Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 392




Triệu mỹ nhân uyển chuyển từ chối.

"Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, một mình muội đi là được, Thái tử Điện hạ còn ở trong phòng riêng, ngài ấy chỉ có một mình, nhất định rất buồn chán, tỷ tỷ mau về với ngài ấy đi."

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nói "Được thôi, vậy cô cẩn thận, đừng đụng phải người xấu."

Triệu mỹ nhân qua loa đáp "Muội biết rồi, tỷ mau đi đi."

Tiêu Hề Hề vừa đi, Triệu mỹ nhân đã chạy tới nội viện.

Nàng phải nhanh chóng tìm thấy Điền thị.

Điền thị rất kinh ngạc "Sao tiểu chủ lại tới đây? Lúc này tiểu chủ không phải nên ở cùng Tiêu trắc phi trong phòng riêng sao?"

Triệu mỹ nhân vội vàng nói "Kế hoạch thay đổi! Tối nay không chỉ có Tiêu trắc phi, mà còn có Thái tử, kế hoạch của chúng ta phải dừng lại, bà không được bỏ thuốc vào thức ăn!"

Sắc mặt Điền thị thay đổi "Nhưng tôi đã sai người đưa thức ăn bỏ thuốc đến phòng riêng rồi!"

Triệu mỹ nhân không tin được "Sao lại nhanh như vậy?!"

"Tôi biết tiểu chủ sẽ đến nên bảo đầu bếp chuẩn bị trước tất cả các món đặc sản trong quán, tôi tự tay bỏ thuốc, chừng nào tiểu chủ gọi món, tôi sẽ cho người mang rượu và món ăn đến."

Điền thị muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nên bà sắp xếp mọi thứ từ trước.

Không ngờ kế hoạch lại xảy ra biến cố.

Lúc này, tim Triệu mỹ nhân đập điên cuồng.

Trong đầu nàng chỉ còn lại hai từ ---

Toi rồi!

Đồ ăn thức uống đều có thuốc, nếu Tiêu trắc phi và Thái tử ăn vào, nhất định sẽ ngất đi.

Sau đó bọn họ nên giải thích chuyện này thế nào?

Với đầu óc của Thái tử, chuyện này dù có giải thích thế nào cũng không thể qua mắt được!

Điền thị hốt hoảng "Làm sao đây, làm sao đây? Hay là tôi cho người dọn món ăn xuống?"

Triệu mỹ nhân cũng hoảng loạn, đầu óc quay cuồng "Bây giờ cũng chỉ còn cách này, món ăn vừa dọn lên, chắc họ cũng chưa ăn nhiều nên tạm thời sẽ không ngất. Bà sai người tìm cớ dọn món ăn và rượu đi, lát nữa ta sẽ tìm cách chuốc say họ, nếu sau đó họ thấy chóng mặt, cũng sẽ nghĩ mình uống say, có lẽ chuyện này sẽ qua được."

"Được, tôi sẽ cho người sắp xếp!"

Điền thị vội vã chạy đi tìm chưởng quầy.



Triệu mỹ nhân cũng vội về phòng riêng.

Vừa bước vào phòng, nàng thấy trên bàn bày đầy các món, trong phòng đầy rượu và hương thơm của món ngon.

Tiêu Hề Hề đang ăn rau, không có thời gian chào hỏi Triệu mỹ nhân, chỉ dùng mắt nhìn nàng, phát hiện ấn đường của nàng đen hơn trước.

Xem ra hôm nay cô nương này gặp xui xẻo lớn rồi!

Triệu mỹ nhân vội vàng khuyên "Tỷ đừng ăn nhanh như vậy, ăn nhanh quá sẽ không tốt cho dạ dày."

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng "Không sao, thân thể ta rất khỏe, dạ dày cũng rất tốt, sẽ không bị khó tiêu."

Lạc Thanh Hàn không ăn nhiều.

Hắn vẫn luôn không yên tâm về thức ăn bên ngoài.

Hắn nhận ra biểu hiện của Triệu mỹ nhân khác thường, bèn bắt đầu âm thầm quan sát nàng ta, muốn biết nàng ta đang bày trò gì.

Triệu mỹ nhân vẫn đang khuyên "Dù thân thể tỷ tốt, cũng không thể ăn nhanh như vậy, dù sao mấy món này cũng đâu có chạy được, tỷ có thể từ từ thưởng thức."

Tiêu Hề Hề "Ta nói cô biết, món khác có thể ăn chậm, nhưng thịt nhất định phải ăn khi còn nóng, để nguội sẽ không ngon."

Lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.

Chưởng quầy dẫn một nhóm hầu bàn chạy vào.

Chưởng quầy cười nói "Quý khách, thật sự xin lỗi, là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi sơ ý lên nhầm món, những món này chuẩn bị cho khách khác, chúng tôi sẽ đổi món cho quý khách."

Ông vừa dứt lời liền gọi đám hầu bàn phía sau dọn món.

Đám hầu bàn xúm lại, nhanh tay dọn từng món trên bàn.

Tiêu Hề Hề nhanh tay cầm dĩa thịt viên sốt tương đỏ gần mình nhất, đặt trước mặt nàng.

Nàng nói "Ta thấy mấy món này rất ngon, lên sai món rồi cũng không sao, các ngươi có thể làm lại món mới cho khách, dù gì chúng tôi cũng ăn mấy món này rồi nên dọn xuống chỉ có thể vứt đi, lãng phí lắm!"

Chưởng quầy khăng khăng "Đây là sai lầm do chúng tôi bất cẩn gây ra, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm, bù lại tối nay sẽ miễn phí bữa này cho quý khách."

Đồ ăn thức uống trên bàn đều bị hầu bàn nhanh chóng dọn đi, chỉ có món thịt viên sốt tương đỏ vẫn còn trong tay Tiêu Hề Hề, nàng nắm chặt dĩa không chịu buông.

Nàng rất thích món này! Nàng không muốn nó bị đổi!

Chưởng quầy thấy vậy, vội nói "Tôi bảo đầu bếp nấu cho người một dĩa khác, dĩa này để chúng tôi dọn xuống đi."

Triệu mỹ nhân giúp khuyên "Tỷ đừng làm khó người khác nữa, mau đưa dĩa thịt cho họ đi."

Tiêu Hề Hề "Ta thấy món này rất ngon, ta có thể ăn hai phần!"



Chưởng quầy "Vậy tôi bảo đầu bếp chuẩn bị cho người hai phần thịt viên sốt tương đỏ, được không?"

Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu "Được!"

"Vậy mau đưa dĩa thịt viên sốt tương đỏ này cho chúng tôi."

Tiêu Hề Hề "Không! Không ai có thể lấy đi thức ăn trong từ trong tay ta!"

Chưởng quầy "......"

Chưởng quầy gấp gáp, nhưng không dám thô lỗ với Tiêu Hề Hề, ông chỉ đành nhìn Triệu mỹ nhân cầu cứu.

Triệu mỹ nhân khuyên Tiêu Hề Hề thêm vài câu.

Tiêu Hề Hề không chịu nghe.

Triệu mỹ nhân vô cùng tức giận, không còn cách nào khác, chỉ đành cầu cứu Thái tử.

"Công tử, chưởng quầy cũng nói bằng lòng miễn phí cho chúng ta rồi, ta thấy cũng rất có thành ý, tỷ tỷ thế này sẽ làm khó người khác, công tử mau khuyên tỷ tỷ đi."

Ở đây là bên ngoài, lại có nhiều người đang nhìn, Triệu mỹ nhân cảm thấy Thái tử nhất định sẽ không mặc Tiêu trắc phi làm loạn.

Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề, giọng trong trẻo lạnh lùng.

"Nàng đặt dĩa xuống đi."

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Không, đây là món ăn của ta, ta không muốn đưa cho người khác."

Lạc Thanh Hàn "Không bảo nàng đưa cho người khác, chỉ bảo nàng đặt thức ăn xuống bàn, nàng cứ cầm thế này thì làm sao ăn được?"

"Nhưng nếu ta đặt thức ăn lên bàn, những người này sẽ lấy thức ăn của ta."

"Nếu bọn họ dám cướp thức ăn của nàng, ta sẽ khiến tửu lâu của bọn họ không bao giờ mở cửa nữa." nói đến đây, Lạc Thanh Hàn liếc nhìn chưởng quầy một cái, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Da đầu chưởng quầy tê dại, mồ hôi lạnh toát ra.

Ông run rẩy lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng giải thích.

"Chúng tôi không có ý cướp thức ăn của người, chúng tôi chỉ muốn đổi một dĩa thịt viên sốt tương đỏ khác cho quý khách thôi, tôi đảm bảo hương vị của hai dĩa sẽ giống hệt nhau, không thay đổi gì hết."

Tiêu Hề Hề "Nếu không có thay đổi gì, sao ông muốn đổi món ăn của ta?"

Chưởng quầy "Chúng tôi chỉ muốn xin lỗi người, đổi món là cách chúng tôi bày tỏ lời xin lỗi."

Tiêu Hề Hề "Ta không thích cách này!"