Quy Tự Dao

Quy Tự Dao - Chương 17: Chương 17




Lại nói, Nghi Dương công chúa vào đến trong điện, vừa hành lễ thỉnh an xong đã được Hoàng đế ban ngồi. Ăn mấy miếng điểm tâm, đảo mắt nhìn quanh thấy tấu chương trên án đã chất thành đống, lại thấy thần sắc Hoàng đế lộ rõ mỏi mệt. Vậy là công chúa nhu thuận ngoan ngoãn nào bóp vai, nào đấm lưng cho phụ hoàng. Trình độ của nàng đương nhiên không so được với Y chính, nhưng tâm trạng Hoàng đế cũng vì đứa con gái này hiếu thuận mà mà tốt lên nhiều.

Nghi Dương để ý thấy sắc mặt Thuần Hữu đế đã thả lỏng, đoán rằng phụ hoàng đang tâm bình khí hòa, lúc ấy mới bắt đầu lựa lời chuyển đề tài nói về chuyện của Thái Tử. Nàng nói gần đây Thái Tử vì chuyện của Lại bộ Thị lang và Phó soái Uông Hoằng mà nhọc lòng không ít. Một hồi sóng gió cũng là từ hai người này mà ra, hơn nữa cả hai cũng ít nhiều có liên quan đến Đông Cung, thân là Thái Tử đương nhiên hổ thẹn rất nhiều, áy náy tự trách đã phụ tin tưởng và phó thác của phụ hoàng, ngay cả chuyện ăn uống nghỉ ngơi cũng không còn điều độ.

"Phải, hôm nay lâm triều thấy sắc mặt Thái Tử không được tốt, xem ra đúng là có gầy đi. Hoàng huynh con từ nhỏ đã trọng lễ nghĩa, dù có tâm sự gì cũng thà giấu trong lòng còn hơn nói ra với trẫm. Để trong lòng lâu cũng không tốt cho sức khỏe." Thuần Hữu đế xua tay, ý nói Nghi Dương không cần đấm bóp nữa, "Còn Hình Khang Bình, trước kia trẫm bổ nhiệm cho hắn chức Chiêm Sự phủ, quan sát thấy hắn làm việc đều tốt, không ngờ tất cả lại bị một chữ sắc hủy đi hết. Uông Hoằng tính khí nóng nảy, chân tướng còn chưa tra rõ đã tự sát, kết thúc mơ hồ như vậy e còn uẩn khúc bên trong. Nhưng uẩn khúc là gì cũng không còn quan trọng, trên hết cục diện triều đình phải cân bằng, càng ít người bàn tán càng tốt."

Nghi Dương bám lấy vai Hoàng đế, từ sau ngó đầu ra: "Còn không phải vậy hay sao? Lúc vào cung nhi thần nghe mấy tên nội thị đang túm lại lắm lời, nhưng nói gì con cũng không nghe rõ. Đến khi con lại gần chúng mới giật mình tản ra, đoán chắc chắn là đang nói chuyện thị phi, con mới nhất quyết gặng hỏi..."

"Chúng nói cái gì?" Thuần Hữu đế quay mặt sang hỏi, khoảng cách gần khiến hắn có cơ hội nhìn kỹ đứa con gái này, càng nhìn càng thấy dung mạo thật vô cùng giống người vợ đã qua đời lâu năm.

Nghi Dương mím môi, nghiêng mặt tránh ánh mắt đánh giá của Hoàng đế. Sau một hồi mới ậm ừ: "Nói... Uông Hoằng ra lệnh hạ độc giết Hình Khang Bình là theo chỉ thị của Thái Tử ca ca, mục đích muốn giá họa cho Hồ đại nhân ở Hình bộ..."

Dưới gối Thuần Hữu đế có ba đứa con, Nghi Dương công chúa là phận nữ nhi tạm không nói. Thái tử là con của chính thất nhưng mẫu phi bạc mệnh không thể gắng trụ mà đợi được đến lúc nhập vị Trung cung thì đã rời xa nhân thế. Năm đó khởi binh, Thái tử dùng thân phận Thế tử Tề Vương vương phủ cầm binh kề vai sát cánh với phụ vương, công lao không nhỏ. Đứa con trai còn lại, Lỗ Vương tuy là con của trắc thiếp nhưng từ nhỏ đã tỏ phẩm hạnh đoan chính cung lương, lại thêm ngoại tổ phụ là trọng thần năm xưa giúp Đức Tông đế bình định Tây Nhung. Nhờ công lao này mà lên được bậc Đại Tướng quân, sau đó lại được phong Nhất phẩm quân hầu Lương Quốc công. Hiện tại dù Lương Quốc công đã giá hạc về tây nhưng uy danh vẫn còn đó, con cháu kế thừa tước vị ở Định Châu ai nấy đều có tài, mỗi người đều làm tốt phận sự. Có thể thấy dòng dõi ngoại thích của Lỗ Vương cao quý đến bao nhiêu.

Đối với chuyện đảng phái minh tranh ám đấu, chỉ có thể là Hoàng đế không quan tâm, không có chuyện Hoàng đế không biết. Thái Tử và Lỗ Vương âm thầm đối kháng nhiều năm, phe cánh cũng đa vươn ra đến Lục bộ, quan lại trong triều hẳn là cũng đã chọn cho mình một con đường. Hồ Lai Ngạn có quan hệ mật thiết với Lỗ Vương, Thuần Hữu đế đương nhiên biết. Nhưng biết là một chuyện, phản ứng như thế nào lại là chuyện khác. Hắn coi trọng nhất thế cục tiền triều, nhưng mắt nhìn hai đứa con thân sinh đối kháng nhau như thể muốn lặp lại lịch sử, hắn cũng lo toan trong lòng. Những năm gần đây theo dõi ngày càng sát sao, nhưng xem ra vẫn có nhiều chuyện không ngờ tới được.

"Toàn những lời hồ đồ." Nói như thế, nhưng sắc mặt Thuần Hữu đế lại âm tình bất định, không nhìn ra tâm tư, "Đám nô tài không biết trên dưới, còn có lá gan khua môi múa mép vu oan Thái tử!"

"Phụ hoàng bớt giận." Nghi Dương vuốt lưng cho Hoàng đế, lại nói, "Nhi thần không hiểu nhiều về chính sự mà hơn nữa thời gian này luôn ở trong phủ tự kiểm điểm bản thân, có nghe được lời nào cũng là do lời của bọn hạ nhân truyền tới bên tai. Nhưng Thái Tử ca ca và nhi thần là huynh muội một mẹ sinh ra, tình thân huyết thống rõ ràng người khác không thể so bì, nhi thần sao có thể trơ mắt nhìn ca ca bị người phỉ báng. Cho nên... tiền trảm hậu tấu, nhi thần đã cho người áp giải đám nội thị kia về Thận Hình ti định tội kết án rồi."

Thuần Hữu đế vuốt chòm râu, không khen không chê, lại cười nửa thật nửa giả: "Thời gian này chính sự bộn bề, trẫm cũng thiếu quan tâm đến con. Lúc nãy nghe con nói muốn mời thần tử Hàn Lâm viện về phủ lo chuyện đàm đạo thơ văn? Sao đột nhiên lại ham học như thế, hay là vì một cái tát của trẫm mà đổi tính rồi?"

Quân tâm khó dò, huống hồ hiểu bản tính Hoàng đế cố kỵ đa nghi, nàng cũng không thể tùy tiện như khi còn bé. Nói nhiều một câu lại thành câu chuyện khác, giờ nhìn ánh mắt Hoàng đế ẩn ẩn tia nghi ngờ, tự thấy nên lùi bước thì hơn.

Nghi Dương bày ra vẻ tủi thân chịu thiệt thòi: "Phụ hoàng lại chê cười nhi thần. Thái Tử ca ca hiếu học là do bổn phận của Trữ quân, Vương huynh chăm học là do bản tính chăm chỉ, đến phiên con lại thành nhất thời đổi tính là thế nào chứ!"

Thường nói nữ nhân làm từ nước, Nghi Dương vừa rớt một giọt nước mắt đã khiến Thuần Hữu đế mềm lòng, nhè nhẹ vỗ vai an ủi. Nghi Dương chấm nước mắt, Hoàng đế mới tới bên án kỷ, rút ra một cuộn tấu chương, giơ lên: "Thất phẩm Biên tu Lục Hòa phải không? Vừa khéo Khang nhi vừa tiến cử người này lên Hình bộ, lúc nãy con nhắc trẫm mới nhớ tới, tò mò thì hỏi vài câu mà thôi, làm sao mà phải khóc."

Lỗ Vương xuống tay quả thực rất nhanh.

Nghi Dương liếc mắt nhìn tấu chương trên tay Hoàng đế, thấy bên góc phải chưa có ấn phê chuẩn mới yên tâm. Lại cụp mắt: "Nhi thần vốn khinh thường văn thơ viết lách, nhưng ngày ấy tình cờ nghe Trì Lương Tuấn nhắc tới Bảng nhãn năm nay có tài viết văn bát cổ, thơ phú cũng rất thông thạo, nếu không phải vì trên bài thi bị lem vết mực thì thành tích còn cao hơn thế. Từ ấy đến nay vẫn luôn tò mò muốn mời y tới phủ xem thực tài có đúng vậy hay không."

"Lời văn gọn ghẽ nhưng chưa đủ sâu sắc, từ ngữ chính xác nhưng chưa đủ chau chuốt, xem ra tính tình người này nhanh nhạy nhưng thiếu chu toàn. Trẫm phán hắn Bảng nhãn cũng là hợp tình hợp lý rồi." Thuần Hữu đế lại cười, "Đại Tấn ta không thiếu nhân tài, cứ ba năm lại có không ít nhân tài lộ diện, ngày trước chưa từng thấy con có hứng thú với ai, sao giờ đột ngột lại như thế?"

Nghi Dương nghĩ nghĩ một lát, lầm bầm: "Ít nhất thì vẫn còn tốt hơn Lâm tiên sinh."

Thuần Hữu đế cười thành tiếng, điểm trên trán Nghi Dương một cái, trách mắng: "Còn nghĩ trẫm không biết con chán ghét Lâm Hiếu? Hắn cũng chỉ quát mắng mấy câu mà thôi, cũng chưa từng làm gì quá phận, vậy mà con lại nhỏ mọn mang thù."

Nghi Dương vuốt vuốt trán, cúi đầu: "Nhi thần không dám."

"Nếu thật sự muốn..." Nghi Dương nghe thế liền ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, "Vậy trẫm đổi người cho con, thấy thế nào?"

Nghi Dương cũng chỉ đợi có câu này. Dù là chưa tra được thực hư thân thế của Lục Hòa, nhưng hiện tại người này vẫn chưa về dưới trướng Lỗ Vương thì chi bằng nhân cơ hội tiên hạ thủ vi cường. Lấy thân phận tiên sinh dạy học ở lại trong phủ, sau này nếu không được như kế hoạch vẫn có thể lập tức vạch trần thân phận, còn nếu thuận lợi thì lập được công lớn giúp Đông Cung. Đây chính là một nước đi đúng đắn kịp thời.

Nghi Dương vui mừng, trên mặt hiện rõ ý cười, cúi đầu tạ ơn.

Cũng đã không còn sớm nữa, Thuần Hữu đế cắt cử Cấm quân hộ tống Công chúa về đến tận phủ.

Cửa điện đóng lại, đến lúc này sắc mặt Thuần Hữu đế mới trầm xuống. Mở tráp, hắn lấy ra một bản tấu chương mà khi nãy mới chỉ kịp liếc qua.

Thần, Lại bộ thị lang Hình Khang Bình cẩn tấu, xin bệ hạ xem xét. Chiếu theo chính biến Huyền Vũ Môn thời Lý – Đường, xét lại nghi án Chúc ảnh phủ thanh thời Triệu – Tống, thấy rằng tất cả đều xoay quanh cửu long đoạt đích, tranh ngôi đoạt thê, thí huynh đoạt vị...

Bên ngoài, trời mưa như trút nước, bao phủ cả cung thành. Mưa to không dứt, suốt một đêm mới ngừng.

——

Đã gần cuối mùa Hạ mà mùa hạ ở Đế kinh Ký Châu này thời tiết vẫn thất thường, đang đi trên đường đột nhiên dính mưa cũng là chuyện thường thấy.

Tiết trời mát mẻ, lúc này đang còn sớm, mà trên bàn giấy đã trải, mực đã nghiền sẵn rồi. Ở Hàn Lâm viện lúc này mới có Đường Từ, một thân quan phục chỉnh tề đứng bên bàn, tay nâng sẵn bút nhưng tâm tư thì còn bận nghĩ tới những lời hôm qua Tần Diên nói với nàng.

"Con cho rằng Hoàng đế vẫn là Tề Vương của năm xưa đấy ư? Con cố chấp cậy mạnh, kế hoạch nhanh gọn theo cảm tính, cứ như thế thì không có ý nghĩa lâu dài. Thà rằng cứ ngồi ở Hàn Lâm Viện thêm ba bốn năm, tới lúc ấy không biết thế cục sẽ ra sao. Người thường khó đoán thánh ý, không chừng lúc đó ngôi Thái tử lung lay khó giữ còn triều thần chia bè kết đảng. Lúc ấy rồi thì trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Đương nhiên con còn trẻ, nhạy bén không thiếu mưu kế, cũng không biết sợ hãi nhụt chí. Nhưng còn người thân của con thì thế nào?"

"Mười hai năm trước Hoàng hậu đã chặt đứt ngón tay lập lời thề vứt bỏ vinh hoa phú quý, quy y cửa Phật tĩnh tu. Nhẫn nhục chống cự được đến ngày hôm nay, con nghĩ là vì cái gì? Còn Vĩnh Gia công chúa? Vĩnh Gia công chúa sống không thấy người, chết không thấy xác, đã mười hai năm rồi."

Đồng tử nàng co lại, ngón tay thon dài siết lấy thân bút, nét mực trên giấy lướt đi một đường cong hoàn hảo như cành liễu rủ.

Tờ giấy lại bị vo lại, ném thẳng vào sọt. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ghế trước án kỷ trơ trọi không người ngồi.

Bước trên con đường độc đạo, cần gì phải cầu người đồng hành.

Bước ra tiền viện, cây ngô đồng cao quá thân người che đi tia nắng sớm. Gió nổi cơn, phất qua đây, khiến nước mưa đọng trên cành lá theo nhau rơi xuống.

Ngửa mặt nhìn lên, thấy ánh nắng đáp trên lớp mái ngói xám xịt. Đường Từ hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận cái mát lạnh dễ chịu hòa với hương ngai ngái của đất ẩm sau mưa. Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút chua xót ở trong lòng.