Lời bình:Đây có lẽ là một vài điểm đau lòng mà mọi người chưa nhận ra:
Vị giác của Giang Đinh rất kỳ lạ: cậu không thích vị quá ngọt, nhưng vì Bạch Phù thích ngọt nên cậu đã cố gắng học cách ăn đồ ngọt. Sau khi học được rồi, cậu rất thích bánh mousse mà Bạch Phù làm cho cậu; cậu cũng không thích vị quá đắng, nhưng sau khi trải qua quá trình điều trị, cậu không từ chối thuốc bổ mà mẹ kế đưa cho nữa, vì trong mắt cậu, đây là một mệnh lệnh cần phải thực hiện.
Tên của 10 chương đầu tiên đều nhắc đến một màu sắc nào đó, nhưng từ chương thứ 11 trở đi, khi Giang Đinh mất khả năng nhận biết màu sắc, màu sắc đã không còn xuất hiện trong tên chương nữa.
Trong danh bạ của Giang Đinh, người được cậu ghim trên cùng có Giang Ngôn Châu và Bạch Loan, người đầu tiên là vì mệnh lệnh yêu cầu, còn người thứ hai là vì trong tiềm thức của cậu, cậu vẫn không thể buông tha cho bản thân mình.
Đồng thời, lịch sử tin nhắn cho thấy Bạch Loan từng nhiều lần năn nỉ cậu cho xem hình ảnh dải Ngân Hà mà Giang Đinh chụp. Lúc đó, không phải Giang Đinh không muốn gửi ảnh mà là vì trầm cảm đã làm trí nhớ của cậu bị giảm sút và thường xuyên quên trả lời tin nhắn.
Phù là chim đang bay, Đinh là hòn đảo nhỏ, hòn đảo nhỏ là nơi chim đang bay dừng chân cư trú, nhưng ngược lại, nơi cư trú của Giang Đinh chỉ có mỗi Bạch Phù. Sau này, khi cậu mất đi nơi cư trú của mình thì cậu cũng không chờ đợi được chú chim đang bay của mình trở về nữa.
Họa sĩ đã cắt đứt cổ tay mình, vì anh muốn số phận lấy đi tài năng và hạnh phúc của anh, tựa như một sự trừng phạt.
Khi câu chuyện bắt đầu, cơ duyên gặp gỡ của hai người là một bức tranh, bức tranh vẽ một hành tinh bị mắc kẹt, giống như Giang Đinh bị mắc kẹt, cậu hiểu được khao khát tự do của hành tinh đó, nên cậu đã khóc nức nở.
Khi câu chuyện kết thúc, trước khi Bạch Phù chết, trong bức tranh cuối cùng mà anh để lại, hành tinh cuối cùng đã được giải thoát, nhưng Bạch Phù lại mãi mãi mắc kẹt tại đó.
Số phận của họ trong kiếp này định sẵn phải lỡ mất nhau.