Năm rưỡi chiều, tại tầng ba khu giảng đường số hai của Đại học Bố Nhĩ.
Người người qua lại tấp nập, tiếng ồn ào không dứt. Giang Đinh đeo ba lô trên một bên vai, cậu đứng ở hành lang đeo tai nghe chống ồn và nóng lòng gọi điện cho Bạch Phù.
Sau vài tiếng tít tít, cuộc gọi được kết nối, giọng nói ấm áp của Bạch Phù vang lên: "Giang Đinh."
"Ừm, là em đây."
Giang Đinh mỉm cười, cậu ra hiệu im lặng với Phong Nhiên khi cậu ta bước qua rồi vừa đi vừa nói tiếp: "Anh đã ăn tối chưa?"
"Chưa." Bạch Phù hình như đang nói gì đó với người bên cạnh, sau đó anh nói tiếp, "Tôi vẫn đang bận, nếu không có việc gì khác thì tôi tắt máy trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Câu nói khách sáo và đầy xa cách khiến Giang Đinh im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp lại: "Vâng."
Cuộc gọi bị ngắt.
Phong Nhiên thấy vẻ mặt trầm lặng của Giang Đinh khi tháo tai nghe xuống thì lên tiếng: "Có phải anh Bạch không?"
"Ừm." Giang Đinh gật đầu, "Nhưng... anh ấy hình như không muốn nói chuyện với mình."
"Bình thường mà." Phong Nhiên cười nhẹ, "Mặc dù cậu không cố ý, nhưng người chết là người thân yêu của anh ấy nên anh ấy đương nhiên sẽ có cảm giác khúc mắc với cậu rồi."
"Mình biết." Giang Đinh cúi đầu, "Mình biết đó là lỗi của mình."
Lúc sự việc xảy ra, Bạch Loan đang trò chuyện với cậu, cả hai nói về sở thích chụp ảnh của Giang Đinh, Bạch Loan chủ động nói muốn xem tác phẩm của cậu. Giang Đinh không hề do dự mà gửi ngay cho cậu ấy.
Đáng lẽ cậu nên... nên nói thêm một câu rằng cậu đã chụp ảnh gì.
"Nhưng không phải tất cả đều là lỗi của cậu đâu." Phong Nhiên không để ý đến sự trầm lặng đột ngột của cậu mà nhún vai nói, "Cậu chỉ là không biết thôi, người mắc những bệnh như hội chứng sợ mật đồ dày đặc hay bệnh tim bẩm sinh cần phải rất cẩn thận trong cuộc sống hàng ngày, anh Bạch không nói cho cậu biết thì thực ra anh ấy cũng có một phần trách nhiệm."
"Anh ấy chỉ quên thôi." Giang Đinh nhìn Phong Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh ấy không cố ý."
Nhưng cậu cũng đâu có cố ý.
Câu này không được nói ra, vì nói ra cũng chẳng có ích gì. Phong Nhiên bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, cậu nói đúng."
Cuối cùng, khi thấy ánh mắt ảm đạm của Giang Đinh, Phong Nhiên lại hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm thế nào đây?"
"Anh ấy không chịu nghe mình nói." Giang Đinh nhìn xa xăm, "Mình rất muốn gặp anh ấy, nhưng lại không thể tìm ra lý do."
"Vậy thì tìm cách đi, không phải cậu rất thông minh sao." Phong Nhiên nhướng mày.
Giang Đinh nhìn bạn mình, đôi mắt xanh lam long lanh: "Mình... thông minh à?"
Phong Nhiên vỗ vai cậu, giơ ngón cái: "Này người anh em, cậu không nhớ lần trước cậu đứng hạng mấy trong kỳ thi sao."
"Ừm..." Giang Đinh nghiêng đầu, "Hình như là hạng nhất."
"Này này." Phong Nhiên cười lớn, "Đây là tiếng người à?."
Giang Đinh nhếch môi nở nụ cười.
Phong Nhiên còn định nói thêm gì đó, nhưng lúc này máy liên lạc của Giang Đinh lại lóe sáng.
Giang Đinh khẽ dừng bước, cậu mở máy lên và giao diện phát sáng thông báo có tin nhắn.
Là của Bạch Phù.
"Tôi đã gửi hết những vật dụng mà trước đây cậu để ở nhà tôi về Đại học Bố Nhĩ rồi, nhớ tự đến nhận."
Cảm giác xa cách trong tin nhắn làm Giang Đinh bất giác sững sờ, đôi mắt dần mất đi ánh sáng.
Thấy cậu như vậy, Phong Nhiên nhận ra điều gì đó nên không nói thêm nữa, cả hai im lặng đi về ký túc xá.
Khi gần đến cửa, Giang Đinh đột nhiên dừng bước nói: "Mình đã tìm được lý do rồi."
"Gì cơ?" ban đầu Phong Nhiên ngẩn người, sau đó mới hiểu ra là đối phương đang nói về lý do gặp anh Bạch, cậu ta liền cười: "Vậy thì tốt."
"Ừm." Giang Đinh gật đầu rồi nở nụ cười, "Ngày mai mình sẽ đi tìm anh ấy."
Hôm sau là ngày cuối tuần quý giá.
Tối qua Bạch Phù thức khuya lên kế hoạch đến năm giờ sáng nên sau đó anh ngủ một mạch đến chín giờ.
Anh mặc áo thun màu trà rộng rãi, anh chống tay lười biếng ngồi dậy, chăn lông trượt xuống để lộ xương quai xanh trên vai. Anh lấy tay che mắt để thích nghi với ánh sáng rồi mới đứng dậy mang dép xuống giường.
Anh đến chỗ cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ lớn, tấm chắn sáng từ từ trượt lên, ánh nắng vàng rực rỡ tràn vào phủ kín cả sàn nhà.
Anh nheo mắt đứng yên trong ánh sáng một lúc, rồi cuối cùng lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên từ phía sau.
Máy liên lạc sáng lên ngay lập tức, camera giám sát chiếu hình ảnh lên trước mắt anh. Một đôi mắt xanh lam lấp lánh chớp chớp như cún con: "Chào buổi sáng Bạch Phù, có thể mở cửa cho em được không?"
Bạch Phù bất ngờ khựng lại.
"Cậu có việc gì sao?" Anh hỏi nhẹ nhàng.
"Có chứ." Giang Đinh gật đầu, "Hôm qua anh đã gửi lại tất cả đồ cho em, nhưng có một món đồ của anh lẫn trong đó nên em đến để trả lại."
"Hả?" Bạch Phù nhíu mày, "Là đồ gì vậy?"
Giang Đinh mím môi, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Anh có thể mở cửa được không, em... đưa nó cho anh."
Bạch Phù do dự một lát rồi đáp: "Chờ tôi sáu phút."
Giang Đinh cười tươi hơn, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)Một lát sau, Bạch Phù rửa mặt xong thì bước xuống cầu thang gỗ rồi mở khóa vân tay mở cửa.
Chàng trai đứng cúi đầu ở đó, hình như đang mơ màng. Khi nghe thấy động tĩnh, hàng mi dài và dày của cậu khẽ rung rinh rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
"Bạch Phù." cậu nói nhẹ nhàng, như sợ làm anh giật mình, "Cậu đến rồi."
Bạch Phù không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ lùi lại một bước, nói: "Cậu nói món đồ gì?"
Nghe anh hỏi thì Giang Đình chớp mắt, đôi mắt nhanh chóng hiện lên biểu cảm sống động: "Ồ."
Cậu lấy một cái hộp màu xanh lá đậm từ sau lưng ra rồi đưa cho Bạch Phù: "Là cái này."
Bạch Phù cầm lấy, anh lật hộp xem dòng chữ bằng tiếng nước ngoài trên đó nhưng không mở ra. Anh nhíu mày: "Đây là sợi dây chuyền mà cậu đã tặng tôi."
"Giang Đinh." Giọng nói của anh lạnh lùng hơn, "Cậu có ý gì?"
Giang Đinh dường như bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm tổn thương nên khẽ run rẩy, sau một lúc lâu, cậu mới ngập ngừng nói: "Em chỉ nghĩ rằng đồ đã tặng anh rồi thì nó thuộc về anh."
"Tôi không cần." Bạch Phù lạnh lùng nói, "Cậu giữ lại đi."
Mặt Giang Đinh tái nhợt: "Nhưng..."
"Nếu cậu cũng không cần nữa." Anh ngắt lời, "Vậy thì, tôi nghĩ tốt nhất là vứt nó đi."
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, Bạch Phù tiện tay ném cái hộp vào máy nghiền rác đặt cạnh cửa.
Tiếng "ting" vang lên, máy nghiền rác từ từ đóng lại, cái hộp sắp bị nuốt chửng. Giang Đinh đột nhiên tiến lên một bước rồi thò tay vào bên trong để nhặt hộp lên.
Cậu hành động rất nhanh nhưng dù vậy, bàn tay nhợt nhạt vẫn bị đầu kim nghiền qua để lại một vết cắt sâu đau đớn.
Bạch Phù kinh ngạc trước hành động này, anh buột miệng hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?!"
Cơn đau ập đến, sắc mặt Giang Đinh càng trắng bệch, cậu chậm rãi chớp mắt lúng túng đáp: "Em..."
Cậu ngập ngừng một lúc nhưng cuối cùng không thể thốt nên lời. Bạch Phù nhíu mày quyết định ngay: "Đi, đến bệnh viện."
Hai mươi phút sau, cả hai đã đến khoa cấp cứu của bệnh viện Lưu Sa, y tá khử trùng và khâu vết thương cho cậu rồi băng bó cẩn thận, sau đó nhanh chóng dặn dò vài lời rồi rời đi.
Trong suốt quá trình, Bạch Phù không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, anh day day thái dương đau nhức và kìm nén hơi thở run rẩy.
Giang Đinh lén nhìn anh vài lần rồi bối rối cắn môi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Giang Đinh dùng tay còn lại nhẹ nhàng kéo áo Bạch Phù, cậu cẩn thận nói: "Bạch Phù, xin lỗi, em... đã làm anh sợ phải không?"
"Không có." Bạch Phù lạnh lùng gạt tay cậu ra, "Đừng chạm vào tôi."
Giang Đinh sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
"Giang Đinh." Bạch Phù nhíu mày nhìn cậu, giọng nói cuối cùng cũng lộ ra sự bất ổn và lo lắng, "Cậu còn định làm loạn đến bao giờ nữa hả."
"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng rồi mà. Chúng ta đã chia tay rồi, điều đó có nghĩa là gì, cậu nên hiểu rõ."
"Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, Giang Đinh, đừng để tôi phải hận cậu thêm nữa."
Làm loạn, chia tay, hận.
Mỗi một từ đều giáng một đòn mạnh xuống làm ánh mắt Giang Đinh càng thêm ảm đạm, cậu như ngừng thở, toàn thân bất động và không còn khả năng phản ứng nữa.
Mọi hình ảnh trước mắt dần biến dạng và sụp đổ rồi bị cơn sóng nhấn chìm, thế giới dần trở nên đơn sắc.
Âm thanh của dòng nước vang lên bên tai, cậu như đang bị chìm sâu dưới nước, cậu muốn há miệng hít thở nhưng lại không thể làm được, cảm giác ngạt thở dâng lên bóp nghẹt cổ họng cậu.
Bạch Phù nói... đừng để anh hận cậu thêm nữa.
Vậy là đêm đó, những khoảnh khắc ngọt ngào đó, tất cả đều chỉ là ảo giác sao?
Suy nghĩ này vừa le lói lóe lên thì bỗng chốc bùng cháy thành ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt toàn bộ hy vọng còn sót lại trong cậu.
Cậu không thể thở, cũng không thể thốt ra bất kỳ lời nào.
Một lúc sau, Bạch Phù xoa trán mất kiên nhẫn gọi cậu: "Giang Đinh."
Âm thanh này kéo cậu trở về thực tại, hình ảnh trước mắt mờ nhạt nhưng vẫn đủ quen thuộc, cuối cùng cậu cũng lấy lại được chút sức lực, cậu hé miệng, giọng nói khàn đặc và run rẩy vang lên:
"...Vậy là giữa chúng ta, thật sự không còn khả năng nào nữa sao?"
"Không còn." Bạch Phù trả lời dứt khoát.
Khuôn mặt tái nhợt của Giang Đinh dần cúi xuống, đôi mắt trĩu nặng, cậu chậm rãi thu tay về như một bông hoa bị rút cạn sinh khí và dần héo tàn.
"Nhưng Bạch Phù." cậu lí nhí thì thầm, chỉ đủ để bản thân nghe thấy, "Em thật sự rất yêu anh."
"Dù cậu có nói ngàn lần nữa thì tôi vẫn hận cậu." Cậu nhắm mắt, "Em vẫn rất yêu anh."
Vì em bệnh nặng lắm rồi, bệnh đến hết thuốc chữa rồi.
Nếu có thể thì xin hãy để em tiếp tục yêu anh.
Em sẵn sàng trở thành thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa rực cháy của riêng mình.
Cuối cùng, ngọn lửa bùng lên, đôi cánh xấu xí của thiêu thân dần bị ngọn lửa nuốt chửng và hóa thành tro tàn cuốn theo chiều gió, cái chết rơi vào giấc mộng nóng bỏng.
Chắc chắn đó sẽ là một giấc mơ ấm áp và đẹp đẽ.
Và em dám cá rằng, sẽ không có giấc mơ nào đẹp hơn thế nữa.
Bạch Phù, Bạch Phù.
Cả đời này, linh hồn em chỉ tồn tại vì anh.
Yêu anh đã trở thành bản năng của em, không thể loại bỏ, cũng không thể xóa nhòa.
Nếu một ngày nào đó, anh không thể kìm nén nỗi căm hận được nữa và muốn tự tay hủy diệt nó thì em sẽ theo ý anh mà tan vỡ trong vòng tay anh.
Em sẽ nổ tung thành màn pháo hoa rực rỡ, sẽ tiêu vong để anh ngắm nhìn.
Anh có đồng ý không?
Nhưng không ai hiểu được lòng em cả.
Khi mở mắt ra lần nữa, người trước mặt đã dứt khoát quay lưng bước đi.
Từng bước, từng bước, anh giẫm lên trái tim cậu để rời khỏi thế giới của cậu.
Cuối cùng, chút màu sắc tươi sáng còn sót lại cũng dần bị rút cạn, thế giới hoàn toàn phủ kín hai màu đen trắng, mọi âm thanh biến mất, cậu như rơi vào một hố sâu khổng lồ, xoáy nước cuồn cuộn từ từ nuốt chửng cậu.
Cậu ngã ngửa ra phía sau.