Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 82: Chân tướng của sự giả dối (Tứ)




Bỗng có người hỏi: “Có gậy quỳnh quang không?”

Lòng tôi thầm mắng, rút vội ra. Không phải gậy quỳnh quang, mà là gậy sáng lạnh! Loại này sẽ tăng sáng từ từ, không gây tổn thương ắt. Tôi cầm đèn, lơ mơ cảm nhận không gian mờ ảo quanh mình. Lúc này lại thấy người đi cùng có chút vấn đề, dường như khác hơn một chút? Rất có thể vì sợ hãi nên họ cũng không lên tiếng, vẫn lặng yên như cũ. Tôi thầm đếm số người, thấy thế nào cũng không đổi. Sau cùng, có người thì thầm nói: “Này! Mọi người sao thế?”

Tôi cảm thấy có vài bóng người giật mình. Người cạnh tôi đều lên tiếng: “Đến rồi!” Tôi phân biệt được giọng của Lục tử, Bạch Dực, Ngưu Giác, ông chủ Triệu, có cả Tào Dương nữa. Nhưng tôi lại linh cảm ngoài những người này, thì vẫn còn rất nhiều người đứng quanh, bất quá lại chẳng dám khẳng định là đúng hay không. Ngay lúc tôi còn đang ngờ vực suy nghĩ, thì giữa mọi người lại có tiếng chầm chậm truyền đến: “Đến rồi….”

Tóc gáy dựng lên, tôi nghe có người thở rút một cái. Lần này hẳn không phải mình tôi tự huyễn hoặc ra. Tôi rướng cổ, lấy ít can đảm cùng lý trí rít lên: “Con bà nó! Là ai vừa gọi!”

Qua một lúc, phía sau lại truyền đến giọng nói đầy tăm tối và lén lút: “… Đến rồi”.

Âm thanh này không phải từ trước vọng lại, sao có thể tự xuất hiện được. Quanh tôi rốt cuộc có bao nhiêu người. Giọng nói kia dù nghe thế nào cũng không giống người đang sống. Bất kể tôi giận dữ ra sao thì âm thanh đó vẫn cứ từ từ truyền đến, từng tiếng một: “… Đến rồi!”

Tôi nghe có người mở chốt súng. Tôi biết chỉ bọn Tào Dương mới có súng. Chúng rất giảo hoạt không hề lên tiếng, mà lặng yên dò xét. Tôi cũng không quản được nhiều như vậy, liền vứt luôn gậy sáng lạnh, lôi đèn pin ra chiếu ngay vào phía trước. Thà đừng chiếu thì hơn, khi sáng lên thì tôi chẳng khác ngất lịm đi là mấy. Người gần tôi nhất không phải Bạch Dực, cũng không phải Lục tử. Mà là rất nhiều thân thể đeo mặt nạ, khoát áo choàng đen. Tôi lui lại mấy bước, bỗng sau lưng bị ai đó cản lại. Tôi quay đầu, thấy một gương mặt không chút sinh khí đang cúi đầu nhìn mình, toàn thân đều mặc màu đen, nước da tái nhợt. Tôi bất ngờ bị dọa cho hoảng sợ gần như nhảy dựng lên, vội vàng hét lên: “Bạch Dực! Lục tử! Các người ở đâu?”

Bọn người mặc đồ đen này vẫn cứng đờ, không hề tấn công tôi. Qua vài giây, từ trong bóng tối liền lộ ra cái đầu của Lục tử. Cậu ta đương nhiên cũng bị dọa cho nhũng cả tay chân, toàn thân vẫn đang run rẩy như điên, liền ngồi bệch luôn xuống đất. Tôi không cười nhạo cậu, bởi mình cũng đang rất sợ hãi nhìn vào mấy gã kia nói: “Mấy thứ này… Có chuyện gì thế?!”

Tôi cũng bị dọa cho lẫn lộn, thế mà còn dám dùng bàn tay đang run run gõ vào những người đó. Thấy họ cứng đờ, còn phát ra âm thanh thùng thùng nữa. Lòng tôi hít sâu một hơi nhẹ nhõm, những thứ này vốn đâu phải người, mà là tượng. Đây là tượng người nha! Tôi liền dựa vào một bức vừa ổn định lại vừa tự đắc! Lúc này Bạch Dực cũng đẩy vài bức tượng ra để đến cạnh chúng tôi. Tôi hỏi: “Những tượng người này thật kỳ lạ. Mà lúc nãy tôi có gọi, sao các người cứ thích đùa dai trêu cho tôi hét lên mới vừa lòng thế?”

Bọn họ đều lắc đầu nói: “Bọn tôi chỉ gọi tiếng, trong tình huống này đố ai dám nói nhiều hử?”

Mọi người đều sợ hãi nhìn thoáng qua những tượng người kia. Phục sức của họ cùng với hồn ma đã giết Quyên Muội qua lời kể của Ngưu Giác trông giống nhau như đúc. Chúng tôi thật không thể xác định nơi này có quỷ hay không. Nghĩ thế, ai cũng ngậm chặt mồm lại, đến thở mạnh cũng không dám nữa.

Ông chủ Triệu mắng chúng tôi một câu vô dụng, rồi ném về phía trước một quả pháo sáng, xung quanh bỗng chốc sáng hẳn lên. Chúng tôi phát hiện trước mắt có một tòa tháp rất lớn. Nhưng nói là tháp thế thôi, chứ thật ra đây là một thân cây! Xung quanh có rất nhiều tượng người mặt y phục màu đen vây chặt lấy.

Tào Dương chỉ vào cảnh tượng trước mắt nói: “Nơi này là chỗ quỷ quái nào?”

Bạch Dực lấy ra một con dao găm, sau đó cạy mặt nạ của một tượng người ngẫu nhiên. Khi nó vừa tách ra, chúng tôi thấy rất rõ, trộn lẫn giữa lớp bùn đất là xương sọ. Lục tử hơi do dự: “Sao nhiều người thế? Đều là người thật sao?”

Tôi liền nhớ đến bộ phim mình đã từng xem trước đây. Có tên là “Cổ kim đại chiến binh mã dũng” gì đó. Nói về từ trong tượng binh mã trong lăng Tần Thủy Hoàng tìm được thi thể của thị vệ. Nhưng kia chỉ là hình tượng nghệ thuật được gia công thêm mà thôi. Còn nơi này, chính xác là có tử thi khảm ở trong.

Bạch Dực ném đầu người trong tay xuống, sau đó lại đâm dao vào thân tượng tìm kiếm. Nhưng chỉ có bùn đất và bùn đất mà thôi. Ngơ ngác nhìn nhau, tôi tự hỏi rồi cũng tự đáp: “Thế thì họ đưa số nô lệ kia vào đây bằng cách nào? Và tại sao lại bỏ mất phần thân? Có cần quá đáng đến thế không, giết nhiêu đây hẳn phải đến vài trăm người.”

Nhưng vào thời đại đó thì nô lệ có cùng đẳng cấp với súc vật. Giết người chẳng qua như giết vật vậy thôi, dù ít hay nhiều cũng chẳng cảm thấy tội lỗi. Đầu của những tượng người này hướng về tòa tháp. Hơn hết đều cúi thấp xuống, cứ như đang mặc niệm vậy. Đây có lẽ là nghi thức từ ngàn xưa. Tôi nhìn cái tháp kia, không biết đang chứa vật gì bên trong. Trước đây có nghe qua, cách mai tán tối cao của dân Tây Tạng không phải là thiên táng mà là tháp táng. Mà quanh tháp lại được bao quanh bởi rất nhiều thứ xa hoa. Cách mai táng này sẽ không phổ thông đến nổi dòng dõi đế vương có thể học theo được. Chỉ có những cao tăng nhập định, hoặc người đắc đạo thành tiên mới có tư cách hưởng đặc quyền này. Tại chùa Mạnh Ngõa Tổng, huyện tự trị dân tộc Di-Thái Cảnh Cốc, thành phố Phổ Nhị, tỉnh Vân Nam, hãy còn lưu lại táng tháp như vậy. Nơi này được dân tộc Thái gọi là “Nghiễm mẫu tả liệt” với ý nguyện thần tháp sẽ vĩnh viễn trường tồn. Loại tháp như trên gọi là “Thụ bao tháp” “Tháp bao thụ” phải xây tháp trước, sau đó trồng một loại cây ở giữa, thường là Bồ Đề, nhưng vẫn có vài loại cây khác. Như châu tự trị Đức Hoành của dân tộc Thái và Cảnh Pha, có một tòa tháp được hình thành trên cây đa, cũng là hình thức “Nghiễm mẫu tả liệt”. Cách táng tháp theo kiểu thụ bao tháp này thật không cách nào tìm hiểu được niên đại, chỉ biết thời xa xưa ở Vân Nam đã hình thành cách táng như thế.

Cái cây kia còn sống hay không cũng chẳng biết, vì chúng tôi chỉ nhìn được thân nó mà thôi. Dây rũ xuống vô cùng nhiều, cứ như những dây thần kinh trong bộ não người vậy. Chẳng thấy cái lá nào, chỉ biết vỏ nó màu nâu đỏ, cao thẳng tắp và cứng cáp. Trên đó có dấu vết của rất nhiều loài thực vật nhiệt đới, nhưng cụ thể là gì tôi lại nhìn không được.

Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm mắt chẳng hề thấy chiếc lá nào. Thế là chuyển sang nghiên cứu tòa tháp. Nó có hình dạng vô cùng hoa mỹ, hơn hết là vô cùng cao to. Ngửa mặt đếm thử, có tất cả chín tầng cao, mỗi tầng đều dùng gỗ bách vững chắc và đá cẩm thạch xây thành. Trên mặt đá có khắc hình hoa cỏ và chim thú, còn được khảm thêm các loại đá quý nữa, mỗi tổ hợp như thế lại hình thành một hoa văn.

Tôi từng xem phóng sự, ở Thanh Hải quả thật cũng có tháp như vậy. Dân địa phương gọi là cửu tầng yêu tháp, nhưng nó không phải là loại tháp bị cây bao quanh như thế này. Mà là mồ chôn được khảm trên đá mà thôi. Còn tòa cửu tầng yêu tháp trước mặt này thật không giống với phim tài liệu cho lắm. Nó là hình thức mai táng kết hợp giữa dân tộc Tạng và vài dân tộc thiểu số của Vân Nam, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng càng nghĩ lại càng run sợ, nhiều người chôn theo cùng thế kia, nhân vật trong đó rốt cuộc là có địa vị trọng yếu gì, có thân phận, tài năng và tư cách như thế nào?

“Chẳng lẽ Chu Văn vương táng ở đây?” Một người trong chúng tôi hỏi. Chẳng ai biết chính xác. Thật ra, từ trước đến giờ không hề tìm được bất cứ mộ thất của vương tử Tây Chu nào, nói gì đến lăng tẩm của Chu Văn vương Cơ Xương. Chúng tôi không biết chắc cũng vì nguyên nhân đó. Nhưng thân làm vương giả, hẳn sẽ không tình nguyện trở thành một tòa thần miếu bồi lăng như thế. Vậy là ai được táng ở đây? Mấy người chúng tôi bàn bạc một chút rồi quyết định đến gần tháp đó xem thử. Nói chung là ở cùng đám người chết quanh đây cũng chẳng hay ho gì. Y phục màu đen trên người của bọn họ đã vô cùng mục nát. Tôi chỉ hơi lướt qua, cũng làm vài mảnh vải thi nhau rớt xuống. Theo những bước chân cứ như bọn họ tự cởi ra trang phục vậy. Nếu kia là những mỹ nữ thì thật là kinh diễm, nhưng giờ chỉ có mỗi kinh dị mà thôi.

Chúng tôi từ giữa những tượng người đến dưới tán cây thì phát hiện nó không phải lớn thông thường! Ước chừng tất cả người của chúng tôi có vòng quanh cũng không hết. Nơi trung tâm của cây được đặt những vật phẩm từ đơn giản đến phức tạp vây quanh một cỗ quan tài hình cầu bằng đồng đen. Vỏ ngoài của nó được trang trí hoa văn vô cùng mỹ lệ. Trong đó có gì, chúng tôi cũng không biết. Nhưng những thứ chôn theo tạo cảm giác đây là quan tài của một người trong vương tộc. Bất quá, nếu nói đến trung tâm hay chính điện, thì lòng tôi lại dấy lên một mối ngờ vực. Vây quanh thân cây là muôn vàng đồ dùng bằng ngọc với rất nhiều kiểu dáng và kích thước, còn có vài thứ bằng vải ở gần đó. Nhiệt độ nơi này vô cùng thấp, mấy vật kia đều đã thay đổi màu sắc, dù thế vẫn khiến người khác liên tưởng đến thời gian, quan cảnh cùng khí chất của người được chôn ở đây. Xã hội thời xưa thường tẫn táng cả người lẫn vật. Tốt nhất vẫn là đồng nam và đồng nữ còn trẻ, bị bọn họ dùng cách thức vô cùng tàng khốc giết chết. Nếu thương tình thì trực tiếp chặt đầu, còn không thì có đủ loại hành hạ cho đến chết, rồi mang thi thể đặt vào trong mộ. Nhưng tại sao túc trực linh cửu nơi này có vài trăm đầu người vùi trong bùn đất? Trực tiếp chôn theo chẳng phải tốt hơn sao?

Một đám người chúng tôi ngồi nơi rễ cây. Ai cũng mệt rũ ra, lúc nãy thật chỉ biết theo bản năng mà chạy gần chết. Đến nơi này rồi bỗng nhiên “Kẻ chết thế” liền không thấy nữa, tiếng ca cũng biến mất. Chúng tôi hổn hển thở, tôi đề nghị nên ở đây nghĩ ngơi đôi chút. Tôi mở balô, đem ra một bao bánh quy, ném ỗi người vài cái. Cả đám chẳng ai nói gì chỉ lẳng lặng nhai bánh. Tôi tuy có mang theo nước, nhưng không biết sẽ đi bao lâu, nếu thiếu nó thì ngược lại đến Hà Bá điện lại phải đổ xô đi tìm nước, nên dù có khô cổ cũng không dám uống một chút. Trang thiết bị chúng tôi hiện có coi như khá đầy đủ. Gậy sáng lạnh cũng không ít, còn thêm vài trái pháo sáng và đèn pin, chỉ cần giử cho nó không bị quá hao phí thì chắc cũng không trở ngại nhiều. Vấn đề chính yếu hiện giờ là phải xác định xem mình rốt cuộc đang ở vị trí nào? Nơi này có thật sự là Hà Bá điện trong thần thoại hay không?

Tôi hỏi: “Chẳng lẽ nơi này là chính điện của Hà Bá điện? Nhìn xem, xa hoa như thế, bên trong nhất định là vị nào đó thuộc vương tộc. Các người nói thử, trong quan tài này đang chứa bí mật gì?”

Tất cả mọi người đều lặng yên, sau đó ông chủ Triệu và Bạch Dực cùng một lúc cất tiếng: “Không thể nào!”

Bọn họ cùng ngây ra, sau đó ông chủ Triệu lại nói: “Điều này là không thể, bởi Hà Bá điện không phải là mộ phần, chính điện chắc chắn sẽ không có quan tài. Như thế là không hợp phong thủy. Nếu nơi chúng ta tìm là cổ mộ, ta đây còn có chút nghi ngờ. Thế nhưng cổ miếu thời Tây Chu rất hay thiết lập cạm bẫy. Nên táng ở đây chỉ có thể là một người với địa vị cực kỳ cao nào đó như quan lớn chẳng hạn. Hắn là bồi linh bảo vệ Hà Bá điện.”

Lão nói xong thì nhìn Bạch Dực một chút, anh gật đầu biểu thị đồng ý với nhìn nhận kia, rồi bổ sung: “Hơn hết, nếu thật là chính điện của Hà Bá điện, thì nhất định phải có sự tồn tại của quỷ chú, còn có tin tức liên quan. Nhưng nơi này trừ một tòa thụ bao tháp và một đám tượng người ra thì cái gì cũng không có. Những thứ bằng ngọc và tơ lụa này chẳng quan hệ gì đến quỷ chú cả. Bất quá tôi nghĩ, thân phận người này hẳn là một vu sư thời đó.”

Tôi hỏi: “Vu sư? Vu sư cũng có thể táng trong mộ như thế sao? Thế kia có phải là vu yêu vương không thế?”

Lục tử trừng tôi một cái. Tôi biết mình lại làm loạn lên, vội ngậm ngay miệng lại, để Bạch Dực tiếp tục. Anh nói: “Không… Nhưng những người và đồ bằng ngọc này đều được dùng để tế tự. Hơn hết, có thể là hiến tế người sống. Nói cách khác, kia chính là thần minh đao phủ thời cổ đại. Những người như thế ở thời đó sẽ được xem là hóa thân của thần minh, đều bị ác quỷ hóa.”

Tôi vừa nghe vừa cảm thấy tràn ngập hiếu kỳ và sợ hãi với vu sư. Bất quá, gan của chúng tôi đã lỡ to lên mất rồi, nếu là ác quỷ thật, chắc cũng chưa chết đâu. Lục tử là người đang ở gần quan tài nhất, vừa nghe có thể là ác quỷ liền chạy bay đến chỗ tôi ngay. Biết rõ còn phải đi tiếp, nên ai cũng cố khôi phục thể lực đến mức tối đa, chẳng nói thêm gì nữa. Lòng tôi thì thầm: “Đến tòa tháp này cũng không phải chính điện của Hà Bá điện, nhưng nơi này lúc trước chắc rộng lớn vô cùng, bất quá càng lúc càng quỷ dị đi. Không biết đến tột cùng thì chính điện sẽ ra sao? Chẳng lẽ ngay tại đầu nguồn của Hoàng Hà? Chính là thẳng tiến lên trời?”

Tôi gặm hết miếng bánh cuối cùng, đong đưa hai chân, sau đó buộc dây giày lại. Ngẩng đầu hỏi: “Mọi người nghĩ ngơi thế nào rồi? Nơi này cũng không thể ở lâu, chúng ta mau đi thôi, đừng tốn thời gian nữa.”

Thật ra thì ai trong chúng tôi cũng khỏe mạnh, đến người hay mệt mỏi cứ lẹt đẹt phía sau như Lục tử còn bộc phát bản năng cầu sinh. Chỉ là ông chủ Triệu kia thật sự đã già quá rồi. Thể lực của lão sớm tiêu hao nghiêm trọng, trán cứ liên tiếp xuất hiện mồ hôi. Nếu chẳng may ngã ra đó, thì phải thêm người cực khổ kéo lão theo. Tào Dương muốn ông già đó nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng chúng tôi thật sự không thể đợi được. Nơi này quỷ dị vô cùng, chúng tôi đều không đủ sức chống lại, làm không khéo e rằng bỏ mạng như chơi. Tôi đây thật nghiến răng nghiến lợi hận mình sao chẳng thể chôn luôn lão già khốn kiếp kia cho rồi. Bất quá, nhớ đến mấy vũ khí trong tay lão, thì bao nhiêu dũng khí đều biến mất. Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên kéo tay, giúp lão đứng lên. Lúc tôi nắm lấy, thì phát hiện tay của ông chủ Triệu này gầy đét như thân cây khô, hơn hết lại không lần ra mạch đập được.

Khóe mắt tôi hơi run lên, gần như hoảng loạn buông tay lão ra. Lão bỗng nhiên lại nắm lấy cổ tay của tôi, rất mạnh và chặt như cương thi bám người, rồi ngẩng đầu nhìn tôi hỏi sao thế. Lòng tôi đầy ngờ vực nói: “Thưa ông, nghỉ ngơi cũng đủ lắm rồi, nếu không đi sợ rằng đám quỷ kia sẽ theo kịp đấy.”

Lão buông tay tôi ra, mang súng lên người rồi phất tay bảo chúng tôi dẫn đường. Tôi nắm chặt tay đến bên cạnh Bạch Dực, đưa mắt ngầm bảo anh chú ý đến tay của lão già kia. Mắt anh lóe lên một chút, gật đầu, thì thầm với tôi: “Cẩn thận với ông già kia!” Sau đó kêu lên một tiếng rồi xuất phát.

Đến nước này, chắc chắn chúng tôi không thể theo đường cũ quay lại được nữa. Giờ chỉ có thể tìm được chính điện, sau đó từ một trong bảy cửa khác thoát ra ngoài. Tôi hỏi Bạch Dực được không, anh vừa buộc chặt dây thừng, rồi nắm chặt lấy dao găm đang đeo bên hông mình nói: “Theo lý thuyết thì không có vấn đề gì, nhưng tình hình cụ thể phải đợi xem đã. Thế núi hiện tại và mấy ngàn năm trước khác nhau một trời một vực. Đường vào ra ngày trước giờ chắc thành tử lộ rồi. Bước đến đây vốn đã đem mạng mình ra cược một ván lớn, tất cả đành dựa vào ý trời vậy!”

Tôi hơi nghiến răng nói: “Được rồi! Là sống là chết chúng ta cũng không thể bó tay chờ chết được.” Lục tử lấy ra thứ phòng thân gì đó, bỗng hỏi: “Ngưu Giác… Ngưu Giác đâu!”

Lúc này, tôi mới giật mình nhớ ra không thấy Ngưu Giá đâu cả! Tên đó chắc không bị rơi lại phía sau chứ. Thế lực của cậu ấy hơn tôi rất nhiều, nên chắc không thể nào đâu. Hỏi người đi sau cùng là Tào Dương: “Các người có thấy Ngưu Giác không?”

Tào Dương lắc lắc đầu nói: “Không phải nó luôn khăng khăng đòi đi trước sao?”

Lúc nãy tôi thật sự rất mệt mỏi, cũng quên mất phải đếm lại số người. Nhưng Ngưu Giác rõ ràng có đáp lại tiếng gọi của tôi mà. Giờ sao lại không thấy đâu? Bỗng có thứ gì đó rơi xuống đầu tôi. Giơ tay lên sờ sờ rồi lôi xuống, là một miếng thịt. Lòng tôi liền nghĩ đến chuyện rất có thể đã xảy ra, liền dùng hết sức hét to lên: “Mọi người xem! Đây là thứ gì thế!”

Ngay lúc tôi ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra tất cả cành ở đây đều chuyển động. Cành cây trơn tuột như đỗ mỡ trồi ra vô số gai sắc như lưỡi dao. Phía trên còn rất nhiều nhánh màu đỏ tươi đang liên tục bò xuống. Chúng thi nhau giãy dụa như muốn kích hoạt những đầu dây đang ngủ say. Những thứ này tôi nhìn rất quen thuộc! Đó là Cửu Bặc Phệ Hồn Cức!

Tôi ngay cả “Chạy” cũng không nói được! Chỉ có thể cứng nhắc ngẩn đầu nhìn chăm chú. Lục tử hét lớn một tiếng, nhanh như chớp kéo tôi ngã rạp ra đất. Thì ra ngay chỗ tôi đứng bỗng rơi xuống một người. Sau khi chúng tôi té xong, thì tập trung nhìn vào, phát hiện kia chính là Ngưu Giác! Cậu ấy đang đau đớn giãy dụa thân mình, quần áo bị xé rách nát, thân thể còn bị vài cành cây xuyên qua. Tôi ngẩng đầu nhìn lại cái cây lớn không gì sánh bằng này thì tóc gáy toàn thân đều dựng ngược lên hết. Nó vốn đang lặng yên giờ thì trong chớp mắt đã tách ra rất nhiều dây trên thân mình, rồi nhanh chóng hình thành vô số quái vật nhỏ. Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy Cửu Bặc Phệ Hồn Cức tại nhà của cha con họ Liên, thì sẽ chẳng bao giờ biết được đây chính là một loài quái vật khủng khiếp thời viễn cổ!

Ngưu Giác giống như con rối bị cái cây điều khiển, ánh mắt cậu ấy vô cùng sợ hãi, nhưng sẽ nhanh bị khống chế thôi. Miệng cậu bị thứ gì đó tàn ác nhét vào, máu nóng cùng tủy từ đó chảy ra. Mùi máu tanh thu hút rất nhiều dây leo bò đến. Rất nhanh sau đó cậu đã bị đám Cửu Bặc Phệ Hồn Cức này vây kín lấy. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy người chết không nhắm mắt. Bỗng một đầu dây đâm xuyên từ mắt ra, con ngươi liền rơi ngay xuống quan tài.

Tôi hét lớn: “Ngưu Giác!”

Bạch Dực kéo tôi lại nói: “Chay mau đi! Đó không phải là Cửu Bặc Phệ Hồn Cức mà là Huyết Linh Chi đó!”

Lục tử và Tào Dương chẳng cần đợi nhắc đã nhanh chân bỏ chạy. Tôi thấy miếng mề đay, vật bất ly thân của Ngưu Giác rơi cách mình không xa. Chẳng biết tại sao lại không bỏ chạy mà tiến lên nhặt lấy nó. Bạch Dực không kéo tôi lại, để tôi ôm lấy mề đay, trên đó đều là máu của Ngưu Giác. Chỗ máu này sẽ gọi đến rất nhiều nhánh Cửu Bặc Phệ Hồn Cức, một đầu dây nhanh như chớp đâm tới tay tôi. Tôi vội vàng lăn tránh đi, thấy đồ dùng bằng ngọc gần đó bị nó bổ thành hai mảnh.

Sức mạnh như thế làm tôi không tự chủ được mà hoảng sợ. Trước mắt là rất nhiều dây leo đang ùn ùn kéo đến, chúng giống như thép có thể đâm thủng bất cứ vật gì, lúc này tôi lại nhớ đến lời tiên đoán của Nhạc Lan. Tôi sẽ ở nơi như quan tài bị xuyên qua tim mà chết. Lẽ nào đây là giây phút ứng nghiệm? Tôi hiện giờ thấy được rất nhiều người chết trước đây. Bọn họ đều nhìn tôi cười nhạo với khóe mắt dấy đầy máu. Tôi biết mình không xong rồi nên bắt đầu nhắm mắt chờ cái chết đến với mình. Nhưng dù như thế cũng không cần như Ngưu Giác bị xé ra thành từng mảnh nhỏ chứ. Tôi chảy nước mắt đợi chờ, đinh ninh mình đã chẳng còn một cơ hội sống sót nào nữa. Trong tình cảnh này bỗng nhiên có thể thấu hiểu hết tất cả bi ai và bất đắt dĩ của Nhạc Lan.

Nhưng vào lúc trọng yếu, Bạch Dực lại kéo ghì lấy tôi. Dây leo kia mất đà quất vào thân cây, khiến cho nhiều Phệ Hồn Cức khác thức tỉnh hơn. Chúng vừa tỉnh lại liền giãy dụa mãnh liệt cứ như động vật ăn thịt đang vật lộn nhau. Tôi cảm nhận được không gian quanh đây là một sinh vật sống, chỉ vài giây nữa thôi nó sẽ hoàn toàn tiến vào trạng thái tấn công. Bạch Dực lấy ra túi gấm, nhưng lại bị một sợi dây quấn lấy. Anh liền mặc kệ vứt luôn cái túi. Lúc này bọn dây leo kia đã gần như thức tỉnh hoàn toàn, bắt đầu khôi phục hình dáng tàn sát. Bạch Dực mắng một câu vội kéo tôi ù té chạy. Chúng tôi hoảng hốt, dọc đường cứ không ngừng làm vỡ rất nhiều tượng người. Trong những bức tượng kia quả nhiên cũng có Phệ Hồn Cức, vì bị Huyết Linh Chi kích thích nên đã từ từ sống lại, từ trong tượng bắt đầu chui ra từng dây một.

Mọi người đều nhăn nhó, chỉ còn chưa chửi mụ nội con nhện thôi. Mấy người bọn tôi cứ chạy trối chết. Tào Dương bình thường nhìn kính trọng lão già họ Triệu như thế kia, thế mà vào thời khắc nguy cấp liền vứt lại lão cắm đầu mà chạy. Tôi thật nghi ngờ không biết hắn ta có đúng là con của lão già này không nữa. Dọc theo đường chạy, chúng tôi chỉ biết dùng dao bổ vào những dây leo kia. Bọn chúng lại như sinh vật sống, liền co quắt lại đau đớn. Nếu bị chúng giết chết hẳn sẽ rất thống khổ rồi.

Khối Huyết Linh Chi kia cuối cùng cũng hút khô Ngưu Giác. Lúc này cậu ấy chỉ còn lại ít xương và mớ quần áo rách nát. Đám dây leo vẫn chưa thấy đủ cứ hợp lại dốc toàn lực vọt đến chúng tôi. Giữa chúng có vài nhánh Huyết Linh Chi nhỏ trờ đến khiến các cành xung quanh nhanh chóng tách ra nhường đường. Mọi thứ cứ như điên cuồng nhảy nhót, tượng binh sĩ hò hét cổ vũ. Trong khi ấy, bột phấn của Bạch Dực lại bị rơi mất, chẳng cần nghĩ cũng biết chúng tôi sẽ bị truy đuổi dữ dội rồi. Một đầu dây làm tay Bạch Dực bị thương, máu bỗng chốc chảy ra không ngừng. Anh dùng tay kia gạt ra, nó liền dừng lại một chút. Đột nhiên tôi nghĩ, hình như trước đây anh cùng đã từng làm như thế, tôi cũng đã được anh cứu như thế. Nhưng không ngờ Huyết Linh Chi chẳng hề ngừng lại, mà cấp tốc cuốn lấy bàn tay của Bạch Dực làm anh hét vang một tiếng. Tôi phát hiện đám dây này đang bắt đầu chui vào trong Bạch Dực, tôi vội buông tay anh ra, hét lớn rồi dùng cả hai tay nắm lấy đám dây leo, dùng hết sức lực của mình bứt nó ra. Tự tôi cũng không thể tin mình lại mạnh mẽ đến thế. Tôi cứ đem hết sức bứt đứt nó, máu bỗng chốc văng tung tóe khắp mặt tôi. Lúc này nước miếng trong miệng bắt đầu cảm nhận được mùi tanh của máu. Tôi liền nôn ra, mất một quảng thời gian như thế, nhưng Huyết Linh Chi lại không hề tấn công tôi. Lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ, nó sợ nước?” Tôi vội đem thứ từ mặt mình quét lên Bạch Dực. Đám Huyết Linh Chi kia chững lại như bị mất đi mục tiêu, sau đó thì lao về bọn Lục tử. Nhưng bọn họ đã trốn rất nhanh, đám dây leo kia không cách nào với tới được.

Bạch Dực cấp tốc rút ra thang dây ném xuống. Quả nhiên bên dưới còn có hang động. Anh nắm chặt tay tôi, không hề biết là máu mình đang nhỏ thành hàng. Tôi kềm không được quay đầu lại nhìn Ngưu Giác, nhưng lại không thấy cậu ta đâu nữa. Không biết từ khi nào quan tài hình cầu kia đã bị đám dây leo phá hủy. Trên đó ngồi vắt vẽo một người. Hắn vận trang phục rất cổ quái, đầu mang mặt nạ phòng vệ lớn, cứ đong đưa tại chỗ tạo cảm giác như chẳng hề tồn tại. Đột nhiên người đang ngồi kia nghiêng đầu nhìn lướt qua. Tôi thoáng chốc như bị hắn rút hết xương tủy không còn chút sức lực, chỉ có thể bám vào Bạch Dực mới không bị té ngã. Tôi lại quay đầu tìm nhanh xem bọn Lục tử đã chạy đi đâu. Nhưng phía trước chẳng ai lên tiếng cả, có hét to cách mấy cũng không biết đã chạy đi đâu. Cả đám đều cùng đường mạt lộ như chó nhà chết chủ.