Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 501: Rất thích, rất là thích.




Lạc Thanh Hàn còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, liền hỏi:

- Còn chưa tới buổi trưa, nàng sao lại dùng bữa?

Tiêu Hề Hề vừa mời hắn vào trong vừa đáp:

- Đột nhiên thiếp muốn ăn cơm lam nên sai Bảo Cầm đi làm. Điện hạ có muốn ăn thử 1 miếng

không?

Động tác của Bảo Cầm rất nhanh, chớp mắt đã dọn lên thêm 1 bộ chén đũa.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống, nhìn cơm lam trên bàn.

Hạt gạo sau khi được hấp chín trong ống trúc trở nên mềm dẻo, bên trong còn cho thêm thịt ba chỉ

xào với củ cải muối. Mùi thịt, mùi gạo kết hợp với hương vị từ ống trúc toả ra hương thơm ngát, rất

kích thích vị giác, khiến người khác có cảm giác muốn ăn.

Cho dù bây giờ không phải giờ cơm, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn ăn 1 bát nhỏ.

Phần cơm lam còn lại đương nhiên toàn bộ đều vào bụng Tiêu Hề Hề.

Nàng ăn đến mãn nguyện.

Lạc Thanh Hàn nhấp 1 ngụm trà, nhạn nhạt hỏi:

- Ta nghe Mặc Hoạ nói, nàng hôm qua ở Lân Đức Điện ngồi chờ ta rất lâu. Nàng có chuyện gì cần

tìm ta sao?

Bảo Cầm thầm nghĩ, cơ hội giao tiếp đã tới!

Nàng lặng lẽ nháy mắt với Tiêu Trắc Phi, hy vọng Tiêu Trắc Phi nhớ kỹ lời nàng nói hôm qua. Nhất

định phải khéo léo ôn nhu, để Thái Tử cảm nhận được sự quan tâm của Tiêu Trắc Phi.

Tiêu Hề Hề:

- Thiếp hôm qua là muốn đi quan tâm chàng!

Bảo Cầm câm nín không nói nên lời, xuýt chút nữa thì bị nghẹn chết.

Lạc Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ Tiêu Hề Hề sẽ nói ra những lời này, cảm thấy kinh ngạc:

- Quan tâm ta?

Tiêu Hề Hề thành thật:

- Đúng vậy! Hôm qua thiếp thân mang theo canh gà đi quan tâm chàng. Không ngờ chàng không có ở

trong cung. Canh gà ngon như vậy, đáng tiếc chàng không được uống, đến cuối cùng vẫn là vào bụng

thiếp thân.

Bảo Cầm:......

Hoá ra hôm qua người nói đáng tiếc, chính là ý này.

Lạc Thanh Hàn:

- Đang yên đang lành, sao đột nhiên nàng muốn đi quan tâm ta?

Thời điểm nói lên 2 từ quan tâm, giọng điệu của hắn có chút vi diệu.

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ thở dài:

- Còn không phải là tại chàng sao? Hôm qua chàng đột nhiên đến tìm thiếp thân, còn nói có chuyện

muốn nhờ thiếp giúp đỡ. Nhưng cuối cùng lại nói không có gì, làm cho thiếp cảm thấy hoảng loạn.

Lạc Thanh Hàn:

- Nàng hoảng cái gì?

- Chàng không cần thiếp nữa, thiếp đương nhiên thấy hoảng.

Lạc Thanh Hàn kinh ngạc.

Bởi vì hắn không đành lòng nhìn thấy Tiêu Hề Hề vì hắn mà chịu khổ, nên mới không để nàng giúp 1

tay.

Nhưng không ngờ rằng Tiêu Hề Hề vậy mà lại nghĩ hắn không cần nàng nữa.

Lạc Thanh Hàn cho tất cả lui xuống.

Bảo Cầm và Thường công công dẫn cung nữ thái giám lặng lẽ lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề.

Lạc Thanh Hàn nghiêm túc giải thích:

- Lần trước ta đã nói rồi, nàng đối với ta rất quan trọng, sẽ không có chuyện ta không cần nàng. Sở dĩ

ta không nhờ nàng giúp là bởi vì ta đau lòng cho nàng, ta không muốn thấy nàng chịu khổ.

Hắn dùng giọng điệu và thái độ nghiêm trang để nói với nàng những lời ôn nhu dịu dàng.

Làm Tiêu Hề Hề sau khi nghe xong khuôn mặt đỏ lên.

Nàng nhỏ giọng nói:

- Chịu khổ 1 chút cũng chẳng sao, chỉ cần là có thể giúp được chàng.

Lạc Thanh Hàn ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng, trái tim như được rót đầy mật ngọt, ngọt đến mức

làm hắn không thể thốt nên lời.

Thật lâu, hắn mới chậm rãi thở ra 1 hơi, nhẹ nhàng nói:

- Nàng cứ như vậy, ta biết phải làm sao với nàng đây?

Tiêu Hề Hề khó hiểu nhìn hắn.

Lạc Thanh Hàn bất đắc dĩ:

- Ta nhờ nàng giúp đỡ chính là đang lợi dụng nàng. Nàng không tức giận đã đành, lại còn chủ động

tìm tới cửa cho ta lợi dụng. Nếu ta là 1 kẻ nhẫn tâm, kiếp này của nàng xem như xong đời.

Tiêu Hề Hề lắc đầu:

- Chàng không phải người như vậy.

Lạc Thanh Hàn:

- Nàng tin tưởng ta đến vậy sao? Ta cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Tiêu Hề Hề:

- Ta tin tưởng chàng.

Nàng đã từng nói qua câu này không ít lần, nhưng mặc kệ là nàng nói bao nhiêu lần, Lạc Thanh Hàn

mỗi khi nghe được đều có cảm giác trái tim như bị ai đó nhẹ nhàng cào. Tê tê, dại dại, còn có cảm

giác ngứa ngáy nói không thành lời.

Lạc Thanh Hàn 1 tay chống lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, tay khác lại nâng cằm nàng lên,

cúi đầu hôn lên môi nàng.

Tiêu Hề Hề hơi sửng sốt, đang nói chuyện vui vẻ, sao lại bỗng nhiên đi hôn nàng vậy?

Ngón tay Lạc Thanh Hàn khẽ vuốt ve môi nàng, giọng khàn khàn:

- Nếu đã tin tưởng ta, thì phải tin cho đến cùng, tuyệt đối không được bỏ lỡ giữa chừng.

Tiêu Hề Hề nháy mắt:

- Vâng!

Lạc Thanh Hàn:

- Nàng cũng đừng nghĩ nhiều. Cho dù chuyện lần này nàng không ra tay, 1 mình ta vẫn có thể xử lý

tốt. Nàng phải tin ở ta, được không?

Tiêu Hề Hề:

- Được!

Lạc Thanh Hàn lại hôn lên môi nàng:

- Thật ngoan!

Hắn thu tay về, trở về dáng vẻ đoan chính.

Tiêu Hề Hề 2 tay chống lên bàn, nửa người ngã về phía trước, đôi mắt lấp lánh chứa vẻ tò mò:

- Nghe nói hôm nay chàng mang Tạ cô nương đến Đông Cung.

Lạc Thanh Hàn nghe giọng điệu của nàng như vậy, không nhịn được mà cười:

- Sao hả? Nàng ghen?

Không đợi Tiêu Hề Hề trả lời, hắn lại nói tiếp:

- Gần đây ta đang điều tra về cái chết của Lý Quý. Lúc còn sống, Lý Quý có đi tham gia hội thi làm

thơ ở Đông Lai Lâu. Sau khi ta tra ra thì biết được, ngày hôm đó Tạ Sơ Tuyết cũng có mặt. Ta lần

theo manh mối này mới phát hiện, Tạ Sơ Tuyết cũng có âm thầm qua lại với Tần Văn.

Cuối cùng, hắn vẫn không quên giải thích thân phận của Tần Văn cho nàng biết.

Tiêu Hề Hề há hốc miệng ngạc nhiên:

- Chẳng lẻ nàng ta cũng đi dây dưa với Tần Văn?

Tạ cô nương này thật sự lợi hại nha!

Đầu tiên là Anh Vương, sau đó đến nhị hoàng tử, bây giờ lại có thêm 1 Tần Văn.

Dựa vào khuynh hướng phát triển như này, nàng ta hẳn là có thể thành lập được cả 1 hạm đội tàu đi

biển.

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:

- Ta cũng đã điều tra Tần Văn, nhưng không phát hiện được gì. Ta không thể làm gì khác hơn ngoài

bắt đầu chuyển hướng sang Tạ Sơ Tuyết.

Tiêu Hề Hề bừng tỉnh:

- Thì ra là vậy!

Sau đó nàng lại thấy tò mò:

- Tạ cô nương có tiết lộ chuyện gì cho chàng không?

Nhắc đến chuyện này, giọng Lạc Thanh Hàn có chút lạnh lùng:

- Nàng ta cung cấp rất nhiều manh mối, còn nói bản thân hôm đó đã nhìn thấy Lý Quý. Thậm chí,

nàng ta còn dám khẳng định nàng ta biết nguyên nhân Lý Quý bị sát hại.

Tiêu Hề Hề rất kinh ngạc:

- Sao nàng ta lại phối hợp như vậy?

Lạc Thanh Hàn:

- Nàng ta là con gái nuôi của Tây Lăng Vương. Đương nhiên là muốn chúng ta có thể đánh nhau đến

mức sống còn.

Tiêu Hề Hề:

- Chàng đã tra ra được nguyên nhân cái chết của Lý Quý chưa?

- Đã có chút manh mối. Sau đó chỉ cần thả mồi nhử và ngồi chờ thủ phạm mắc câu là được.

Sau khi ra khỏi phòng, trong lòng Bảo Cầm vẫn còn thấy lo sợ bất an.

Hôm qua nàng đã dặn đi dặn lại, nhất định phải khéo léo, ôn nhu, dịu dàng, biểu đạt tâm ý. Kết quả,

Tiêu Trắc Phi đi làm ngược lại, trực tiếp nói thẳng, khiến cho người khác cũng hồ đồ theo.

Nàng rất lo lắng Tiêu Trắc Phi sẽ bị lật xe.

Lúc Thái Tử rời đi, Bảo Cầm còn cố ý quan sát nét mặt Thái Tử, phát hiện 1 tia bất mãn cũng không

có. Nhìn kỹ còn có thể thấy trong mắt Thái Tử còn vươn lại ý cười nhàn nhạt, tâm tình dường như

cũng không tệ.

Xem ra là không có lật xe.

Bảo Cầm thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng có thể trút bỏ.

Không lâu sau, Mặc Hoạ mang đến 1 giỏ dâu tươi.

- Dâu này là do Thái Tử đem về từ bên ngoài cung. Thái Tử còn nói nương nương rất thích ăn. Nên

sai nô tỳ mang đến cho nương nương.

Tiêu Hề Hề vừa thấy có đồ ăn ngon, 2 mắt lập tức phát sáng.

Nàng vội nói:

- Rất thích. Rất là thích.