Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 516: Quan Trạng nguyên




Thời gian 21 ngày thoáng cái đã trôi qua.

Kỳ thi kết thúc tốt đẹp.

Các thí sinh đổ xô ra khỏi trường thi, 1 số người tụ tập lại với nhau cùng đi ăn uống no say 1 bữa.

Cũng có 1 số khác lại không thể chờ đợi mà nhanh chóng chạy về nhà làm 1 giấc thật ngon.

Lệ Khinh Ngôn thuộc loại thứ hai.

Trong suốt quá trình thi, hắn luôn lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thần kinh hắn đều rất

căng thẳng, luôn luôn cẩn thận mọi lúc mọi nơi.

Cho đến khi, kỳ thi cuối cùng cũng đã kết thúc mà không có gì bất ngờ xảy ra, thần kinh căng thẳng

của hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng. Sau 1 hồi vui mừng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn vội vã trở về chỗ ở của mình để ngủ.

Sau khi khôi phục lại tinh thần, Lệ Khinh Ngôn lúc này mới nhớ tới cái Chuyển Vận Phù kia.

Vốn dĩ hắn còn rất hoài nghi về hiệu quả của Chuyển Vận Phù, nhưng bây giờ, hắn đã có chút tin

tưởng vào sự hữu dụng của nó. Nêú không thì làm sao giải thích được việc hắn vượt qua kỳ thi 1

cách thuận lợi đây?

Phải biết rằng trong ba lần thi trước đó, mỗi lần hắn luôn gặp phải những rắc rối khác nhau.

Chỉ có lần này, hắn không gặp phải phiền toái gì cả. Toàn bộ quá trình thi diễn ra suôn sẻ đến mức

không thể tin được.

Lệ Khinh Ngôn sờ sờ vào Chuyển Vận Phù được hắn giấu trong áo, nghĩ thầm Thái Tử thật sự là

quý nhân của hắn, còn có Tiêu Trắc Phi cũng là ân nhân của hắn.

Hắn âm thầm quyết định, mặc kệ tương lai hắn có thể trèo cao tới đâu, cũng sẽ không quên ân tình

của Thái Tử và Tiêu Trắc Phi.

10 ngày sau.

Kết quả kỳ thi được công bố. Vô số người vây quanh bảng nhãn, kiểm tra từng cái tên trong danh

sách.

Bảng danh sách được xếp hạng theo thứ tự thành tích, tên càng ở trên cao, thứ hạng càng lớn.

Đứng đầu bảng xếp hạng, đoan đoan chính chính viết ba chữ ~

Lệ Khinh Ngôn.

Quan Trạng Nguyên năm nay chính là Lệ Khinh Ngôn.

Tất cả mọi người xung quanh bảng xếp hạng đều đang nhao nhao thảo luận, muốn biết Lệ Khinh

Ngôn này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trước khi bắt đầu thi, căn bản không có ai từng nghe qua cái tên này. Hiện giờ người này ở đâu lại

bỗng nhiên xuất hiện, phá vỡ vòng vây, 1 chiêu đoạt lấy chức quan Trạng Nguyên. Thật sự là khiến

không ít người cảm thấy kinh hãi.

Rất nhiều người đang đi nghe ngóng tin tức về Lệ Khinh Ngôn, muốn tìm hiểu xem hắn đang sống

ở đâu, muốn lôi kéo quan hệ với hắn.

Lúc này, Lệ Khinh Ngôn đang nói chuyện với Thường công công.

Thường công công phụng mệnh của Thái Tử đến để chúc mừng Lệ Khinh Ngôn, nhân tiện còn gửi

cho hắn một món quà.

Lệ Khinh Ngôn nói rất nhiều lần lời cảm ơn. Cũng không có bởi vì mình đã trở thành Tân Khoa

Trạng Nguyên mà ngông cuồng, kiêu ngạo, vẫn khiêm tốn như trước.

Thường công công đối với thái độ này của hắn thì vô cùng hài lòng. Nghĩ thầm không hổ là người

mà Thái Tử đã nhìn trúng, không những tài giỏi, học thức uyên bác mà tính tình cũng tốt, tương lai

chắc hẳn sẽ làm nên đại sự.

.....

Tiếp theo sẽ là tiết mục mà dân chúng trông chờ và yêu thích nhất: quan Trạng Nguyên đi diễu phố.

Đây là chương trình 4 năm mới có 1 lần, thậm chí còn hiếm hơn cả đêm "Xuân Vãn" của xã hội

hiện đại.

Tiêu Hề Hề cảm thấy rất tò mò, liền cầu xin Thái Tử dẫn nàng xuất cung đi tham gia náo nhiệt.

Trình độ dung túng của Lạc Thanh Hàn đối với nàng càng ngày càng tăng. Đặc biệt là mấy loại

chuyện nhỏ nhặt vô thưởng vô phạt, chỉ cần là nàng mở miệng, chắc chắn hắn sẽ đáp ứng.

Lần này cũng không ngoại lệ, Lạc Thanh Hàn đồng ý với thỉnh cầu của nàng. Sáng sớm hôm nay đã

mang theo nàng rời cung.

Hai người ngồi trong gian phòng trên tầng hai của tửu lâu.

Ở đây vị trí cao, có thể nhìn ra rất xa, tuyến đường diễu hành của quan Trạng Nguyên nhất định sẽ

đi qua nơi này, bọn họ chỉ cần ngồi đây chờ là được.

Tiêu Hề Hề nằm dài trên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới quan sát xung quanh, phát hiện bên dưới

đường phố đã tụ tập không ít người. Đa số đều là những cô nương trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc,

trang điểm xinh đẹp, kiều diễm như hoa.

Không khó để nhận ra, bọn họ đến đây là để xem Tân Khoa Trạng Nguyên Lang.

Lúc này, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn đi vào.

Tiêu Hề Hề nhìn thấy có đồ ăn ngon, ngay lập tức chạy đến bàn ngồi xuống, tiện tay xé một cái đùi

gà.

Nàng vừa ăn vừa hỏi:

- Thiếp nghe nói trước khi kết quả kỳ thi được công bố, 1 số gia đình sẽ cố tình canh giữ trước

bảng xếp hạng. Một khi bọn họ biết được ai là người trúng tuyển, sẽ đi thăm dò xem người đó đã

cưới vợ chưa, nếu chưa có hôn ước thì bọn họ sẽ lôi kéo người kia về nhà, để xem mắt với khuê nữ

nhà mình. Chuyện này là thật sao?

Lạc Thanh Hàn không biết nên trả lời thế nào.

Hắn chỉ biết để ý 3 người đứng đầu bảng nhãn mỗi năm, về phần những người đó đã có hôn phối

hay chưa, hắn không nhất thiết phải quan tâm.

Hắn hỏi ngược lại:

- Nàng hỏi chuyện này để làm gì?

Tiêu Hề Hề:

- Thiếp chỉ là thấy hiếu kỳ thôi mà. Thiếp nhớ rõ Lệ Khinh Ngôn còn chưa kết hôn, hiện giờ hắn đã

là Tân Khoa Trạng Nguyên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sống chết muốn gả cho hắn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã.

- Có thể được bổn vương đến cái tửu lâu rách của các ngươi ăn cơm, đó là vinh hạnh của các

ngươi. Các ngươi vậy mà còn không mau mau tiếp đãi bổn vương cho thật chu đáo? Ngươi có tin

bổn vương sai người phá nát tửu lâu này của các ngươi hay không?

Tiêu Hề Hề đã ăn xong đùi gà, lại xé 1 cái cánh khác, đang định đưa nó vào miệng, chợt nghe thấy

âm thanh này, liền giật mình làm cánh gà rơi xuống đất.

Nàng vội vàng nhặt cánh gà lên, vô cùng đau lòng.

Cánh gà thơm ngon biết bao, lại bị lãng phí như vậy.

Tiếng ồn ào ngoài cửa vẫn cứ tiếp tục, thậm chí xu hướng phát triển càng ngày càng nghiêm trọng.

Lạc Thanh Hàn cũng nghe ra được chủ nhân của giọng nói này là ai. Hắn thần sắc không thay đổi,

nhàn nhạt liếc nhìn Thường công công bên cạnh.

Thường Công công hiểu ý:

- Nô tài ra ngoài xem có chuyện gì!

Tâm tình Lạc Dạ Thần lúc này cực kỳ khó chịu.

Hắn biết được hôm nay có tiết mục Trạng Nguyên diễu hành trên phố, cũng muốn đi đến góp vui.

Tửu lâu này vừa vặn nằm trên con đường Trạng Nguyên Lang nhất định sẽ đi qua. Hắn liền muốn

chiếm một vị trí tốt nhất ở tửu lâu này. Lại không nghĩ tới gian phòng tốt nhất kia đã bị người khác

chiếm mất.

Chưởng quầy đã sắp xếp cho hắn 1 gian phòng bình dân khác.

Nhưng Lạc Dạ Thần lại cảm thấy không vui.

Hắn đường đường là Anh Vương, chỉ có gian phòng tốt nhất mới có thể xứng với thân phận tôn

quý của hắn.

Hắn ép buộc chưởng quầy phải đuổi vị khách trong gian phòng kia đi.

Chưởng quầy không dám đi, chỉ liên tục khom lưng chắp tay xin lỗi, hy vọng Anh Vương thông

cảm.

Hai bên giằng co không dứt, Lạc Dạ Thần liền đùng đùng nổi giận, xắn tay áo lên đi về phía gian

phòng tốt nhất kia, quyết định tự mình đuổi cổ người trong đó xéo đi.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Thường công công từ bên trong bước ra.

Hắn cười hành lễ với Anh Vương:

- Vương gia, vừa rồi nô tài ở trong phòng nghe thấy giọng nói, liền đoán ra được là ngài.

Lạc Dạ Thần hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp Thường công công ở chỗ này, hắn sửng sốt hồi lâu

mới phản ứng lại:

- Sao ngươi lại ở đây?

Thường công công:

- Nô tài là đi cùng với công tử và phu nhân đến đây!

Người có thể được Thường công công gọi là công tử, chỉ có khả năng là Thái Tử.

Biểu cảm trên mặt Lạc Dạ Thần dần dần trở nên cứng ngắc.

Muốn hỏi người hắn không muốn gặp nhất bây giờ là ai?

Đương nhiên chính là Thái Tử!

Nếu biết trước sẽ phải chạm mặt Thái Tử ở đây, thì cho dù có nói cái gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ

không bước vào cái tửu lâu nát này dù chỉ một bước!

Lạc Dạ Thần hận không thể ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Thường công công cũng đã nhìn thấy hắn rồi. Nếu bây giờ hắn mà rời đi, thì trông có vẻ

như thật hèn nhát, người không hiểu còn có thể cho rằng hắn sợ Thái Tử.

Cái gì cũng có thể thua, nhưng khí thế thì không!

Lạc Dạ Thần bày ra tư thế oai phong lẫm liệt của 1 vị Vương Gia, giả vờ như không có chuyện gì,

nói:

- Thì ra là tam đệ đang ở trong gian phòng này. Thật là trùng hợp!

Hắn cất bước đi vào trong, đã thấy Thái Tử cùng Tiêu Trắc Phi đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này, trong lòng đặc biệt cảm thấy phiền muộn!