Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 522: Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?




Bộ Sanh Yên không thể không dừng bước:

- Cha, con không muốn gả cho cái bao cỏ Anh Vương kia! Con muốn đi cầu xin Hoàng Đế thu hồi thánh

lệnh.

Định Viễn Hầu chống nạng, lạnh mặt nói:

- Thánh chỉ cũng đã đưa đến nhà chúng ta, con nghĩ rằng chỉ dựa vào vài câu nói của con, là có thể khiến cho

Hoàng Đế thay đổi ý định sao?

Bộ Sanh Yên cố chấp nói:

- Con vẫn muốn đi thử 1 lần.

- Làm càn! Dù con thật sự có đi đến trước mặt Hoàng Đế, ngài ấy không những không đổi ý, ngược lại còn

khiến cho ngài ấy cảm thấy con đang bất mãn với sự sắp xếp của ngài ấy. Kết quả cuối cùng sẽ chỉ làm cho

con càng thêm khó xử hơn.

Bộ Sanh Yên mím môi, hốc mắt đỏ bừng:

- Con không muốn gả đi!

Định Viễn Hầu coi như không nghe thấy lời của nàng, trầm giọng nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, con không được phép đi đâu hết, chỉ có thể ở yên trong nhà.

Ông quay người, chống nạng khập khiễng rời đi.

Bộ Sanh Yên tức đến dậm chân:

- Cha! Con không muốn thành thân!

Định Viễn Hầu không thèm quay đầu lại, bóng lưng rất nhanh đã biến mất ở ngã rẽ.

Trong Thanh Ca Điện.

Diêu Chiêu Huấn vừa cắn hạt dưa, vừa chia sẻ những tin đồn mà gần đây nàng ta thu thập được:

- Nghe nói Hoàng Đế tứ hôn cho Anh Vương và con gái của Định Viễn Hầu. Muội chưa từng nghĩ đến, sao 2

người này có thể ở bên nhau được chứ?

Tuy rằng Tiêu Hề Hề sớm đã nhìn ra duyên phận phu thê của Anh Vương và Bộ Sanh Yên, nhưng lại không

ngờ rằng nó đến nhanh như vậy.

Nàng hiếu kỳ hỏi:

- Anh Vương bằng lòng?

Căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Anh Vương, Anh Vương chán ghét Bộ Sanh Yên như vậy, khẳng định

là sẽ cực kỳ kháng cự cửa hôn sự này.

Diêu Chiêu Huấn:

- Nghe nói Anh Vương rất không hài lòng. Nhưng còn biện pháp khác sao? Hoàng Đế cũng đã hạ chỉ, chuyện

này như ván đã đóng thuyền, dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, đoán chừng không chỉ Anh Vương, chắc chắn Bộ Sanh Yên bên kia cũng sẽ không

đồng ý.

Nếu 2 người đó thật sự thành thân, trong nhà nhất định sẽ phải chứng kiến cảnh gà bay chó nhảy.

Nghĩ như vậy, nàng lại thấy có chút mong chờ.

Diêu Chiêu Huấn đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó tiến lại gần Tiêu Hề Hề hỏi chuyện bát quái:

- Sắp đến thọ thần của Thái Hậu rồi, nghe nói thọ yến năm nay tổ chức rất long trọng, tỷ chuẩn bị lễ vật gì để

tặng cho Thái Hậu vậy?

Tiêu Hề Hề lắc đầu:

- Ta vẫn chưa nghĩ đến.

Diêu Chiêu Huấn:

- Muội nghe nói Cảnh Trắc Phi cùng Bạch Trắc Phi gần đây đều phái người đi tìm thứ tốt, hẳn là muốn chuẩn

bị một phần hậu lễ cho Thái Hậu. Tỷ tỷ phải nhanh chóng nắm bắt, đừng để người ta giành mất tiếng thơm.

Tiêu Hề Hề:

- Chuyện đó tính sau đi!

Dù sao nàng cũng chỉ là Trắc Phi mà thôi, không phải Thái Tử Phi. Dù có mang lễ đi tặng, không biết chừng

sẽ bị chìm trong đống hạ lễ khác, Thái Hậu căn bản sẽ không để ý đến.

Đến lúc đó, nàng chỉ cần tặng một phần lễ vật không khác người khác là được.

Diêu Chiêu Huấn lại nói đến chuyện khác:

- Lý Trắc Phi từ sau khi bị Hoàng Hậu trách phạt, vẫn luôn ở trong Kim Phong Điện. Đã một tháng trôi qua,

cũng chưa thấy tỷ ấy ra ngoài. Tỷ ấy chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Bốn vị Trắc Phi của Đông Cung, trong đó Lý Trắc Phi là người thích khoa trương nhất. Ngày thường cho dù

không có việc gì, nàng ta cũng phải tìm chút chuyện ra để nói.

Huống hồ sắp đến sinh nhật Thái Hậu rồi, sự kiện quan trọng như vậy, theo lý thuyết thì nàng ta khẳng định

là sẽ ra ngoài đánh một đợt cảm giác tồn tại.

Nhưng bây giờ nàng lại án binh bất động trong Kim Phong Điện, không bước ra cửa 1 bước, cũng không

đánh tiếng gì. Thật sự là rất kỳ quái!

Tiêu Hề Hề cũng cảm thấy việc này có điểm kỳ lạ.

Diêu Chiêu Huấn xúi giục:

- Hay là chúng ta đến xem Lý Trắc Phi một lát?

Tiêu Hề Hề hơi hơi suy nghĩ, Lý Trắc Phi nợ nàng nhiều tiền như thế vẫn chưa trả, thực sự cũng nên đến

nhắc nhở 1 chút, miễn cho Lý Trắc Phi thiếu nợ không trả.

Nàng đồng ý với đề nghị của Diêu Chiêu Huấn.

Hai người ngồi kiệu đi tới Kim Phong Điện.

Đi ra tiếp đãi hai người bọn họ là Tố Mai.

Tố Mai mời họ ngồi xuống, lại bưng cho các nàng trà và điểm tâm.

Tiêu Hề Hề hỏi:

- Lý Trắc Phi đâu? Sao nàng ta không ra đón tiếp?

Vẻ mặt của Tố Mai đặc biệt khó xử:

- Gần đây thân thể của nương nương nhà nói tỳ không được thoải mái, không tiện ra ngoài gặp khách.

Tiêu Hề Hề:

- Nếu cơ thể đã không khoẻ, vậy thì đi gọi thái y đến để bắt mạch kiểm tra.

Tố Mai vội vàng nói:

- Không, không cần đâu! Cũng không có gì nghiêm trọng!

Diêu Chiêu Huấn dùng khứu giác nhạy bén của một quần chúng ăn dưa chuyên nghiệp, nhận thấy phản ứng

của Tố Mai có gì đó quái lạ. Lúc này mới cau mày, lớn tiếng trách cứ:

- Ngươi thật to gan! Trắc Phi nương nương sinh bệnh, ngươi lại đi giấu diếm, không chịu mời thái y cho

nàng. Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?

Tố Mai sợ hãi quỳ xuống đất, run rẫy nói:

- Oan uổng cho nô tỳ!

Tiêu Hề Hề đứng lên:

- Lý Trắc Phi đang ở đâu? Đưa ta đến gặp nàng.

Tố Mai vốn không muốn, thế nhưng Diêu Chiêu Huấn vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, sẵn sàng khiển trách

nếu nàng không làm theo, nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám từ chối.

Tố Mai đi trước dẫn đường, Tiêu Hề Hề và Diêu Chiêu Huấn đi theo phía sau.

Ba người đi tới cửa phòng ngủ.

Tố Mai gõ cửa phòng:

- Nương nương, Tiêu Trắc Phi cùng Diêu Chiêu Huấn đến thăm người.

Thanh âm Lý Trắc Phi từ trong phòng truyền ra:

- Cho họ vào!

Tố Mai đẩy cửa phòng ra, nghiêng người sang 1 bên, cung kính mời Tiêu Trắc Phi và Diêu Chiêu Huấn vào

trong phòng.

Hai người vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Lý Trắc Phi đang nằm trên giường êm.

Trong nháy mắt khi các nàng nhìn thấy Lý Trắc Phi, đều nhịn không được hít sâu một hơi.

Lý Trắc Phi vốn là mỹ nhân duyên dáng thướt tha, dung mạo thanh tú.

Nhưng bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan của nàng đã trở thành mặt tròn lớn, vòng eo nhỏ biến thành thắt lưng thùng nước. Ngay cả mười ngón tay ngọc mảnh khảnh cũng biến thành móng vuốt mập mạp như Doraemon.

Tiêu Hề Hề và Diêu Chiêu Huấn đều không thể tin được, nữ nhân mập mạp trước mặt này lại là Lý Trắc Phi.

Tố Mai hiển nhiên đã sớm đoán được các nàng sẽ có phản ứng như vậy, nhỏ giọng giải thích:

- Lý Trắc Phi một tháng nay vẫn luôn ở trong phòng, không đi đâu cả. Mỗi ngày ngoại trừ ăn, thì chính là

ngủ. Hơn nữa, lượng cơm càng ngày càng nhiều. Sau đó, liền trở thành bộ dạng như bây giờ.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng không muốn Tiêu Trắc Phi và Diêu Chiêu Huấn nhìn thấy Lý

Trắc Phi. Lý Trắc Phi hiện tại quá béo, nàng sợ người khác sẽ chê cười Lý Trắc Phi.

Tiêu Hề Hề gian nan mở miệng:

- Lý Trắc Phi, ngươi...Ngươi đây là bị cái gì kích thích?

Lý Trắc Phi hơi ngồi thẳng dậy, tiện tay cầm lấy hộp điểm tâm bên cạnh, vừa ăn vừa nói:

- Ngươi không phải đã nói đó sao? Nếu tâm trạng không tốt, chỉ cần ăn chút gì đó, hoÁ nỗi buồn thành thèm

ăn. Ta cảm thấy biện pháp này của ngươi rất tốt, ta bây giờ rất hạnh phúc, không thấy buồn chút nào!

Tiêu Hề Hề không dám nghĩ tới, hoá ra đây là nghiệt do nàng tạo ra.

Nàng hỏi một cách thăm dò:

- Ngươi có biết bây giờ ngươi đã béo thành cái dạng gì rồi không?

Lý Trắc Phi nuốt xuống điểm tâm trong miệng:

- Ta quả là có mập lên một chút, nhưng cũng không có vấn đề gì!

Tiêu Hề Hề nhìn quanh bốn phía, không thấy gương to trong phòng, chỉ có một tấm gương thủy tinh nhỏ

được đặt trên bàn trang điểm.

Một tấm gương nhỏ như vậy, chỉ có thể soi thấy được khuôn mặt, không thể soi ra toàn bộ cơ thể.

Tiêu Hề Hề nói với Tố Mai:

- Ngươi đi lấy một cái gương lớn tới đây!

- Dạ!

Rất nhanh, Tố Mai đã để cho hai tiểu thái giám chuyển tới một cái gương lớn.

Bọn họ dựa theo chỉ thị của Tiêu Trắc Phi, đem gương đến đặt ở trước mặt Lý Trắc Phi.

Lý Trắc Phi vốn cũng không để ý lắm, cho đến khi nàng vô tình nhìn thấy chính mình trong gương, lúc này mới lập tức sững sờ.

Nàng không dám tin, mở to 2 mắt.

Nàng...Nàng sao có thể béo đến mức này?