chịu không ít đòn, may mà có các anh em che chở chứ không thì anh ta khó mà lấy được điện thoại.
Trình Thịnh nhìn bộ dạng nhe răng trợn mắt của tên đó, không khỏi nở nụ cười, “Nhìn bộ dạng hoảng sợ của cậu kìa.”
Anh ta mở khóa điện thoại Trần Châu, hiển nhiên là không có mật khẩu. Trần Châu tự tin đến mức nào mà không đặt mật khẩu điện thoại chứ, nhưng mà, cho dù có đặt mật khẩu thì anh ta vẫn có thể bẻ khóa được, chẳng qua là tốn thêm chút thời gian.
Mở danh bạ ra, trong danh bạ chỉ có một số, mà chủ số này chính là mục tiêu của họ hôm nay, Giang Lộc.
Trình Thịnh nhếch miệng cười cười, bấm bấn vài cái trên màn hình, rồi click gửi đi.
Sau khi thấy thông báo tin nhắn đã gửi thành công, Trình Thịnh ném điện thoại vào con hẻm tối.
Anh ta nhìn đám người của mình đã bị Trần Châu xử lý sạch sẽ, đột nhiên vỗ tay với anh.
“Không hổ là đội trưởng Trần, thân thủ này đúng là không ai sánh bằng, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.”
Trần Châu lau mồ hôi trên đầu, anh hung ác nhìn Trình Thịnh, “Mẹ nó bớt nói nhảm đi!”
“Quả nhiên là người có tính, nhưng mà hôm nay tôi còn chút việc, không chơi với anh nữa. Hôm nào tôi lại ra ‘chơi’ với anh, các anh em, đi!!”
Nói xong, anh ta vừa cười vừa bước ra khỏi con hẻm,mà nhóm người kia đương nhiên cũng rời đi với anh ta.
Trần Châu nhìn bóng lưng đám người rời đi, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nghĩ không ra cái gì không ổn.
Một lúc sau, anh vứt thanh gỗ trong tay, vươn tay còn lại xoa xoa, cánh tay này của anh sắp bị phế tới nơi.
Sau khi tất cả rời khỏi ngõ nhỏ hoàn toàn, nó lại im lặng như cũ, mọi thứ trở lại bình lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
*
“Lạch cạch!”
Một thứ màu đen rơi ra khỏi con thú nhồi bông, rơi xuống ngay chân Giang Lộc.
Giang Lộc cúi đầu nhìn cái… cái kẹp cà vạt … màu đen này
Kẹp cà vạt?
Cô quỳ xuống nhặt chiếc kẹp cà vạt nằm trên mặt đất lên.
Đây không phải là kẹp cà vạt, mà là búp ghi âm.
Là búp ghi âm!
Giang Nghĩa làm thiết kế, thiết kế kiến trúc, làm cái ngành này biết được nhiều bí mật, khi biết quá nhiều, họ thường để lại đường lui cho mình.
Cô dám cam đoan, thứ này chính là thứ nhóm người đó đang tìm kiếm.
Hóa ra thứ bọn chúng tìm chính là cây bút ghi âm này, Giang Lộc đại để có thể tưởng tượng ra nội dung trong chiếc bút ghi âm này. Nếu không bố cô sẽ không vì chuyện này mà mất mạng.
Ở đuôi con nai bông hình như còn có thứ gì đó, một phần của thứ đó lộ ra, Giang Lục run rẩy rút thứ đó ra khỏi đuôi.
Đó là một tờ giấy nhỏ.
Cô từ từ mở tờ ghi chú ra, nét chữ quen thuộc đập vào mắt cô.
“Chúc Tiểu Lộc Nhi bố yêu nhất sinh nhật vui vẻ, tha thứ cho bố lại lần nữa thất hứa…”
Giang Lộc cầm mảnh giấy nhỏ và chiếc bút ghi âm siết chặt, nước mắt rơi lã chã trên nắm đấm ấy.
“Chuyện này không thể trách tôi, đều là do cậu…chính cậu cũng giành lấy …” An Tiểu Phỉ chột dạ nói.
Đang nói thì bỗng dưng “Ong…” điện thoại của Giang Lộc rung lên.
Giang Lộc nhìn, là một tin nhắn chưa đọc từ Trần Châu.
Cô vội vàng click mở.
_ Lão Trần: 【Anh đợi em ở cổng trường, mau tới đây.】
Trần Châu đang ở cổng trường?
Giang Lộc từ sàn nhà đứng dậy,không thèm nhìn họ mà lao ra khỏi ký túc xá.
“Giang Lộc!” Tống Linh phản ứng lại, vội vàng đuổi ra ngoài.
Nhưng khi Tống Linh chạy ra, Giang Lộc đã chạy xuống cầu thang rồi nhanh chóng biến mất.
Giang Lộc nắm chặt cây bút ghi âm và mảnh giấy trong tay, chạy một mạch về phía cổng trường.
Trần Châu đang đợi cô ở cổng trường, anh vẫn chưa rời đi.
Vừa dịp, cô có thể đưa thứ nay cho anh, chỉ khi giao nó cho Trần Châu, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Ban đêm gió hơi mạnh, gió thổi xào xạc hai chiếc lá, bởi vì tối nay không có tiết tự học, nên ngoại trừ đèn ký túc xá bên cạnh thì căn bản không bật đèn bên khu lớp học. Cả khuôn viên trường như im lặng ở trong bóng tối, âm u và yên tĩnh đến đáng sợ.
Không biết tại sao, Giang Lộc đột nhiên có chút bất an, trong lòng kinh khủng.
Cô hay đi con đường này, bình thường cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy cơn ớn lạnh không rõ, cảm giác ớn lạnh lan lòng bàn chân trở lên, khiến cả lưng cô lạnh toát.
Có gì đó không đúng.
Rất không thích hợp.
Bước chân của Giang Lộc từ từ chậm lại, cô thở nhẹ một hơi, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngoài tiếng gió thổi lá cây, hình như còn có …
Tiếng bước chân …
Không sai, là tiếng bước chân.
Mà tiếng bước chân này, làm cho trái tim Giang Lộc đập nhanh một chút.
Làm sao….làm sao có thể
Nơi đây là trong khuôn viên trường học, cho dù chúng có to gan đến đâu thì không nên đi vào trường học….