Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 158: Cảm động




Editor: Miacheg

Hôm sau.

Bảo Cầm từ thái giám trực ban đêm biết được Thái Tử đêm qua lặng lẽ đến, sau đó lặng lẽ rời đi với khuôn mặt khó coi.

Bảo Cầm trong lòng cảm giác không tốt, chẳng lẽ tối hôm qua Tiêu Lương đệ đã làm chuyện gì chọc giận đến Thái Tử điện hạ sao?

Nàng vội vàng chạy đến đánh thức Tiêu Lương đệ còn đang ngủ say, lo lắng hỏi.

"Tiểu chủ, người tối hôm qua có phải lại chọc giận Thái Tử điện hạ?"

Tiêu Hề Hề còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc choáng váng.

Nàng đầu tóc lộn xộn, ngơ ngác nói: "Ta làm gì mà chọc tức Ngài ấy?"



Bảo Cẩm vội vàng: "Người phải hỏi chính bản thân người ấy!"

"Ta không biết, vốn dĩ đang nói chuyện bình thường, Ngài ấy đột nhiệt trở mặt dời đi.'' Tiêu Hề Hề ngáp một cái, thì thầm nói: "Có lẽ Ngài ấy đến thời kỳ tiền mãn kinh"

"Thời kỳ tiền mãn kinh là gì?"

"Thời kỳ mãn kinh là thời kỳ mãn kinh... Ta không ổn rồi, ta thật sự buồn ngủ. Ta còn muốn ngủ thêm chút nữa." Tiêu Hề Hề nhắm mắt lại ngã xuống giường.

Bảo Cầm lay nàng: "Trước khi người ngủ, người hãy nói rõ ràng đi."

Đáng tiếc là vô ích, Tiêu Hề Hề đã bắt đầu ngáy.

Bảo Cầm lay nàng hai lần, nhưng nàng vẫn không thức dậy.

Không có cách nào khác, Bảo Cầm chỉ có thể sử dụng con át chủ bài của mình.

"Tiểu chủ, bữa sáng hôm nay gồm có bát bảo bánh bao, sủi cảo tôm, sữa bánh ngọt, mì trứng, bánh lụa canh..."

Tiêu Hề Hề đột nhiên mở mắt ra và nói một cách mạnh mẽ: "Mau mau, mau bưng lên đây!"

Bảo Cầm: "..."



Quả nhiên, chiêu này thực hữu dụng.

Lần này không cần Bảo Cầm thúc giục, Tiêu Hề Hề nhanh chóng mặc quần áo, tắm rửa sạch sẽ, giống như ngựa hoang xông ra ngoài.

Bảo Cầm kêu người mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Tiêu Hề Hề cầm đũa lên, gắp một miếng há cảo tôm bỏ vào miệng.

Vỏ há cảo rất mỏng, bọc trong nhân tôm tươi mềm, hương vị rất ngon!

Nàng ăn từng ngụm từng ngụm, bên tai có tiếng cằn nhằn của Bảo Cầm.

"Chủ nhân, hôm qua Thái Tử điện hạ nửa đêm đặc biệt đến Thanh Ca điện tìm người, nhất định là nhớ người, có thể nói rõ điện hạ đặc biệt sủng ái người, chẳng lẽ người không cảm động chút nào sao?"

Tiêu Hề Hề ăn miếng bánh: "Ta rất cảm động, nếu mỗi ngày được ăn nhiều món ngon như vậy, ta nhất định cảm động chết đi được."

Bảo Cầm sửng sốt: "Nô tỳ không phải nói loại tình cảm này..."

"Mặc kệ loại cảm động nào, chỉ cần có thể cho ta ăn ngon, ta có thể biểu diễn cảm động cho ngươi xem."

"..."

Bảo Cầm hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ lên.

Cho dù tiểu chủ là con cá mặn, cho dù tiểu chủ không muốn tranh giành, cho dù tiểu chủ cả ngày chỉ ăn uống rồi ngủ, nàng cũng sẽ không từ bỏ, nàng nhất định sẽ cố hết sức giúp tiểu chủ ngồi lên vị trí Thái Tử Phi.

Bảo Cầm tiếp tục thuyết phục với tinh thần quyết chiến.

"Mặc dù giữa phu thê sẽ thường xuyên có cãi vã, nhưng người mà tiểu chủ hầu hạ là Thái Tử điện hạ, cãi nhau là tuyệt đối không nên có, càng không thể chấp nhận được. Tiểu chủ, người nghe nô tỳ khuyên một câu, đừng có giận điện hạ, đợi chút nữa chúng ta đi đưa điểm tâm cho điện hạ, có được không?"

Tiêu Hề Hề nuốt mì trứng trong miệng, cảm thấy vô tội: "Ta không cãi nhau với Ngài ấy, đó là Ngài ấy tự nhiên không để ý đến ta."

Bảo Cầm không tin Thái Tử sẽ vô cơ nổi giận, nhất định phải có lý do.

Nàng kiên nhẫn hỏi: "Có thể nói cho nô tỳ biết nội dung nói chuyện tối hôm qua người cùng Thái Tử điện hạ nói chuyện không?"

"Ngươi chờ một chút, ta ăn xong mì sẽ nói với ngươi, nếu không để lâu mì sẽ bị nở ra, ăn không còn ngon nữa."