Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 145: Tâm tư khác nhau




Editor: Miacheg

Lúc này, biểu cảm và phản ứng của những người có mặt tại đây rất khác nhau.

Trong Lục bộ thì Lại Bộ và Hộ Bộ là hai nơi có quyền lực nhất.

Đặc biệt là Lại Bộ, nắm quyền phụ trách các việc như bổ nhiệm, miễn nhiệm, thi cử, thăng chức, điều động, kiểm tra... quyền lực cực kì to lớn.

Nhưng hoàng đế đã bỏ qua Lại Bộ quyền lực nhất mà đem Hình Bộ không quan trọng mấy cho Thái Tử.

Điều này có nghĩa là hoàng đế vẫn không muốn giao quyền lực cho Thái Tử?

Các quan trong lòng dâng lên rất nhiều suy đoán, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra bất cứ điều gì, tất cả đều chắp tay chúc mừng Thái Tử.

"Chúc mừng Thái Tử điện hạ!"



Mặc kệ các quan nghĩ như thế nào, các hoàng tử khác thật sự rất đố kị.

Hình Bộ tuy không bằng Lại Bộ và Hộ Bộ, nhưng vẫn là có quyền nắm giữ trong Lục Bộ, bây giờ Thái Tử có quyền lực can thiệp vào chính sự, hắn có thể mượn cơ hội ở trong triều bồi dưỡng tâm phúc làm nền tảng để sau này đăng cơ.

Mặt khác, các hoàng tử hiện giờ vẫn ở trạng thái không làm gì cả, ngay cả Lạc Dạ Thần huynh trưởng của Thái Tử đến nay vẫn chưa đạt được thành tựu gì.

Điều này làm sao có thể khiến các hoàng tử khác không ghen tị.

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần nhìn chằm chằm vào Thái Tử, trong ánh mắt ngoại trừ ghen ghét, còn có chút hoảng sợ mà người khác khó phát hiện.

Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên luôn duy trì nụ cười điềm đạm trên mặt, như thể đối với việc Thái Tử hoàn thành nhiệm vụ cầu mưa hắn rất vui mừng.

Về phần trong lòng hắn thực sự nghĩ gì, thì không ai có thể biết được.

Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên sắc mặt âm trầm, trong lòng thầm mắng ông trời có mắt như mù, lại có thể khiến Thái Tử cầu được mưa.

Các hoàng tử khác cũng rất ghen tị.

Tại sao chuyện tốt như vậy lại không xảy ra với họ?

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi Nghị Sự Điện theo nhóm ba, bốn người.

Lạc Thanh Hàn khi đi ngang qua Lạc Dạ Thần cố ý liếc mắt nhìn hắn.



Ánh mắt sắc bén kia dường như trong nháy mắt có thể xuyên thấu tâm can của hắn, nhìn thấu mọi suy nghĩ của hắn.

Như thể nói thầm với hắn—-

Những việc huynh làm, ta đều biết hết.

Lạc Dạ Thần chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tay chân đều không khống chế được mà run rẩy, thiếu chút nữa là ngã xuống.

Lạc Thanh Hàn thu hồi tầm mắt, dẫn thái phó, thái bảo, thiếu sư rời khỏi Nghị Sự Điện.

Bọn họ vừa mới đi ra ngoài không lâu, phía sau truyền đến một giọng nói.

"Thái Tử điện hạ xin dừng bước!"

Lạc Thanh Hàn dừng bước quay đầu lại, phát hiện người đi đến là Hình Bộ thượng thư Đổng Minh Xuân.

Đổng Minh Xuân tiến lên chào hỏi với một nụ cười thân thiện.

Hoàng đế đã đem Hình Bộ giao cho Thái Tử, điều đó có nghĩa là toàn bộ Hình Bộ đã được giao cho Thái Tử.

Đổng Minh Xuân từ trước đến nay vẫn luôn là một người sáng suốt, bây giờ ông ấy đã hàng phục Thái Tử.

Nơi này không tiện nói chuyện, Lạc Thanh Hàn dẫn theo ông cùng vài vị thân tín khác trở về Minh Quang Cung.

Ngũ hoàng tử Lạc Duyên Chi nhìn Thái Tử cùng Đổng Minh Xuân đi xa, trong lòng đố kỵ.

Lạc Duyên Chi năm nay mới có 17 tuổi, tuổi không lớn, bởi vì có một đôi mắt đào hoa, nên nhìn hắn rất phong lưu tuấn tú.

Hắn là do Nhàn phi sinh ra.

Nhàn phi tuy xuất thân không cao quý, nhưng lại là một trong những phi tần được hoàng đế sủng ái, hơn nữa Lạc Duyên Chi miệng lưỡi trơn tru, ngay cả hoàng đế cũng rất yêu thích hắn.

Lạc Duyên Chi trong tay nghịch miếng ngọc bích, nửa đùa nửa thật hỏi.

"Tam ca, việc này rốt cuộc là vận may gì thế? Không những được phong là Thái Tử, còn có thể cầu mưa, không phải âm thầm tìm cao nhân bày cách cho mình sao?"

Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên ôn hoà nói: "Ngũ đệ, ngươi đúng là nói đùa, trên đời này làm gì có cao nhân? Chẳng qua chỉ là tên lửa đảo giang hồ thôi."