Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 149




Mấy ngày trước khi Noãn Đông yến tới, Tạ Khuynh cùng mấy thủ hạ trong đội đánh cúc của Thái thị gặp mặt. mọi người tiến hành một trận luận bàn tương đối hữu hảo. Đương nhiên, Tạ Khuynh chỉ là làm quen chút quy tắc trong kinh, tuyệt không phát huy thực lực chân chính, đến mức mấy người kia không hiểu vì sao phu nhân lại để một tay mơ như thế vào đội các nàng.

Về sau các thành viên trong đội mới biết Tạ Khuynh chính là đại tiểu thư của phủ Tướng quân được nuôi dưỡng ở biên quan.

Đánh cúc có thể tự do đối chiến, cũng có thể dựa theo quy phạm một đội mười người đối chiến. Tạ Khuynh tham gia trận đấu này là đại diện cho đội đánh cúc của phủ Tướng quân cùng phủ Trung dũng quận vương, đương nhiên là lấy nhân số quy phạm đối chiến.

Trước khi ra sân, Tạ Khuynh lấy lý do thương lượng đối sách bí mật gọi chín đội viên đi, Tổng giáo luyện của đội đánh cúc rất không hài lòng với việc Tạ Khuynh bỏ qua nàng mà trực tiếp thương lượng cùng đội viên, lại không tiện làm khó nàng trước mặt mọi người, dù Tạ Khuynh không được phu nhân thích thì thế nào, nàng cũng vẫn là đại tiểu thư phủ Tướng quân.


May là hôm qua nàng đã dặn trước với đội viên, hôm nay ra sân không cần phối hợp với vị đại tiểu thư này, tóm lại là không thể thắng, đợi khi thua rồi Tuy nương tử nàng đây sẽ móc tiền túi ra đãi mọi người ăn một bữa thịnh soạn ở tửu lâu thượng đẳng, dù sao tiêu hết tiền thì cuối cùng Tướng quân phu nhân cũng sẽ bù lại cho nàng.

Đám tiểu cô nương này không có kiến thức gì, ngày thường huấn luyện có hà khắc mấy các nàng cũng không dám nói nhiều một câu, trong chuyện quản người này, Tuy nương tử am hiểu rất sâu đạo lý đánh một gậy cho một trái táo, rất có tự tin.

Tạ Khuynh gọi chín người đã được Tuy nương tử 'thông báo' trước qua một bên, trực tiếp nói:

"Có phải Tướng quân phu nhân bảo Tuy nương tử nói với các ngươi không được phối hợp với ta?"


Chín đội viên hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào, các nàng đều là hài tử nhà bình dân, bởi vì biết cưỡi ngựa mới có công việc này, đừng nói Tướng quân phu nhân các nàng không dám nghịch lại, lời nói của Tuy nương tử các nàng cũng không dám làm trái.

Trong nhóm các nàng người cầm đầu tên Tôn Thập Nhất Nương, trong nhà hài tử nhiều, tới mười sáu tuổi mà cái tên đàng hoàng cũng chưa có, gia đình cho nàng tới phủ Tướng quân kiếm bạc về trợ cấp.

Tôn Thập Nhất Nương tính tình trầm ổn, gan lớn hơn mấy cô nương khác một chút, đáp lời Tạ Khuynh:

"Nếu đại tiểu thư đã biết, vậy lát nữa ra trận đừng trách chúng ta."

Nàng thật thông minh, biết dựa theo câu nói của Tạ Khuynh mà bước xuống, thuận tiện xin lỗi, tránh cho sau này Tạ Khuynh ghi hận.

Tạ Khuynh liếc mắt một cái nhìn sang Tuy nương tử đang đứng phía xa lo lắng nôn nóng, thấy nàng không nhìn về hướng này liền móc giấy cam kết của mình và Thái thị ra, cho các cô nương nhìn thoáng qua, nhưng phần lớn các nàng không biết chữ, chỉ có Tôn Thập Nhất Nương biết chút ít, nhìn qua một lượt liền khó hiểu hỏi Tạ Khuynh:


"Đại tiểu thư làm gì vậy?"

Tạ Khuynh không thừa nước đục thả câu với các nàng, nói:

"Ta và ta đại nương... Ách, chính là Tướng quân phu nhân đánh cược, nếu trận hôm nay chúng ta thắng, bà ấy sẽ thua ba ngàn lượng bạc."

Các cô nương sôi nổi hít vào, những người như các nàng, ba ngàn lượng bạc thì đã từng nghe qua nhưng chưa được thấy bao giờ, không khỏi thầm cảm khái, mấy nhà giàu sang mỗi lần đánh cược đều lớn như vậy sao?

Tạ Khuynh nhìn một vòng biểu cảm của từng người, hỏi:

"Tuy nương tử không nói với các ngươi cái này sao?"

Các cô nương lắc đầu, có tiểu cô nương tuổi nhỏ nhưng thân hình cao lớn nói:

"Sao nàng có thể nói mấy thứ này với chúng ta chứ, ngày thường giày vò chúng ta còn không kịp nữa là."

Tạ Khuynh hỏi: "Nàng còn đánh các ngươi?"

Các cô nương nhìn nhau, cũng không ngại ngần gì mà đồng loạt gật đầu, nhìn bộ dạng kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, xem ra bị đánh không nhẹ.
Tạ Khuynh thấy thế, mới biết các cô nương bất mãn Tuy nương tử lâu rồi.

"Vậy coi như ta thay trời hành đạo."

Tạ Khuynh nói xong, bảo các cô nương vây tới, nói:

"Hôm nay chúng ta toàn lực phối hợp, đem trận này đánh tốt, thắng xong ta sẽ cho các ngươi mỗi người một trăm lượng."

Một trăm lượng là khái niệm gì, là chín cô nương đánh cúc ở phủ Tướng quân năm năm cộng lại cũng không bằng.

Nếu các nàng có một trăm lượng, vậy cuộc sống trong nhà lập tức sẽ tốt lên.

"Thế nào?" Tạ Khuynh thúc giục các nàng.

Các cô nương có chút nhát gan, thiếu nữ to con run rẩy nói:

"Thế nhưng nếu Tướng quân phu nhân hỏi tội..."

Mấy cô nương khác cũng có cùng nỗi lo lắng như thế, Tạ Khuynh đã sớm nghĩ kỹ đối sách:

"Các ngươi cứ một mực khẳng định Tuy nương tử chưa dặn dò không phải là xong rồi sao? Tướng quân phu nhân đương nhiên nghe theo số đông. Tóm lại các ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, cơ hội thế này không dễ gặp đâu."
Tôn Thập Nhất Nương lại hỏi: "Vậy nếu thua thì sao?"

Tạ Khuynh xòe hai tay:

"Thua vậy thì cái gì cũng chưa xảy ra."

Mấy cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có cô nương làn da ngăm đen nói:

"Làm đi! Nếu có một trăm lượng, cha ta cũng không thức khuya dậy sớm đi bắt rắn, ba đệ đệ muội muội của ta đều có thể đi học."

Có cô nương này đi trước, mấy cô nương khác cũng mồm năm miệng mười, đều nói có một trăm lượng thì nhà mình sẽ thế nào thế nào.

Cuối cùng Tôn Thập Nhất Nương làm chủ đưa ra quyết định kỹ càng:

"Được, vậy chúng ta hôm nay đánh một trận thật xinh đẹp cho Tạ đại tiểu thư thưởng thức."

Chín cô nương đồng lòng, ai ai cũng được một trăm lượng mang tới hy vọng, mọi người kích động, may mắn có Tôn Thập Nhất Nương đè ép mới không bại lộ trước mặt Tuy nương tử.
Trước khi ra sân, Tuy nương tử gọi Tôn Thập Nhất Nương qua một bên tra hỏi, hỏi Tạ Khuynh sắp xếp cái đấu pháp gì, Tôn Thập Nhất Nương có tâm đùa cợt, nói một bộ đấu pháp của mình cho Tuy nương tử nghe. Tuy nương tử nghe xong, thật sự cảm thấy trận này các nàng thắng được mới có quỷ. 

Đầy cõi lòng tin tưởng thả các nàng ra sân, Tuy nương tử chỉ còn chờ báo tin vui cho Tướng quân phu nhân.

Vì công bằng, ngựa hai đội đánh cúc dùng đều là bên trên Noãn Đông yến cung cấp, hai dãy chuồng ngựa, bên trong cột mấy chục con ngựa dùng cho khách nhân hôm nay dự tiệc cưỡi.

Lúc Tạ Khuynh dẫn các đội viên đi chọn kỵ mã, phát hiện đội của Hàn quận thái phi cũng tới chọn, bất quá các nàng không giống như đang chọn ngựa, mà như đi quan sát cái gì.

Tôn Thập Nhất Nương nhìn thoáng qua Tạ Khuynh, dùng ánh mắt hỏi nàng có muốn qua xem một chút không, Tạ Khuynh gật đầu nàng liền dẫn hai đội viên qua, rất nhanh đã trở về, Tạ Khuynh thì đang chọn ngựa cho bản thân để lát nữa ra sân.
Tôn Thập Nhất Nương nói với Tạ Khuynh:

Đại tiểu thư, bên kia có một con Hãn Huyết mã từ Tây Vực tới, nói là trong mấy đội đánh cúc nếu ai có thể cưỡi nó thì ngựa liền vào tay người đó. Đối phương đã bị quăng ngã bảy tám người, hiện tại không ai dám lên, chúng ta có nên thử xem?

Tạ Khuynh nghi hoặc:

"Hãn Huyết mã Tây Vực? Sao có thể?"

Noãn Đông yến này mặc dù được các hào môn thế gia tổ chức, nhưng Hãn Huyết mã là cống mã, trừ khi được Hoàng đế ban thưởng, người bình thường căn bản không có tư cách cưỡi, huống chi là mang về cột ở chuồng ngựa tùy ý tặng người khác.

Mang theo phần tò mò này, Tạ Khuynh đi qua hướng chuồng ngựa đang vây đông nghẹt người bên kia, Tôn Thập Nhất Nương đẩy đám đông ra, Tạ Khuynh đi lên trước quả nhiên trông thấy một con Hãn Huyết mã toàn thân đen nhánh, da lông tỏa sáng, đây, đây không phải là con tiểu hắc mã nàng thuần phục lúc còn trong cung sao?
[ sao nó lại ở đây? ]

[ nhất định là Cao Tấn. ]

[ trừ hắn, ai có thể làm được chuyện này. ]

Tạ Khuynh đứng bên chuồng ngựa nhìn lên đài, chỗ ngồi cao nhất chỉ là những gia quyến thế gia thân phận cao quý, cũng không phải Cao Tấn.

Nếu Cao Tấn tới, vậy vị trí chủ nhân trên đài nhất định phải là của hắn, nhưng nếu hắn không tới, sao tiểu hắc mã lại có ở đây?

Còn đang nghi hoặc, tiểu hắc mã giống như nhận ra Tạ Khuynh, bắt đầu nhìn về hướng nàng dậm dậm chân, mấy người xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng nó sắp phát điên, vội vàng lui về sau mấy bước.

Tạ Khuynh nghe được tiểu hắc mã triệu hoán mình, đang muốn đi qua liền nghe được Tôn Thập Nhất Nương nói:

"Đại tiểu thư, con ngựa kia rất dữ, đã quăng mấy người xuống đất rồi. Chúng ta còn phải ra sân đó."
Tạ Khuynh trực tiếp đi tới:

"Không có việc gì, ta hàng được nó!"

Nói xong, Tạ Khuynh chạy chậm tới, xoay người nhảy lên lưng tiểu hắc mã, chỉ nghe xung quanh vang lên mấy tiếng hít sâu, giống như đang nói: 'Lại có người dám lên khiêu chiến', rất nhiều người đang chờ xem Tạ Khuynh bị tiểu hắc mã hất xuống đất.

Ai ngờ tiểu hắc mã chở Tạ Khuynh đi vài vòng xong liền ngửa mặt lên trời hí vang, thanh âm kia giống như gặp lại hảo hữu lâu ngày xa cách, cực kỳ cao hứng, nơi nào còn phẫn nộ táo bạo hất văng người huống đất như lúc nãy nữa.

Những người xung quanh đều không ngờ sự tình còn có thể phát sinh thế này, nhìn ngó lẫn nhau, muốn tìm đáp án từ trong ánh mắt đối phương, nhưng ai cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Mà trên khán đài cũng không ít người nhìn thấy tình huống bên chuồng ngựa.
Có mấy con em thế gia vừa rồi đã đánh chủ ý lên con Hãn Huyết bảo mã kia, đều đang nghĩ đợi cuộc thi đánh cúc kết thúc sẽ tìm biện pháp xách con bảo mã kia về cưỡi chơi, không ngờ đã bị người ta thu phục mất.

Có người hỏi:

"Ủa, người cưỡi ngựa kia có lai lịch gì? Nam hay nữ vậy? Sao đột nhiên con ngựa kia lại hiền lành rồi?"

"Trận đánh cúc này là Trung dũng Quận vương phủ đấu với Trấn quốc Tướng quân phủ, đều là nữ. Hình như ngựa nhận biết nữ tử kia?"

"Nói hưu nói vượn nữa, ngựa kia là cống ngựa, sao có thể nhận biết nữ tử kia?"

"Các ngươi chắc không biết, ta vừa nghe ngóng, nữ tử kia không phải người thường, là đại nữ nhi của Tạ Viễn Thần, là thứ trưởng nữ Tạ gia."

"Ha, dã nha đầu ở biên quan đã trở về?"

"Ta còn nghe nói..."

Khắp khán đài bùng lên sôi nổi những chủ đề về Tạ Khuynh, bởi vì thân phận của nàng đối với những người này rất mới mẻ. Người tham gia thảo luận càng lúc càng nhiều, nghiễm nhân hấp dẫn đại đa số ánh mắt.
Tạ Nhiễm cùng vài vị tiểu thư thế gia ngồi trên ghế thường của quần chúng, nghe chung quanh càng lúc càng nhiều người nghị luận về Tạ Khuynh, trong lòng nàng ta vừa ganh ghét vừa hâm mộ, nhìn dáng vẻ Tạ Khuynh cưỡi con Hãn Huyết bảo mã uy vũ hùng tráng bên kia chuồng ngựa, hiên ngang oai hùng, một tay nắm dây cương ngồi chập chùng lên xuống trên lưng ngựa...

Dáng vẻ tùy ý tươi sáng kia thật là xinh đẹp.

Nàng ta không khỏi nghĩ, nếu mình cũng biết cưỡi ngựa, có lẽ cũng sẽ giống như hình ảnh lao vùn vụt trên ngựa của Tạ Khuynh lúc này.

"Nhiễm tỷ nhi, còn chưa nói dung mạo của ngươi và vị trưởng tỷ này giống nhau đến bảy tám phần đó, hai người đứng cạnh nhau ai có mắt cũng đều nhận ra là tỷ muội."

"Đúng vậy a. Dáng dấp rất giống. Bất quá thứ trưởng tỷ kia cũng không xinh đẹp được như Nhiễm tỷ nhi, nhìn dáng vẻ cưỡi ngựa thô lỗ của nàng ta, sao có thể so được với Nhiễm tỷ nhi của chúng ta."
Nghe có người nói Tạ Khuynh không tốt, Tạ Nhiễm không hiểu sao mất hứng, trách mắng:

"Nói bậy bạ gì đó. Lo xem đấu đi."

Cô nương vỗ mông ngựa vỗ đến đùi ngựa kia le lưỡi, nhìn sang cô nương bên cạnh trao đổi một ánh mắt: 'Có gì đặc biệt hơn người', liền không nói thêm gì nữa.

Vương nhị cô nương thân với Tạ Nhiễm nhất, nhỏ giọng hỏi:

"À mà, hôm nay thật sự hắn sẽ đến sao?"

Vương nhị cô nương biết rất rõ chuyện của Tạ Nhiễm, biết hôm nay nàng đến xem thi đấu, trừ việc xem đội Trấn quốc Tướng quân phủ thi đấu ra, còn có mục đích là lén gặp mặt Phù đại lang nhà Tín quốc công phủ.

Ghế trống phía bên kia của Tạ Nhiễm nghe nói là chừa cho Phù đại lang, đáng tiếc tới tận bây giờ, cuộc thi đánh cúc sắp mở màn, Phù đại lang vẫn chưa xuất hiện.
"Ai biết được. Thích thì tới, không thì thôi." Ngoài miệng Tạ Nhiễm nói vậy nhưng ánh mắt lại nhịn không được nhìn sang cái ghế trống bên cạnh.

Kỳ thật, sau khi Thái thị nói hôm nay sẽ sắp xếp cho gặp mặt Phù đại lang, Tạ Nhiễm vẫn thật chờ mong.

Vì lần gặp mặt hôm nay, Tạ Nhiễm đã cố gắng điều chỉnh ăn uống chừng mười ngày, mỗi ngày đều chỉ ăn một chút, chỉ để mặc bộ váy Nghê thường này thêm phiêu dật đẹp mắt, để mùa đông nhìn cũng không mập mạp, cho nên nàng càng mong ngóng Phù đại lang tới hơn bất luận kẻ nào, nếu không mười ngày cực khổ chẳng phải sẽ uổng phí sao.

Đúng lúc này, bên chuồng ngựa truyền tới một tiếng hiệu lệnh, hai đội đánh cúc vào chỗ.

Tất cả đội viên dự thi đều ngồi thẳng trên lưng ngựa, chân đạp bàn đạp, một tay nắm dây cương, một tay cầm gậy đánh cúc, trong khoảnh khắc trọng tài ném bóng lên không trung, tất cả mọi người kẹp chặt bụng ngựa, anh dũng phóng về phía quả bóng ném tới.
Tạ Khuynh không hề khoác lác với Thái thị, kỹ thuật mã cầu của nàng quả thật rất tốt.

Tám tuổi nàng đã học được cách cưỡi ngựa, ban đầu thì cưỡi tiểu mã câu, mười hai tuổi thì bắt đầu cưỡi ngựa lớn, thân thể nàng linh hoạt, trên lưng ngựa có thể làm nhiều động tác mà phần lớn không ai làm được.

Quân doanh chả có hoạt động gì giải trí, trừ đánh nhau luận võ thì là rót nước trà nói chuyện phiếm, còn không thì đánh cờ chơi bóng.

Tiểu tử giả là Tạ Khuynh đây đương nhiên có hứng thú nhất với đánh cầu.

Công phu trên lưng ngựa cũng là luyện được từ trên sân bóng.   

Đối phương hai người áp tới, dưới sự phối hợp của Tôn Thập Nhất Nương, Tạ Khuynh đột phá vào giữa, đánh cầu về phía trước, tạo một động tác giả để người cản bóng nghĩ rằng nàng muốn đánh thẳng vào khung thành, sau khi người kia bị mê hoặc, Tạ Khuynh đảo cây đánh cúc, âm thanh của gậy va vào cầu giòn giã, cầu bay một vòng cung rồi rơi xuống đất, lại một âm thanh vang lên, báo hiệu quả cầu đầu tiên của hôm nay đã vào như thế.
Có mấy người đam mê đánh cúc nhìn thấy cảnh này thì hô vang trên khán đài, Tạ Nhiễm nghe thấy tiếng hô, cao hứng ưỡn thẳng lưng lên, nhìn bảng điểm ghi thêm một số vào ô của Trấn quốc Tướng quân phủ, niềm vui không cần nói cũng biết.

"Làm tốt lắm!" Tạ Nhiễm thầm nói một câu.

Đang tập trung tinh thần xem thi đấu, đến mức bên cạnh nhiều thêm một người Tạ Nhiễm cũng không biết, phải đợi người nọ hỏi chuyện Tạ Nhiễm mới phản ứng lại được:

"Tướng quân phủ vào một trái sao?" Người kia hỏi.

Tạ Nhiễm đáp theo bản năng:

"Đúng vậy, ngươi không thấy được sao?"

"Ta vừa tới." Thanh âm kia lại vang lên.

Tạ Nhiễm bỗng giật mình phát hiện âm thanh này phát ra ngay bên cạnh, mà người có thể ngồi bên cạnh nàng ngoại trừ Phù đại lang thì không còn ai khác.

Nàng quay đầu sang nhìn, quả nhiên Phù đại lang Phù Duyên Đông mặc bộ quan bào của Đại Lý tự Thiếu Khanh, ngồi thẳng lưng bên cạnh mình.
Dáng người hắn đĩnh bạc, anh tuấn phi phàm, Tạ Nhiễm có thể cảm giác được ánh mắt mấy cô nương xung quanh đều như có như không tụ lại đây. Giờ khắc này bỗng nhiên Tạ Nhiễm có chút ngượng ngùng. Nàng cúi đầu, nhã nhặn nói:

"Ngươi tới rồi."

Phù đại lang gật đầu đáp:

"Ừm. Buổi sáng Đại Lý tự có chút việc nên ta tới trễ, thật có lỗi."

Tạ Nhiễm cắn môi, cúi đầu sửa sang tay áo vốn không hề nhăn, lắc lắc đầu với hắn, nói:

"Không có việc gì."

Phù đại lang gật đầu nhẹ với Tạ Nhiễm, sau đó không nói gì nữa, hướng mắt nhìn vào trong sân đang thi đấu. Tạ Nhiễm thấy thế cũng không quấy rầy hắn, ngồi bên cạnh an tĩnh xem mã cầu.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Ahihi toi đã ngoi lên rồi đây. Mọi người ăn Tết vui khum.