[Quyển 1] Hệ Thống Dưỡng Thành Hoàng Hậu

Chương 19: Chủ tử.




Edit: Đào Yêu

Beta: Cừu nham hiểm a.k.a Tiểu Lee

Tuy rằng khi còn ở ngoài cung Mộc Vũ đã cố ý tìm hiểu một chút tin tức trong cung nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ, dù sao cũng chỉ là một chút tin tức bên lề, căn bản chính là không toàn diện, người xưa chẳng phải có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao?

Vốn dĩ hôm qua lúc tiến cung nàng còn muốn hỏi thăm thêm một số tin tức, nhưng vì quá bận rộn nên quên mất vì thế hôm nay mới có thể cùng Lương Thần ra ngoài như thế này, ngoài ra còn một lý do nữa là nàng cần phải lôi kéo thêm một vài cung nữ.

Dọc đường đi thỉnh an, Lương Thần tỉ mỉ giảng giải cho nàng một số lễ nghi trong cung cùng tính cách của những vị chủ tử khác để nàng có thể tùy cơ ứng biến.

Cảnh Tuyên Đế năm nay đã hai mươi lăm, nhưng dưới gối lại không có lấy một vị hoàng tử nào, ài này... không khỏi khiến người ta nghi ngờ năng lực của hắn, có điều, hắn thực sự đã khiến vài phi tử của mình mang thai nhưng không biết tại sao các nàng cứ đến giờ phút cuối lại không thể bình an hạ sinh hài tử.

Cảnh Tuyên Đế cho đến giờ vẫn chưa lập hậu nên mọi chuyện trong cung đều do Quý phi nương nương quản lý. Nói đến vị quý phi này, nàng ta lại cùng Hoàng đế có chút chuyện xưa.

Quý phi nương nương trước kia là nha hoàn theo hầu hạ Cảnh Tuyên Đế từ lúc hắn mới chỉ là một hoàng tử, sau đó trở thành thị thiếp của hắn. Khi đó tài năng xuất chúng của hắn khiến nhiều người chướng mắt, thậm chí hắn còn bị Thái tử hãm hại giam vào ngục.

Cái loại tình huống như thế này thật sự là cách tốt để khảo nghiệm chân tình của những người xung quanh mình. Thời điểm đó có rất nhiều người thấy hắn gặp nạn liền ngay lập tức phân rõ giới hạn với hắn, duy chỉ có Quý phi nương nương vẫn luôn ở bên tận tâm chăm sóc cho hắn mà không một lời oán thán.

Nghe đến đây, Mộc Vũ nhịn không được mà cảm thán, haizz loại nữ tử si tình như vậy thật sự là đáng quý, chỉ tiếc Cảnh Tuyên Đế là bậc đế vương, e rằng khó có thể dùng chân tình đáp lại mảnh tình cảm này của nàng. Quý phi nương nương tuy còn lớn hơn Cảnh Tuyên Đế đến ba tuổi, bây giờ hai người cũng không còn được mặn nồng như lúc trước, nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng nàng, hằng tháng hắn vẫn dành ra hai ba ngày để nghỉ lại tẩm cung của nàng.

Quý phi nương nương tuy rằng là thị thiếp của Cảnh Tuyên Đế từ trước lúc đăng cơ nhưng xuất thân của nàng quá thấp lại không được lòng Thái hậu nên sau khi hắn đăng cơ nàng chỉ có thể nhận cung vị tần nho nhỏ, tuy nhiên mấy năm nay nàng lại là người được sắc phong nhanh nhất trong số các phi tử khác của Hoàng Đế, sau hai năm giữ cái Tần vị đó liền được thăng làm Phi Tử, sau khi Thái hậu qua đời liền được phong làm Quý phi tiếp nhận phượng ấn, chưởng quản hậu cung.

Cho nên lúc này, Mộc Vũ cảm thấy mình vừa tiến cung hôm trước hôm sau liền biến thành Tiểu Nghi quả thực là quá khó tin, người ta còn phải lăn lộn ở Tần vị hai năm kia kìa, nàng đây hẳn là giẫm phải vỏ dưa nên mới có thể thăng tiến nhanh như vậy.

Dưới Quý phi nương nương hiện giờ là Lệ phi, nói đến Lệ phi, chậc, Mộc Vũ có chút ấn tượng với nàng ta. Nàng ta không phải chính là vị nương nương thiểu năng lấy cái lý do ngu ngốc là thân thể không khỏe để đoạt người hay sao? Nghe Lương Thần nói, nàng ta không những xinh đẹp mà còn có xuất thân cao quý, có huynh trưởng là Đại Tướng Quân chiến công hiển hách làm chỗ dựa, lại thêm mấy năm nay vẫn luôn được Hoàng đế sủng ái nên ngày càng ngông cuồng, tác oai tác quái ở trong cung, đến mặt mũi của Quý phi nương nương cũng chẳng thèm giữ cho.

Mộc Vũ cong khóe miệng, thật lòng mà nói loại người như nàng ta trên phim chính là có thể sống qua tập một nhưng lại không thể sống hết tập hai, nếu mấy tập đầu nàng ta sống thoải mái dễ chịu thì khẳng định về sau sẽ chết càng thảm.

Tuy rằng vẫn chưa đến giờ thỉnh an nhưng Mộc Vũ cũng xem như là đến muộn, ngay đến Lệ phi thường ngày đến trễ cũng đã an ổn ngồi ở ghế trên, chậc, đây không phải là nàng đã đến muộn sao. Loại cảm giác bị một đám mỹ nhân nhìn chằm chằm thế này thật là khó chịu mà hận không thể đem mấy ánh mắt viên đạn kia bắn ngược trở lại.

Điều đầu tiên khiến Mộc Vũ chú ý chính là đại mỹ nhân Bạch Thanh Thanh, hôm nay nàng ta ăn vận một thân màu trắng đến ngay cả trang sức trên đầu cũng màu trắng nốt, cái này cũng không nói làm gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nàng ta thật quá cay mắt, ai không biết còn tưởng nàng ta đang có tang sự ấy chứ! Thật là vô duyên vô cớ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt mà!

"Ai da, đây không phải là Mộc quý nhân hay sao? Hoàng thượng hôm nay sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy chứ? Vừa mới sủng hạnh một đêm xong sao lại không để Mộc quý nhân ở lại tẩm cung nghỉ ngơi một chút!"

Người vừa nói chuyện là Uyển Tiệp Dư  bởi vì dung mạo như lan, lại thêm giọng nói uyển chuyển dịu dàng mà được ban phong cho hiệu Uyển. Có điều gần đây nàng ta không được hoàng đế sủng ái, có lẽ tâm sinh lý không được cân bằng, gặp ai cũng phải châm chọc mấy câu, trong lời nói cũng dần không xứng với phong hiệu Uyển kia nữa.

Manh Manh rất sợ Mộc Vũ nhịn không đươc mà bạo phát, liền sốt sắng khuyên giải: "Chủ nhân, người ngàn vạn lần không được nổi nóng nhé!, chó cắn người một nhát, người cũng không cần hạ mình cắn lại đâu hửm?"

Mộc Vũ không thèm để ý đến Manh Manh, ôn nhu cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội tuy rằng thân mình còn chút đau nhức nhưng không đến mức không thể đến đây để thỉnh an Quý phi nương nương !"

Ai nấy trong điện đều biến sắc, hôm qua các nàng đều nghe ngóng được chỗ Bình An điện náo đến tận nửa đêm, hôm nay nhìn đến thần thái phơi phới của Mộc Vũ, ta phi!!!, quả nhiên là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!!

Được bọn nô tài nhắc nhở, nhóm oanh yến ở đây rốt cuộc cũng biết Mộc Vũ vừa được phong thành Tiểu Nghi liền không khỏi xót xa trong lòng. Phải biết rằng các nàng có nhiều người tiến cung được hai năm mà vẫn còn phải ngày ngày lăn lộn ở mấy vị trí Đáp Ứng, Thường Tại, Quý Nhân, vậy chẳng phải từ giờ các nàng phải gọi Mộc Vũ mới tiến cung được mấy ngày này bằng tỷ tỷ hay sao?

Lâm Tiệp Dư thiên chân xán lạn nhẹ giọng từ tốn nói: "Mộc muội muội quả nhiên là mồm khôn miệng khéo khiến người ta yêu thích, chả trách đêm qua hoàng thượng lại quên mất đệ nhất mỹ nhân kinh thành của chúng ta!"

Bị điểm tên sắc mặt Bạch Thanh Thanh trở nên trắng bệch, nàng ta là người cao ngạo, chuyện đêm qua đúng là làm mất hết mặt mũi của nàng ta rồi, Mộc Vũ nhìn bộ dáng phẫn uất cắn cắn môi dưới của Bạch Thanh Thanh trong lòng thầm đoán: Loại người này hẳn cũng không sống được bao lâu.

Miệng nhỏ cong cong không mặn không nhạt đáp: " Tỷ tỷ quá lời rồi, bệ hạ sao có thể quên được nhan sắc trầm ngư lạc nhạn của Bạch Thường Tại cơ chứ, muội muội tự biết lượng sức mình, nào dám nói có thể khiến bệ hạ quên được Bạch Thường Tại."

Bạch Thanh Thanh miễn cưỡng cười một cách khó coi, nhẹ nhàng nói: "Mộc Tiểu Nghi quá khen."

Mộc Vũ đột nhiên nảy ra ý nghĩ tà ác,  nàng thật sự mong chờ ứng cử viên số hai cũng ở đây, nhiều thêm một người tính cách không khả ái như nàng gia nhập, cảnh tượng thật thú vị, nghĩ một chút liền cảm thấy thật hứng thú ahh~~~

Lệ Phi vẫn thờ ơ quan sát mọi chuyện, nhan sắc bây giờ của Mộc Vũ cũng thuộc dạng thượng thừa, nhưng có Bạch Thanh Thanh ở đây liền trở nên tầm thường, cho nên Lệ Phi dù trong lòng còn ghi hận Mộc Vũ chuyện ngày hôm qua nhưng cũng không thèm để nàng vào mắt.

Có điều Bạch Thanh Thanh kia... dung mạo như vậy thực sự là phiền toái mà!