Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 497: Sau này ta không dám nữa




Mai Nghiễm Đào liếc mắt 1 cái liền nhận ra Lệ Khinh Ngôn, hắn không hiểu hỏi:

- Ngươi không phải là bạn của Lý Quý sao? Ngươi sao lại ở đây?

Lệ Khinh Ngôn chắp tay với hắn:

- Bẩm Mai phủ doãn, học sinh tới là để hổ trợ Thái Tử phá án.

Mai Nghiễm Đào không ngờ 1 vụ tự sát bình thường lại có thể kinh động đến Thái Tử điện hạ.

Kinh ngạc qua đi, hắn nhạy bén phát hiện vụ án này có điều bất thường.

Theo như hắn quan sát, Thái Tử không phải là nhân vật đơn giản. Thái Tử chắc hẳn đã nắm bắt được điều

gì, nên mới nghi ngờ cái chết của Lý Quý. Lại còn đích thân đi điều tra.

Nghĩ đến đây, Mai Nghiễm Đào cảm thấy mép tóc lại muốn lùi về sau thêm 1 chút.

Hắn không nhịn được mà lau mồ hôi vô hình trên trán.

Ngày qua ngày, không thể êm đềm trôi qua sao?

Yêu cầu của hắn không nhiều, chỉ muốn bình thường đi làm mà thôi.

Vì sao 1 thỉnh cầu hèn mọn như vậy mà cũng không thể thành toàn cho hắn?

Thái Tử lạnh lùng nói:

- Điều tra cho rõ ai là người đã mang xác Lý Quý đi. Cần phải lục xoát lại chổ ở của Lý Quý, gần đây hắn

đã tiếp xúc với những ai, đi đến những nơi nào, tất cả đều phải tra cho thật rõ ràng.

Mai Nghiễm Đào không còn cách nào, chỉ có thể nuốt đau khổ vào lòng, nhận lệnh mà tiếp tục tăng ca.

Dưới sự chỉ đạo của Thái Tử, Lệ Khinh Ngôn cũng gia nhập vào đội ngũ điều tra.

Lệ Khinh Ngôn là người can đảm lại cẩn trọng. Hơn nữa, đầu óc cũng vô cùng nhạy bén. Hắn cẩn thận

nhớ lại những gì liên quan đến Lý Quý, đem kể lại tường tận. Từ từ phân tích, rồi lại lần lượt đi chứng

thực.

Nhờ vào sự hổ trợ của hắn, Mai Nghiễm Đào chỉ mất thời gian 1 ngày, đã tổng hợp lại được lịch trình

trong nửa tháng qua của Lý Quý.

Mai Nghiêm Đào ngáp 1 cái, kéo lê cơ thể mệt mỏi vì đã tăng ca suốt đêm, đến bẩm báo với Thái Tử.

- Cuộc sống của Lý Quý cũng thật không dễ dàng. Vì để có tiền trang trãi, hắn thường đi chép sách thuê,

tính toán sổ sách hộ, kiếm chút tiền phụ giúp gia đình. Đây là danh sách những người gần đây có lui tới

với Lý Quý.

Mai Nghiễm Đào dâng lên 1 tờ giấy.

- Vi thần đã cho người dựa vào danh sách để đi kiểm tra, cũng không phát hiện ra vấn đề gì. Đây là tất cả

những gì chúng thần đã điều tra được.

Hắn lại đưa lên 1 tập hồ sơ.

Lạc Thanh Hàn đọc lướt nhanh qua nội dung bên trong, ánh mắt hắn dừng lại ở hàng cuối cùng.

Nơi cuối cùng Lý Quý đi qua trước khi chết, chính là Đông Lai Lâu.

Đông Lai Lâu là 1 trong những tửu lâu nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Nơi đó giá cả rất đắc, với tình trạng tài

chính của Lý Quý, ắt hẳn hắn không thể đặt chân đến nơi đó.

Lạc Thanh Hàn hỏi:

- Lý Quý đến Đông Lai Lâu làm gì?

Mai Nghiễm Đào thành thật trả lời:

- Sắp đến kỳ thi toàn quốc, những người đọc sách tụ hợp đến Thịnh Kinh ngày càng nhiều. Bọn họ rãnh

rỗi nhàm chán nên mới tổ chức tiệc thưởng trà, làm thơ. Tình cờ hôm đó có người mở hội thi làm thơ ở

Đông Lai Lâu, Lý Quý không biết lấy ở đâu ra được 1 tấm thiệp mời. Hắn đến Đông Lai Lâu là vì tham

gia hội thi làm thơ, nhưng kỳ lạ là, hội thi còn chưa kết thúc hắn đã vội vã rời đi.

Đây đều là tin tức do chưởng quỹ cùng tiểu nhị ở Đông Lai Lâu cung cấp.

Lạc Thanh Hàn lại hỏi:

- Sau khi rời khỏi Đông Lai Lâu, hắn đã đi đâu?

Mai Nghiễm Đào:

- Hắn đã trở về nơi ở, sau đó cũng không hề ra ngoài. Cho đến ngày hôm sau, khi Lệ Khinh Ngôn đến

báo quan, lúc đó hắn đã chết.

Lạc Thanh Hàn:

- Những ai đã đến tham gia hội thi làm thơ đó?

Mai Nghiễm Đào lúng túng:

- Chuyện này... Chuyện này điều tra tiếp... không tốt lắm...

- Vì sao?

- Người tổ chức hội thi là Tần Văn.

Tần Văn là con trai của Tần Liệt, nghe nói thành tích của hắn ở thái học rất tốt. Trong Thịnh Kinh, hắn

nổi danh là thiếu niên tài tuấn, năm nay cũng có tham gia thi toàn quốc.

Nếu muốn biết những ai đã đến tham gia hội thi, trước tiên phải vượt qua cửa ải của Tần Văn.

Nhưng 2 ngày nay Tần Văn vẫn luôn ru rú trong phủ, không hề ra khỏi cửa. Người của Kinh Triệu Phủ

tìm tới tận cửa nhà hắn, kết quả còn chưa gặp được Tần Văn, đã bị quản gia của Tần gia đuổi đi.

Nếu là những gia đình bình thường, để phá án, Kinh Triệu Phủ sẽ cưỡng chế bắt đi.

Nhưng Tần gia thì khác.

Đừng nói là mấy tên quan sai nho nhỏ, cho dù là người đứng đầu Kinh Triệu Phủ như Mai Nghiễm Đào

có đến cũng phải dè chừng Tần gia.

Bọn họ không ai dám đắc tội Tần gia.

Lạc Thanh Hàn mặt không thay đổi:

- Ngươi sợ cái gì?

Mai Nghiễm Đào lúng túng, không nói lời nào.

Lạc Thanh Hàn lại hỏi sang chuyện khác.

- Đã tìm được người mang xác Lý Quý đi chưa?

Mai Nghiễm Đào:

- Vẫn chưa!

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn.

Mai Nghiễm Đào bị nhìn đến tê dại cả da đầu, từ lần trước gặp Thái Tử đến nay cũng không lâu lắm. Vì

sao khí thế của Thái Tử càng ngày càng mạnh đến vậy? Bây giờ chỉ cần 1 ánh mắt, cũng khiến người

khác lo sợ bất an.

Mai Nghiêm Đào liều mạng giải thích:

- Người đến nhận di thể đã cải trang, cả tên cùng thân phận cũng là giả. Muốn tìm được hắn khác nào mò

kim đáy biển.

- Ta mặc kệ những chuyện này. Thứ ta cần là kết quả.

Mai Nghiễm Đào vội vàng nói:

- Vi thần nhất định sẽ đốc thúc thuộc hạ mau chóng tìm ra tên đó.

Trong lòng hắn âm thầm ai oán, xong xong, lại phải làm thêm giờ.

-----☆☆ Huyền Cơ ☆☆☆--

Sau khi rời khỏi Kinh Triệu Phủ, Lạc Thanh Hàn đi đến Hình Bộ.

Trước đó, Ngọc Lân Vệ đã tìm được "Dịch Kinh" từ trong 1 nhà sách. Chủ nhân sau lưng nhà sách đó là

Thôi gia, hiện tại đang được Ngọc Lân Vệ gắt gao giám sát. Còn về Thôi tiểu công tử, sớm đã bị bắt đưa

về Hình Bộ, hiện tại đang bị giam ở đại lao Hình Bộ.

Thượng Thư Hình Bộ Đổng Minh Xuân biết Thái Tử đến, vội vàng đích thân ra đón tiếp.

Lạc Thanh Hàn vừa đi về hướng phòng giam vừa nói:

- Tiểu tử Thôi gia thế nào rồi?

Đổng Minh Xuân thuật lại theo đúng sự thật:

- Đã làm theo dặn dò của Thái Tử. Đem Thôi tiểu công tử nhốt riêng 1 phòng giam. Ban đầu, hắn còn liên

tục la hét kêu mọi người thả hắn ra. Sau đó đoán chừng đã mệt nên cũng không náo loạn nữa, đã an phận

rất nhiều.

- Mang hắn ra đây. Ta muốn đích thân thẩm vấn hắn.

- Vâng.

Lạc Thanh Hàn gặp Thôi công tử tại hình phòng.

Lúc đầu, Thôi tiểu công tử còn cứng miệng, cái gì cũng không chịu nói. Đến khi Thái Tử hạ lệnh dụng

hình tra khảo, Thôi tiểu công tử từ nhỏ đã được nuông chiều, hiện tại sợ hãi khi nghe đến 2 từ dùng hình,

liền khai ra hết sự tình.

Căn cứ vào lời khai của hắn, quyển "Dịch Kinh" có chứa đề thi là do phụ thân hắn mang về. Còn về phụ

thân hắn từ đâu mà có quyển "Dịch Kinh" thì hắn không rõ.

Sở dĩ hắn bán đề thi chính là bởi vì tiền.

Những năm gần đây, Thôi gia càng lúc càng khó khăn, sản nghiệp tổ tiên để lại cơ hồ đều đã bán sạch. Để

tiếp tục sinh hoạt, trước mắt bọn họ chỉ có 2 con đường:

Hoặc là triệt để phá sản, trở thành thường dân

Hoặc là bí quá hoá liều, bất chấp tất cả để kiếm tiền.

Thôi gia đã lựa chọn cái sau.

Bọn họ vốn đã quen với cẩm y ngọc thực, từ trong thâm tâm luôn xem thường những người thứ dân. Bây

giờ để bọn họ phải sống cuộc sống hèn mọn như vậy, còn không bằng để bọn họ chết đi.

Chuyện bán đề thi tuy là rủi ro rất cao, nhưng lợi nhuận mang lại cũng rất đáng để liều lĩnh 1 lần.

Vì tiền, Thôi gia quyết định mạo hiểm.

Thôi tiểu công tử khóc đến nước mắt giàn gịua:

- Cầu xin Điện Hạ tha mạng. Sau này ta không dám nữa.