[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 11: Pháo hôi tìm đường chết (11)




Beta: Thập Bát Sơn Yêu



————————————



Âm thanh của hệ thống vẫn luôn vang lên trong đầu Tô Đường, nàng khó chịu nhíu mày tỉnh lại. Bỗng nhớ tới lời hệ thống vừa nhắc nhở, Tô Đường chợt hoảng hốt.



Thời gian một đêm trôi qua, giá trị hắc hóa của Tần Lệ đột nhiên giảm xuống tận 30%!



Cái tốc độ này có thể sánh ngang với tốc độ nhảy lầu nha!



Nhưng còn không đợi nàng từ trong kiếp sợ hoàn hồn, lại nhìn thấy người nào đó gần trong gang tấc, đầu Tô Đường lập tức treo máy.



Ánh mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc không hề che giấu hoàn toàn hiện ra trước mặt đối phương.



"Ngươi tại sao lại ở đây?"



Nói xong liền thấy đối phương nhướng mày, Tô Đường nhanh chóng nhìn xung quanh, hoàn cảnh thế nào nàng không thấy rõ nhưng cái màu vàng chói lọi kia lại hết sức rõ ràng.



Tô Đường nhanh chóng đảo mắt lại phía long sàng, một tay che mắt vẻ mặt không muốn nhìn.



Tần Lệ nhẹ giọng cười, tâm tình hắn thực tốt, khóe môi hơi hơi cong lên, chỉ vào Tô Đường.



"Ngươi muốn tự mình rời giường hay là trẫm hầu hạ ngươi rời giường."



Bảo nam chủ hầu hạ nàng khi rời giường, nàng đây là ngại mạng mình quá dài sao?



"Không không không, ta có thể làm được, ta tự mình làm."



Tần Lệ nhìn nàng trợn tròn hai mắt, một bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, mặc kệ hoàn cảnh nào đều cố gắng lấy lòng hắn.



Tô Đường chân tay hoảng loạn từ trên long sàng bước xuống, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại càng ngốc.



Mợ nó!



Cẩu hoàng đế nhất định là đã phát hiện ra thân phận của nàng!



Tần Lệ một bên tùy ý để thái giám hầu hạ, thấy nàng vẫn ngây ngốc tại chỗ không khỏi tốt bụng nhắc nhở.



"Ngươi tính ngốc ở đó làm gì?"



Âm thanh phát ra từ miệng Tô Đường càng lúc càng nhỏ, còn có chút lắp bắp: " Y phục thần..."



Tần Lệ nhìn nàng, khóe miệng tươi cười, đột nhiên lại muốn trêu đùa nàng.



" Tất nhiên là trẫm tự mình giúp ngươi thay."



Xong đời!



Toàn bộ đầu óc Tô Đường đều chỉ còn lại những lời này, nhưng mà Tần Lệ lại không để trong lòng, thậm chí còn sai người chuẩn bị đồ ăn.



Đương nhiên, vật nhỏ lúc này khẳng định là không có khẩu vị gì, nhưng Tần Lệ lại đặc biệt cảm thấy bữa sáng nay ăn rất ngon.



Chờ sau khi ăn xong, lúc đi ra đến cửa, quay đầu vẫn còn thấy nàng đang ngơ ngác ở chỗ cũ, Tần Lệ không khỏi cong cong khóe môi, không thèm để ý nói:



"Còn không mau đi."



Tần Lệ đứng giữa cửa, hắn mặc bộ long bào màu vàng, khi cười lên không còn thấy lệ khí âm trầm trên người, ngược lại càng nổi bật thêm bộ dáng ôn nhu tao nhã. Đặc biệt là lúc này nửa người tắm mình dưới ánh mặt trời, phảng phất như trích tiên hạ phàm không vướng khói bụi trần gian, cao quý không thứ gì có thể vấy bẩn.



Tô Đường hốt hoảng nhanh chóng đuổi kịp, sau đó bất tri bất giác hỏi: "Hoàng Thượng đây là muốn đi đâu?"



Tần Lệ nhìn vật nhỏ còn chưa có hoàn hồn, hiếm khi có lòng tốt trả lời:




"Tất nhiên là thượng triều."



Hắn nói xong, còn liếc nhìn Tô Đường một cái giống như biết được nàng sẽ dừng lại, Tần Lệ cũng theo bước chân nàng ngừng lại.



Trên người Tô Đường còn chưa mặc triều phục.



Lúc này mà vào triều, không cần nói cũng biết, nước bọt của các quan thần nhất định sẽ dìm chết nàng!



"Hoàng Thượng, y phục của thần..."



Không đợi nàng nói xong, Tần Lệ liền nói :"Y phục như thế nào, trẫm cũng không cảm thấy nơi nào đáng ngại."



Có lẽ do lúc sáng sắc mặt của hắn thật quá tốt nên Tô Đường luôn có cảm giác không chân thực.



———— Thập Bát Sơn Yêu————



Chờ tới lúc đi vào trong triều, nàng mới đột nhiên phát hiện mình đã phạm một tội rất lớn.



Thông thường khi vào triều, sẽ luôn có một lối đi chung dành cho các quan lại, lối đi này Hoàng thượng tất nhiên sẽ không đi, bởi vì hắn có một thông đạo dành riêng cho Hoàng đế.



Mà cái đường đi vào triều của Tô Đường lúc này chính là thông đạo chỉ dành cho các vị Hoàng đế.



Nàng vậy mà lại cùng hắn tiến vào trước mặt các quan lại trong triều!



Theo thường lệ, văn võ bá quan mỗi ngày khi vào triều cần phải hành lễ với Hoàng thượng, nhưng lần này tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩn người, quên mất cả lễ nghi cơ bản.



Cuối cùng cũng có một vị quan đại thần tính tình trầm ổn hô to hành lễ, bá quan lúc này mới giật mình hồi phục đồng thanh hô to hành lễ.



Tô Đường tốt xấu gì cũng là một Vương gia tất nhiên cũng không thể nào mà ngồi xuống vị trí của Thái Hậu. Phải biết rằng nàng trước kia chính là một công tử bột, lúc nào cũng chỉ chơi bời linh tinh, lại không có chức quyền gì trong triều.




Vì vậy khi Tô Đường xuất hiện, biểu tình trên mặt mỗi người đều rất đa dạng.



Tô Đường vẫn còn mặc trên người bộ y phục hôm dạo chơi ở Xuân Phong Lâu. Đã là dạo thanh lâu, y phục tất nhiên đều là bộ dáng xinh đẹp phong lưu, sao có thể so sánh với triều phục trang nghiêm kính cẩn.



Bộ dáng của Tô Đường hiện giờ đứng cùng với một đám người chỉ toàn là triều phục đúng là có chút không thích hợp.



Nhưng cho dù có không thích hợp đi chăng nữa thì cũng không thể lui xuống.



Tô Đường khẽ buông xuống tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu hoa, làm bộ không thèm để ý đến những chuyện bên ngoài.



Chẳng qua cho dù nàng có cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, nhưng những đại thần phía dưới cũng chẳng phải kẻ mù.



Lát sau liền có kẻ không nhịn được bắt đầu khiển trách nàng.



Tô Đường cũng không thèm giải thích, thậm chí nàng còn cảm thấy đây vốn dĩ là âm mưu của cái tên Cẩu hoàng đế này.



Hắn muốn nhìn thấy nàng chịu tội.



"Hoàng Thượng, An Vương gia làm lơ quy của triều đình, mặc tư phục thượng triều chiếu theo luật pháp nước ta hẳn là nên đưa ra ngoài đánh một trận. Thậm chí có thể phế bỏ tước vị!"



Viên quan nói lòng đầy căm phẫn, thật giống như nàng đã làm ra chuyện thương thiên hại lí gì đó.



Tô Đường vẫn không phản bác, tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân mình.



Trong triều không một ai dám lên tiếng, viên quan phát ngôn khi nãy vẫn nâng giọng cao vút thao thao bất tuyệt không biết mệt mỏi.



Cuối cùng vẫn là vị trên bản tọa kia lên tiếng đánh gãy lời hắn.



"Y phục của An khanh đúng là không phù hợp với luật pháp đã quy định."




Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không dám thở, nhưng cho dù là vậy, vẫn bị lời nói tiếp theo của hắn làm cho cả kinh thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác.



"Đi tới phụ Nội vụ kéo những kẻ đó ra ngoài chém."



Đột nhiên hướng tới phủ Nội vụ gây khó dễ, mọi người trong triều đều bất ngờ, ngay cả vị quan vừa mới lên tiếng chỉ trích An Vương cũng cảm thấy ngây ngốc.



Tần Lệ khó có lúc kiên nhẫn giải thích.



"Lúc này đã vào mùa đông, triều phục mùa đông của An khanh đến bây giờ cũng chưa thấy đưa đến, tốt xấu gì cũng là Hoàng tôn, làm việc chậm trễ như vậy đúng là đáng chém."



Triều phục của Đại Tần tổng cộng có bốn bộ xuân hạ thu đông, mỗi năm đổi một lần, những việc như thế này đều do phủ Nội vụ an bài. Nhớ năm ngoái còn chưa hết năm, người của phủ nội vụ đã chạy đông chạy tây mang đồ tới cho An vương gia.



Nhưng sau khi tân hoàng đăng cơ, ai cũng đều rõ những việc năm đó An tiểu Vương gia đã làm với tân hoàng, cho rằng nàng sẽ bị thất sủng.



Một Vương gia thất sủng lại không có quyền hành gì so sánh với mấy tên quan nhất phẩm bên phía Tể tướng còn không bằng.



Phủ Nội Vụ giỏi nhất là nhìn hướng gió, lần này lại thọc đúng tổ ông vò vè, lại không có một ai dám đứng ra cầu tình.



Lấy cái tính cách âm tình bất định này của Hoàng Thượng, ai dám mở lời ra cầu tình thay cho phủ Nội vụ đều phải bỏ mạng.



————Thập Bát Sơn Yêu————



Ngoài điện đã có một đám người chết, máu tươi nhuộm đỏ trên mặt đất, mùi tanh của máu theo không khí truyền vào trong điện. Những người nhát gan lúc này hai chân đều run rẩy.



Chỉ có Tần Lệ vẫn không có biểu tình gì, lại còn có tâm tình quan tâm người khác.



"Tiểu Vương gia thân thể không khỏe, mau đưa cho nàng một cái ghế dựa."



Có thể để Hoàng Thượng quan tâm đến như vậy, cả triều văn võ bá quan nơi này chỉ sợ cũng chẳng có vị nào.



Tiểu hoạn quan rất có mắt nhìn, chẳng những đem ghế dựa đi tới còn lót không ít đệm mềm, khi ngồi vào đảm bảo thoải mái vô cùng.



Tô Đường không biết mình làm như thế nào mà có thể chịu đựng được cho đến khi thượng triều kết thúc.



Lúc nàng đang chuẩn bị đi thì bị một tên cùng hội ăn chơi trác táng kéo lại.



"Tiểu Vương gia, rốt cuộc hôm qua ngươi đi đâu? Sáng nay ta nghe được tin tức nói tiểu thế tử của Trấn Nam Hầu phủ đều bị bức điên rồi."



Tô Đường sửng sốt, nhanh chóng dò hỏi một lúc. Sau đó liền nghe đối phương nói:



"Ngươi không phải cũng biết hắn không thích đọc sách sao, ai ngờ hôm nay trực tiếp bị ném đến thư viện Ứng Thiên phủ, nhưng thảm nhất chính là tiền cấp hàng tháng đều bị cắt."



Thư viện Ứng Thiên phủ cũng tương đương với thư viện Hoàng gia, người có thể ở bên trong không phú thì quý, giáo sư dạy học ở nơi đó phần lớn đều là người đã từng làm quan trên triều.



Cho nên những cái biện pháp hay thủ đoạn dùng để đối phó với các thế gia tiểu công tử thật sự rất nhiều, không bao giờ sợ hết.



Đối với người không thích đọc sách mà nói thì nỗi thống khổ nhất trên đời cũng chỉ như thế thôi.



Tô Đường thật sự không biết nên dùng biểu tình gì cho chuyện này, chỉ có thể đơn giản nói hai câu cảm thán. Kết quả lại không biết Chu Ngụy từ nơi nào chui ra.



"Ai nha, An tiểu Vương gia sao ngài còn ở đây, Hoàng Thượng vẫn còn đang chờ ngài về uống thuốc đó."



Nói xong hắn còn không quên mỉm cười tủm tỉm mà bỏ thêm một câu:



"Hoàng Thượng nói rằng mứt hoa quả đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ ngài trở về."



——————————



Thập Bát Sơn Yêu.