Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 140: Lòng biết ơn




Editor: Miacheg

Không chỉ là Huyện Cam Cốc, mà toàn bộ quận Kinh Châu hôm nay đều có mưa lớn.

Mọi người lao vào cơn mưa to reo hò, bật khóc vì sung sướng.

Trận mưa này giống như một chiếc chìa khoá, mở ra cánh cổng, làm bốn quận phía nam lần lượt đổ mưa lớn.

Hạn hán ở phương nam hoàn toàn kết thúc trong đợt mưa lớn này.

Cầu được mưa, sứ mệnh trong chuyến đi này của Thái Tử đã hoàn thành xuất sắc, cung nữ thái giám bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường về kinh thành.

Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề mới dùng xong bữa sáng liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ.

Triệu Hiền bước nhanh đi vào, cung kính hành lễ.

"Thái Tử điện hạ, bên ngoài có rất nhiều người dân tới, họ nghe nói Ngài muốn rời đi, liền đặc biệt gửi một ít quà địa phương, tỏ lòng biết ơn đến Ngài."



Lạc Thanh Hàn vốn định nói không cần, nhưng nhìn đến Tiêu Hề Hề vẻ mặt mong chờ mà nhìn hắn.

Hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Tiêu Hề Hề: "Nô tài nghĩ nên đi ra xem bọn họ tặng quà gì?"

"Bất quá chính là mấy thứ bình thường thôi, có gì mà thú vị?"

Tiêu Hề Hề kéo ống tay hắn và năn nỉ nói: "Nhưng người ta thật sự rất tò mò đó ~.''

Lạc Thanh Hàn trước kia sẽ nghiêm khắc mà nói nàng không được làm nũng, nhưng bây giờ hắn đơn giản là không nói những điều như vậy nữa, bởi hắn biết rằng ngay cả khi hắn nói, nàng sẽ không nghe.

Hắn mặt không đổi sắc nói: "Đi xem một chút rồi trở về, không được đi xa."

"Vâng ạ!"

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đứng dậy, mang theo Hạnh Nhi chạy ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn tìm một chỗ bên cửa sổ, dưới ánh nắng yên lặng đọc sách.

Hôm qua mưa cả một ngày, hôm nay bầu trời trong xanh như được gột rửa, không khí còn lưu lại chút hơi ẩm, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thoảng qua, rất là dễ chịu.

Tiêu Hề Hề tung tăng đi ra trạm dịch.



Trước cửa trạm dịch đã tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là người dân của huyện Cam Cốc.

Bọn họ hoặc là xách rổ hoặc chọn đòn gánh, bao lớn bao nhỏ đều có, hiển nhiên là mang đến không ít đồ.

Tiêu Hề Hề chạy đến trước mặt họ và nói.

"Ta là người hầu của Thái Tử điện hạ, Điện Hạ không tiện xuất hiện, bảo ta thay Ngài ấy tiếp đón mọi người."

Những người dân bình thường này đều chưa từng thấy qua chuyện gì trên đời, bọn họ nhìn người đứng trước mặt môi đỏ răng trắng, rất đẹp trai, bọn họ lần lượt cúi đầu trước nàng.

"Tiểu lang quân, chúng ta cảm kích ân đức của Thái Tử điện hạ, không có gì để báo đáp, chúng ta đặc biệt gửi tặng một chút quà quê, hy vọng ngài có thể nhận lấy."

"Đây là trứng gà mái nhà thảo dân mới đẻ, chúng ta vẫn luôn giữ lại, vốn định bán lấy tiền, bây giờ toàn bộ đều tặng cho Thái Tử điện hạ."

"Đây là món dưa muối nhà thảo dân tự làm, mùi vị rất ngon, người có thể mang theo ăn trên đường."

"Hôm qua trời mưa, trong núi mọc rất nhiều nấm, hôm nay trời trưa sáng thảo dân liền đi vào núi hái, còn có những hạt dẻ cùng măng này đều không phải đồ quý giá gì, nhưng là đồ rất tươi và sạch."

"Còn có con ngỗng này thảo dân tự mình nuôi, nuôi rất mập nhưng thảo dân cũng không nỡ ăn, có thể dùng để hầm cho Thái Tử điện hạ bồi bổ thân thể."

"Còn có con heo nhà thảo dân nuôi, vốn định làm thịt rồi mới đưa cho Thái Tử, nhưng sợ thịt sau khi giết không bảo quản được tốt, nên dứt khoát đưa cả con heo đến cho người."

.....

Tiêu Hề Hề nhìn lướt qua những món ăn này, cảm thấy hai con mắt đều không đủ dùng.

Ánh mắt cuối cùng cũng khoá chặt trên người con heo to mập kia, không khỏi cười cong cả mắt.

"Đại thúc, heo này của nhà ông thật sự nhìn rất ngon."

Đại thúc cười ha ha: "Tiểu lang quân cũng thật biết nói đùa."

Tiêu Hề Hề hỏi: "Con heo này là đực hay cái?"

"Đương nhiên là heo đực, thịt heo cái không ngon bằng heo đực mà."

Tiêu Hề Hề có chút thất vọng: "Ta vẫn muốn lấy một con heo cái để sinh."

Đại thúc rất hào phóng nói: "Việc nhỏ, thảo dân là người bán thịt, trong nhà vẫn còn mấy con heo cái, nếu ngài cần, ta lập tức mang đến tặng cho ngài.

Tiêu Hề Hề kích động gật đầu: "Đa tạ đại thúc."