Quý Tộc

Quý Tộc - Chương 28: Câu chuyện cổ tích




Scorpio cùng Harry trừng mắt nhìn nhau, tựa như muốn nhai nuốt đối phương đến một mảnh xương cũng không còn. Nói thật thì Scorpio cũng không chờ mong câu nói cảm ơn từ Potter, cậu không thèm để ý bởi vì nó còn chả đổi được nửa đồng Galleon vàng —— trên thực tế bản thân cậu cũng đang hận mình nhất thời nói mà không suy nghĩ (口不择言 – Khẩu bất trạch ngôn), hiện tại, cậu xấu hổ muốn chết đây này.

Hagrid đã ngưng khóc rồi, ông lau lau khóe mắt, ấp a ấp úng nói: "Đúng vậy, Harry, Grater là một cậu bé không tồi, cho dù cậu ấy là Slytherin, bác cũng phải thừa nhận như vậy."

"Cám ơn, giáo sư Hagrid. Dẫu thế tôi vẫn cho rằng đại bộ phận Slytherin đều rất không tồi." Scorpio giương lên một tia giả cười.

Hagrid cố không để ý mà phẩy bàn tay to như cái quạt, dời tầm mắt chột dạ nhìn khắp nơi. Ông than thở, "Cậu không cần phải cám ơn đâu, dù gì thì cậu cũng đã cứu mạng tôi... từ con rắn biển dâm đãng kia."

Hermione đá một cước lên Harry sau vạt áo choàng, "Ui!" Harry hấp tấp rụt lại, trừng Hermione, người sau cao ngạo mà hất cằm, lặng lẽ ra hiệu cho Harry có thể bắt đầu hành động.

"Được rồi, được rồi." Harry không tình nguyện nhìn về phía Scorpio, cậu gãi gãi đầu, mệt mỏi nói, "Xin lỗi, Grater, tôi không nên không biết phải trái mà chỉ trích cậu —— tôi muốn nói...hôm nay tôi có chút kích động qua mức, tôi vừa rời khỏi đại sảnh... Cậu cũng biết —— liền thấy Hagrid đang khóc, mà cậu lại đứng trước mặt bác ấy, đưa lưng về phía chúng tôi... Tôi liền nghĩ rằng cậu đã nói gì đó khiến bác Hagrid đau lòng, ách, sau đó, hại bác ấy khóc."

"Trình độ tiếng Anh của tôi còn chưa cao như vậy, Potter tiên sinh." Scorpio lười biếng mà nói.

"Thực hiển nhiên, cậu chỉ cần nói cho bác ấy biết Buckbeak sắp văng đầu ——" Harry hắng giọng một cái, phát hiện thanh âm của mình trở nên vô cùng khô khốc, "A được, không nói cái này... À mà... Đúng rồi, ừm, cám ơn."

Harry rốt cục chịu đối diện với đôi mắt đen láy của cậu bé Slytherin, cậu nghiêm túc nói: "Cám ơn, vì cậu đã cứu mạng tôi."

"Một cái nhấc tay thôi, đây chẳng qua là một phép thuật nhập môn đơn giản." Scorpio nhẹ nhàng gật đầu. Tựa như cậu đã nói, kỳ thật căn bản cậu không quan tâm đến chuyện này. Giờ phút này cậu chính là đang ngoảnh đầu bất an ngó cửa lớn của đại sảnh đường, giọng than thở thấp giống như đang lẩm bẩm độc thoại, "Tôi nghĩ tôi phải đi rồi, Draco bất cứ lúc nào cũng có thể đến, bọn họ sẽ không vui khi thấy tôi với các anh ở đây trong ngoài 'hòa thuận' —— anh ấy đã giận tôi lắm rồi, tôi không muốn lại khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn."

"A... A, được, nếu cậu đã kiên trì..." Hagrid đỏ mặt, nhìn qua có vẻ muốn nói lại thôi.

"Giáo sư Hagrid, việc thầy nói tôi sẽ cố gắng thực hiện ——" Scorpio dừng một chút, "Nhưng đừng nên đặt hy vọng quá nhiều, tôi là nói thật, Draco hiện tại đang giận tôi."

Hermione chớp mắt mấy cái, ngoài ý muốn tỏ ra quan tâm mà nói: "Cậu có vẻ rất buồn vì điều này."

"Trên thực tế là vô cùng vô cùng chán nản, bởi vì tôi không biết là do đâu." Scorpio nâng mắt nhìn cô một cái, cậu luôn rất có thiện cảm với cô nàng Gryffindor bình tĩnh này–nếu cô nàng không dùng ánh mắt như nhìn động vật quý hiếm kia nhiệt tình nhìn cậu.

"Không phải là bởi vì cậu cứu tôi?" Harry xen mồm, sau đó cậu bị Hermione háy một cái.

"Thôi đi, Potter, đây chẳng qua là tôi đùa anh đó thôi." Scorpio cong môi không ác ý mà cười nhạo Harry, "Draco không rảnh rỗi như vậy —— tôi dám khẳng định không là vì lí do này."

Harry thần tình đỏ bừng, nhìn lúng túng đến độ muốn đình chỉ hô hấp.

Scorpio thu lại nụ cười, nhún nhún vai, "Tôi đang muốn đi hỏi giáo sư Snape một chút, tôi nghĩ có lẽ thầy ấy biết nguyên nhân —— mặt anh đỏ như tóc Weasley kia kìa." Scorpio trấn an vỗ vỗ vai Harry,"Hẹn gặp lại, cậu bé vàng —— "

Scorpio một lần nữa hất túi sách lên vai mình, mấy quyển từ điển trong túi khiến nó càng thêm căng phồng lên, làm cho cậu nom y như một Ravenclaw chăm chỉ.

"Tớ ghét nhất người khác gọi tớ như thế." Harry chun mũi, "Cậu ta không thể biểu hiện thân thiện hơn một chút sao? —— được rồi, có lẽ tớ cũng không thể."

Ron hâm mộ mà nhìn Harry, thở dài: "Cậu ấy vỗ vai cậu đấy."

"Tỉnh tỉnh, người anh em." Harry chịu không nổi mà nhíu mày, nhìn cậu bạn thân của mình và tỏ ra như bị dọa sợ, "Cậu có thể cư xử bình thường một chút được không? Từ biểu hiện trước đây của cậu, tớ còn cho rằng cậu còn ghét Slytherin hơn tớ..."

"Đúng vậy, tớ vẫn còn ghét bọn nó, đám nhãi ti bỉ hèn hạ tàn nhẫn —— a, xin lỗi, giáo sư Hagrid, con nghĩ bác hẳn là có thể làm bộ như không nghe thấy?"

Hagrid hướng mỉm cười khoan dung với cậu, hiện tại người khổng lồ này đã cảm thấy khá hơn nhiều, mà Ron cũng khôi phục biểu tình bình thường, cậu chàng hơi hơi nheo lại mắt rồi cho ra đánh giá, "Tớ chỉ là cảm thấy Grater không tồi."

"Grater cũng là một Slytherin, không hơn không kém." Harry nhắc nhở.

"Như vậy sửa đúng một chút —— tớ thích Grater, mà cậu ấy trùng hợp và bất hạnh lại là một Slytherin."

Hermione cười ầm lên, tiếng cười của cô bé đầy trào phúng.

"A đừng như vậy, Hermione —— "

Hermione cao ngạo mà nói: "Nếu cậu ấy không tỏ ra ngốc như thế."

Harry bất đắc dĩ nhìn cô bé, quay đầu làm bộ có hứng thú hỏi Ron: "Như vậy Ron, lễ vật của cậu đã được 'xuất hàng' rồi sao?"

"Không có" Ron ủ rũ trả lời, "Bởi vì tớ trùng hợp thấy Malfoy tặng cậu ấy một chiếc trâm cài áo có tác dụng phòng ngự bùa chú."

Harry hơi dừng bước lại, có phần giật mình mà nhìn bạn thân của mình: "Thật sự? Tớ nhớ vật phẩm trang sức pháp thuật luôn —— "

"Phi thường đắt, đúng vậy, trí nhớ của cậu không lầm đâu." Ron thê lương nói, "Còn nhớ cái chúng ta nhìn thấy trong tủ kính không – cái vòng tai bằng nhựa cũ đó, nó vừa xấu vừa nhìn buồn cười, nhưng mà nó có thể phòng ngự một lần bùa khóa chân, thế là bán tận 10 Gallon! —— cái mà Malfoy cho cậu ấy tinh xảo muốn chết, cho dù nó chỉ là trang sức bình thường thì cũng phải tốn đến 15 Gallon chứ đừng nói là đồ vật pháp thuật."

"Nhà Malfoy không thiếu nhất chính là tiền." Harry nhún vai không ngạc nhiên chút nào nói.

"... Đó vừa vặn là cái tớ thiếu nhất."

Khi Ron nói thế khi ba người bọn họ đã tạm biệt Hagrid, đi đến trước bức họa của Gryffindor.

"Đứng lại! Những tên vô liêm sĩ kia!" Người thay thế Bà béo tạm thời gác ở cửa Gryffindor – Tước sĩ Cadogan ồn ào hết sức. Cadogan là một kẻ điên, ông ta gần như là mỗi ngày đổi một khẩu lệnh khác nhau, điều này suýt làm Neville suy sụp —— có nhiều lần, cậu nhóc đáng thương này phải đợi những bạn học khác đến dẫn cậu đi vào, cũng bởi vì cậu không nhớ nổi những mật khẩu luôn thay đổi xoành xoạch.

"A, im đi —— tinh thần hiệp sĩ ——" Ron nói khẩu lệnh, dẫn đầu đi vào, cũng không kìm được mà oán giận, "Nhà của tớ chỉ có vài đồng Gallon được vào ngân hàng Gringotts, cậu cứ xem Scabbers thì biết, nó đã già như vậy, tớ ngay cả thú cưng cũng phải xài lại của anh Percy, thật không biết khi nào nó mới đi gặp Merlin để tớ xin mẹ mua cho tớ một con khác —— a?! Scabbers? Merlin a —— "

Harry vừa mới đứng vững liền thấy Ron nhào qua như một cơn gió, cậu bé tóc đỏ hoảng sợ: "Harry! Không thấy Scabbers! Trên mặt đất có máu!"

Trên mặt Hermione hiện ra một tia mất tự nhiên, cô bé đi nhanh qua phía Ron, nói to: "Có thể nó chỉ đi dạo thôi—— "

"Không có khả năng! Nó thích nằm trên ghế sa lông lắm —— nhìn xem đây là cái gì! MỘT, CỌNG, LÔNG, MÈO!" Ron vọt tới trước mặt Hermione, "Con mèo của cậu đã cắn chết Scabbers rồi!"

"Nó không ăn động vật huyền bí đâu." Hermione mặt không đổi sắc nói, mặc dù Harry liếc mắt đã nhìn ra sự thật là chính Hermione cũng không xác định lắm.

Hiển nhiên, Ron cũng đã nhìn ra, bởi vì hiện tại cậu đang bận rống lên với cô bé, nội dung đương nhiên là nhìn con Crookshanks xấu xí đến mức khiến người khác chán ghét, thẳng đến khi cậu quát "Cái con súc sinh lông xù mặt bánh mì kia", Hermione từ trên ghế sa lông đứng phắt dậy, dùng sức húc vào cậu chàng tóc đỏ rồi lao ra khỏi phòng nghỉ Gryffindor.

Harry: "......"

Toàn bộ quá trình, cậu thậm chí đến một từ cũng không xen vào nổi.

...

Lúc này Scorpio cũng ở trong hành lang giống như một linh hồn vất vưởng, hai mắt cậu dại ra, trong đầu ong ong hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi cùng hiệu trưởng Dumbledore —— đúng vậy, chính là hiệu trưởng. Khi cậu thật cẩn thận gõ cửa viện trưởng Slytherin sau đó nói rõ ý đồ khi đến, viện trưởng của cậu chỉ cười lạnh một tiếng sau đó thô bạo kéo vai cậu ra khỏi văn phòng, sau đó kéo cậu một đường thẳng tiến đến trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng vẫn hòa ái dễ gần như vậy.

Ngồi trong sô pha mềm mại, Scorpio cúi đầu không nói được một lời mà uống cốc nước chanh nóng, khi cậu hết ly nước trong tay thì câu chuyện của Dumbledore cũng vừa kết thúc.

Câu chuyện xoay chung quanh một hắc phù thủy tàn nhẫn mà phát triển, ông cụ hiệu trưởng nói, tên phù thủy kia đã từng biến mất hơn mười một năm, nhưng ba năm trước đây, hắn lại trở lại, mang theo dã tâm to lớn và mục tiêu càng tàn khốc kiên quyết hơn.

"Phép thuật phương Đông và phép thuật phương Tây không thuộc cùng một phạm trù, nhưng là bộ pháp thuật quốc tế tán thành hai bên có địa vị ngang nhau. Lĩnh vực chúng nó đề cập không giống nhau, có nông có sâu, mà theo thầy được biết, phép thuật đạo gia có nghiên cứu sâu rộng về linh hồn." Dumbledore ôn hòa nói, đôi mắt màu lam sau cặp kính hình bán nguyệt của cụ lóe ra tia cơ trí khôn khéo.

"Đó là thứ tổ tiên truyền lại từ đời này qua đời khác, kết cấu phức tạp." Scorpio nghĩ nghĩ, không quá xác định mà trả lời.

"Nó đúng là thứ người kia muốn." Snape cương mặt nói, trong lúc nói chuyện thầy vẫn không nhúc nhích mà đứng ở phía sau Scorpio, việc này khiến Scorpio có chút an tâm, tuy rằng cụ hiệu trưởng cũng không tính là quá hung dữ... Được rồi, cụ tuyệt đối không hung dữ chút nào hết.

"Đúng vậy, trò Grater, thầy chỉ sợ không thể không đồng ý quan điểm của Severus" Dumbledore hơi thả lỏng, cụ cầm lên một khối bánh ngọt nhỏ bỏ vào miệng, ánh mắt trở nên mơ màng hơn một ít, "Voldemort —— đây là tên người kia, tuy rằng cá nhân thầy cho rằng chuyện không ai dám gọi thẳng danh xưng này ra là sai lầm —— Voldemort mê luyến hết thảy những gì có liên quan đến linh hồn. Còn có những thứ khác —— cho dù là những phép thuật đơn giản của Phương đông trong sách có đề cập qua, ví như những phép thuật kì diệu như dời non lấp biển."

"Kỳ thật nó cũng không hoàn toàn là thế đâu ạ." Scorpio đơn giản mà nói.

Cậu phát hiện hiện tại chỉ dùng những từ ngữ cậu đang nắm vững rất khó để biểu đạt ra một ít tin tức —— tỷ như đạo gia chỉ là một cách gọi, nó có hệ thống và phân loại kỹ càng tỉ mỉ, như phân ra Mao Sơn, Thiên Sư là những phái hệ đứng đầu bất đồng thì các chi hệ không cùng, nắm giữ thuật số cũng không giống. Bọn họ có người thể đoán biết thiên mệnh, có người có thể dời non lấp biển, cũng có trời sinh làm nghề bắt quỷ.

Phái hệ khác nhau bình thường sẽ không thường lui tới với nhau, chỉ có nền móng căn bản là hoàn toàn giống nhau, nhưng khi tiến sâu hơn thì hoàn toàn độc lập, chỉ có những người nào chính quy đã bái sư nhập môn, mới có thể tiếp tục học sâu hơn.

Dumbledore nghiêng người về phía trướ, kính mắt trượt đến chóp mũi cụ: "Dã tâm của Voldemort rất lớn, hắn sẽ không bỏ qua bất luận lực lượng nào có năng lực gây ảnh hưởng đến thế giới pháp thuật. Cho tới bây giờ thầy vẫn cho rằng học trò của thầy đều là những đứa trẻ ưu tú và thiện lương —— nhưng thầy vẫn phải nhắc nhở trò, trò Grater, một vài cha mẹ của học trò nhà Slytherin là bầy tôi trung thành của hắn, có lẽ bạn học của trò sẽ vô tình hay cố ý mà đem tình huống của trò tiết lộ cho cha mẹ họ, đến lúc đó, sẽ không thể tránh được việc truyền đến tai người kia—— "

Câu nói của hiệu trưởng rất dài, nhưng ngữ tốc thả chậm đồng thời thập phần rõ ràng, Scorpio nghe được một nửa nên ít nhiều cũng hiểu được một ít: "Ý của thầy là nó sẽ đem đến phiền toái cho con và ông ngoại con ạ, thưa giáo sư"

"Đúng vậy, trò Grater —— theo thầy vừa mới được biết, nhóm học sinh năm ba của Gryffindor cùng Slytherin đều đã chứng kiến một hồi phép thuật kì diệu, tuy rằng hầu như bọn họ đều chẳng hiểu gì nhưng thầy đã yêu cầu các trò ấy giữ bí mật đối với sự kiện kia. Đó là một loại khế ước pháp thuật rất đáng tin cậy, thầy thậm chí chưa từng dùng qua đối với học trò của mình cho tới tận bây giờ —— "

"Cậu ta lại dùng một lần nữa tại sân Quidditch" Snape thanh âm lạnh lẽo nói, "Trước mặt mọi người, bất quá lần này cậu ta đã cứu mạng Potter."

"Tôi biết, cũng may là nó không quá rõ ràng, lúc ấy chỉ có mình trò Malfoy." Dumbledore khoát tay, Snape hơi nhíu mày, nhìn qua muốn nói lại thôi.

"Đừng lo lắng, Severus, tôi có tính toán của tôi ——" Dumbledore chuyển hướng đến Grater một lần nữa, "Đứa nhỏ, thầy phải nói cho trò một ít tin tức... Trước khi có cuộc chiến kia, gia tộc Grater là thuộc dạng tuyệt đối trung lập, tuy rằng có giao tình sâu nặng với nhà Malfoy nhưng cha của trò đã rời khỏi nước Anh khi chiến tranh bắt đầu..."

Hiệu trưởng tựa hồ còn muốn nói gì đó nữa, nhưng mà thầy Snape ngắt lời cụ, thầy thấp giọng tê tê cảnh cáo: "Dumbledore, ám chỉ đã đủ nhiều, tôi không cho là thầy cần nói sâu đến thế đâu."

"Con hiểu được, giáo sư Dumbledore." Scorpio đặt cái ly rỗng lên trên bàn hiệu trưởng, cậu mỉm cười để cụ an tâm, "Con sẽ chú ý tới chuyện này, nhưng con sẽ không từ bỏ quyền được sử dụng chúng, ông ngoại mà biết con vì ma thuật mà hoàn toàn buông bỏ phép thuật gia truyền thì sẽ dùng sấm sét đánh ba ba của con."

Dumbledore cười vui vẻ, cụ nháy mắt với Scorpio, hơi có chút nghịch ngợm mà nói: "Đương nhiên, đứa nhỏ, đây là quyền lợi của trò."

Khi hai cái tượng đá to lớn xấu xí khép lại sau lưng, Scorpio rốt cục đã hiểu vì sao Draco lại cứ hay nổi cáu với cậu —— mặc dù khi nhận được đáp án này thì cũng kéo theo nhiều thứ nhùng nhằng.

Scorpio suy nghĩ một hồi vẫn quyết định viết một lá thư gởi về nhà đẻ hỏi về những vấn đề có liên quan —— cha cậu chưa từng nhắc nhở cậu phải chú ý đến nó, cậu cảm thấy bản thân cần phải hỏi cho ra nguyên nhân.

Giáo sư Snape ở lại tựa hồ còn có việc khác muốn bàn cùng hiệu trưởng, Scorpio một mình trở về hầm, khi đi ngang qua hành lang, cậu lơ đãng nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ cổ kính để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi này vừa vặn có thể thấy cảnh sắc bên hồ —— lúc này, hồ nước đã hoàn toàn kết băng, chung quanh cây cối cũng đọng lại không ít lớp tuyết dày.

Khi chưa có tuyết rơi, nếu bên ngoài thời tiết tốt, bên hồ luôn ngồi đông đúc và náo nhiệt.

Chính là theo tiết trời chậm rãi trở nên lạnh, các học sinh càng thích ở trong phòng sinh hoạt chung ấm áp khô ráo hơn. Còn khi tuyết bắt đầu rơi, nơi này trở nân vắng vẻ.

Scorpio hơi hơi nhăn mày lại.

Bên hồ hôm nay rất náo nhiệt.

Hai bên rừng cây phân biệt mỗi bên đứng một người, từ tóc của họ có thể nhận ra họ là hai nữ sinh.

Các cô nàng này hiển nhiên không biết đối phương tồn tại, mà thú vị chính là, họ lại có động tác giống hệt nhau, từng người ghé trên cái cây trơ trọi trước mặt, thoạt nhìn là đang khóc.