[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 45: Người giám hộ hung thú (7)




" Thật là vận mệnh kỳ diệu."



👾Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾



———————



Tô Đường sau khi về nhà liền tắm nước nóng, cô ngâm mình ở trong bồn tắm, thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay, vẻ mặt than thở.



Hộ Lý Viện đúng là không phải nơi dành cho người ở, ăn uống ngủ nghỉ, trôi qua không khác gì phạm nhân trong tù, đặc biệt bực mình.



Hệ thống đem thế giới ban đầu trình bày đại khái lại. Dựa theo tuyến đường phát triển, nhân cách phân liệt của Tần Kiêu không ai có thể trị được. Mặc dù hắn căn cứ vào manh mối bay đến tinh cầu Tắc La, cũng tìm được nhà bào chế thuốc Tô Hoặc, nhưng bản thân Tô Hoặc cũng không phải người tốt.



Cô ấy là công chúa của tinh cầu Addis, lúc trước Liên Bang cùng đế quốc hợp tác. Nói là chống lại ngoại địch, thật ra là mơ ước trân bảo của tinh cầu Addis và huyết thống cường đại. Hoàng thất Addis có được tinh thần lực siêu cao, ngôi vị hoàng đế của bọn họ chỉ truyền nữ không truyền nam.



Nguyên nhân chính là mỗi giọt máu trên người công chúa đều cực kỳ trân quý.



Mà lúc trước Liên Bang cùng đế quốc hợp tác, chính là vì muốn lấy loại máu trân quý này làm thực nghiệm, mạnh mẽ huỷ hoại toàn bộ tinh cầu.



Tô Hoặc từ đầu tới cuối đều biết Tần Kiêu là nguyên soái, cô ấy cùng hắn ở bên nhau, bên ngoài tú ân ái, bên trong lại âm thầm lợi dụng hắn. Tần Kiêu có được bảy nhân cách, Tô Hoặc có thể lừa gạt một nhân cách nhưng lại không lừa gạt được tất cả nhân cách, cuối cùng bi kịch kết thúc.



Tô Đường uống rượu đến một nửa, lau mặt, trực tiếp từ trong bồn tắm ngồi dậy: "Cái gọi là bi kịch này có bao nhiêu buồn?"



Hệ thống: [ Nhân cách táo bạo của Tần Kiêu hành hạ Tô Hoặc đến chết. Chú ý, là hành hạ đến chết, hắn làm cô ấy mất hết máu mà chết.]



Nói xong, nó dừng một chút, lúc này mới tiếp tục nói: [ Bảy nhân cách đều cảm thấy bản thân mới là chủ nhân chân chính, bọn họ gϊếŧ hại lẫn nhau, cuối cùng đem toàn bộ Tinh tế đều huỷ hoại.]



Tô Đường nghe được, cuối cùng trầm mặc. Thật lâu sau, cô buông ly rượu, "Chí ít đứng ở lập trường của Tô Hoặc, Tần Kiêu vẫn thay cô ấy báo thù."



Ý nghĩ quỷ dị này làm hệ thống trợn tròn mắt, nhưng một lát sau nó lại lạnh lùng nói: [ Vậy cô có biết, sau khi cô làm xong nhiệm vụ, nam chủ vẫn như cũ hành hạ nữ chủ đến chết không?]



Lần này đến phiên Tô Đường trợn tròn mắt: "Tại sao? Nhân cách hắn đã chữa trị, theo lý thuyết gen táo bạo đều đã được trấn an mà."



Hệ thống: [ Bởi vì hắn có huyết thống người thú, cho nên tiếp theo không thể bài trừ xuất hiện các loại...... Khả năng cô hiểu được.]





Tô Đường hít hà một hơi: "...... Không, tôi không hiểu!"



Hệ thống: [ Không, cô hiểu.]



Cái gì là thú tính, một khi cảm xúc của dã thú chiếm thế thượng phong, cái kia so với tinh thần phân liệt còn muốn đáng sợ hơn. Bởi vì theo bản chất mà nói, hắn đã không được coi là người.



Tô Đường đau đầu nắm tóc, đây là mẹ nó chuyện gì thế này!



Hệ thống lại tiếp tục nói: [ Tổ chức cho rằng video của cô khiến cho bộ phận của hắn bộc phát thú tính, dẫn tới thế giới sụp đổ.]



Tô Đường nghe không nổi nữa, chỉ muốn giơ ngón tay giữa lên.



Cái nồi này cô không cõng được không?



Nghĩ dễ dàng như vậy, cho dù không có cô, hắn vẫn sẽ thú tính quá độ có được không?!



Tắm là tắm không nổi nữa, Tô Đường đem trên vệt nước lung tung trên người lau khô. Cô cầm lấy thiết bị kết nối cá nhân của mình, ở trên đó mua vé của phi thuyền Trương Phi đi tinh cầu Tắc La.



Đương nhiên trước đó, cô vẫn phải suốt đêm đem hai mươi thuốc giải còn lại toàn bộ chế tạo xong, sau đó đóng gói gửi cho Tiểu Mật Phong.



Vì ngăn cản nam nữ chủ tương ái tương sát, Tô Đường mang một gương mặt tiều tụy ngồi trên phi thuyền.



———— Thập Bát Sơn Yêu————



Tinh cầu Tắc La xa xôi, phi thuyền ước chừng đi khoảng một tuần mới tới nơi.



Thế giới này người dẫn đường luôn luôn trân quý. Vì phòng ngừa bị người khác nhìn ra thân phận của cô, tạo ra phiền toái không cần thiết, Tô Đường cố ý dùng thuốc che giấu bản thân thành người thường.



Tinh cầu Tắc La tuy ở mảnh đất màu xám, các thế lực lại ngang dọc đan xen, Tô Đường cũng không xác định nữ chủ có còn nhớ tới phần quan hệ huyết thống kia hay không, cho nên cô dự định sử dụng chiến thuật quanh co.



Đầu tiên là ở địa phương không xa dưới phố ngầm mở tiệm bánh ngọt, xây dựng một loại ốm yếu, nhóc đáng thương cần tiền gấp, sau đó đem tiền kiếm được đều dùng để mua thuốc.




Thường xuyên qua lại, Tô Đường dùng thời gian một tháng gặp được nữ chủ, Tô Hoặc.



Tô Hoặc người cũng như tên, lớn lên rất xinh đẹp. Khác với Tô Đường, Tô Hoặc có một đôi mắt hạnh tròn xoe, khi cười lên đôi mắt cong cong, cực kỳ đáng yêu.



"Chị Tô, đây là bánh kem bơ mới ra lò của em. Chị mau nếm thử xem ăn có ngon không."



Tô Hoặc vẫn luôn có lòng trắc ẩn, thấy cô là một cô nhi, gian nan sinh tồn ở tinh cầu này nên rất vui lòng giúp đỡ một phen. Đặc biệt là mỗi khi thấy Tô Đường cười rộ lên, khiến cho cô ấy nhớ tới em gái lúc trước không đến ba tuổi của mình.



Nếu em ấy còn sống, hẳn là cũng lớn như vậy.



Nghĩ đến em gái đáng thương của mình, hai mắt Tô Hoặc dần dần trở nên ảm đạm: "Cảm ơn Tiểu Diệp."



Tô Đường: "Chị Tô tại sao lại đột nhiên không vui? Là ai khi dễ chị sao? Chị nói cho em, em thay chị đánh hắn!"



Tiểu khả ái nghiêm khuôn mặt nhỏ, bộ dáng nghiêm túc chọc cười Tô Hoặc: "Không có ai khi dễ chị, nhưng thật ra em đó. Ngoan ngoãn nằm vào bên trong khoang để chị kiểm tra xem thân thể em khôi phục như thế nào."



Tô Đường không vội vã nằm xuống, ngược lại hai tay nâng mặt, cười đến phá lệ xán lạn: "Oa, chị Tô cười lên thật xinh đẹp! Giống như thiên sứ trên trời vậy!"



......



Tô Đường mỗi ngày đều phải chạy đến chỗ Tô Hoặc bên kia phóng mấy cái cầu vồng, ban đầu hệ thống vô cùng khó hiểu.




[ Lúc trước khi công lược nam chủ cũng chưa từng thấy cô nghiêm túc như vậy.]



Tô Đườn: "Dù gì cũng là nữ chủ, chân thiện mỹ nha! Tôi phóng cầu vồng cũng là cam tâm tình nguyện, sao có thể cũng như vậy với nam chủ được?"



Hệ thống trầm mặc một lát: [ Cô sẽ bị đao thọc chết.]



"Cho nên Tô Hoặc rất quan trọng, một khi nam chủ ở trên người cô ấy tra ra được cái gì, bọn họ sẽ ở phe đối lập, sau đó giằng co không ngừng. Nếu tôi có thể giữa điều tiết một vài thứ, hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều."



Tô Đường mỗi ngày làm bánh ngọt cũng rất mệt. Có điều cô cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì Tô Hoặc làm cô nhớ tới người anh trai tiện nghi Tần An Cẩn trước kia.




Cuộc sống lại qua mấy ngày, hôm nay Tô Đường như thường ngày tới tiệm làm bánh, kết quả liền nghe được hệ thống cảnh báo: [ Đường Đường, Tô Hoặc bên kia xảy ra chuyện.]



Đúng vậy, cô ở đây lâu như vậy, còn cuồng xoát độ hảo cảm, một nguyên nhân khác chính là đợi ngày hôm nay.



Theo cốt truyện ban đầu, hôm nay Tần Kiêu vừa lúc tìm được nữ chủ, vừa vặn nữ chủ bị người ta ám toán.



Tinh cầu Tắc La ít có người dẫn đường, nhà bào chế thuốc cũng là trân quý, cô ấy tồn tại chính là trân bảo để mọi người cướp đoạt, huống chi lần ám toán này, chủ mưu chính là người hợp tác của Tô Hoặc. Đối người hợp tác mà nói, cùng Tô Hoặc hợp tác là xa xa không đủ, bọn họ muốn chính là cô ấy thần phục bọn họ.



Người dẫn đường một khi động dục, đối với lính gác mà nói chính là dụ hoặc trí mạng, không ai có thể ngăn cản. Cho nên Tô Đường vừa nghe thấy Tô Hoặc xảy ra chuyện, lập tức mang theo chất ức chế đã sớm chuẩn bị tốt.



Chỉ là Tô Đường không nghĩ tới, chờ cô tới bên kia rồi, lại ngoài ý muốn phát hiện một người đàn ông cao lớn.



Người đàn ông khuôn mặt giống như bình thường, nhưng hơi thở nguy hiểm kia không hiểu sao lại làm cô cảm thấy quen mắt. Khóe miệng Tô Đường vừa kéo, sau đó nhịn không được cùng hệ thống cảm thán nói: "Thật là vận mệnh kỳ diệu."



Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại xuất hiện cảnh tượng quen thuộc, làm đối phương nhướng mày.



Cuối cùng vẫn là Tô Hoặc đánh vỡ phần yên lặng này, cô ấy chịu đựng toàn thân xao động, hung hăng cắn khóe môi. Đau đớn làm Tô Hoặc thanh tỉnh vài phần, chỉ là hương khí trên người bắt đầu lan ra bốn phía, bên ngoài cũng theo đó xuất hiện bạo động.



Hai tròng mắt Tô Hoặc trừng đến cực lớn, nơi này của cô ấy chính là lầu mười, cho nên tiểu gia hỏa này làm sao từ ngoài cửa sổ bò vào được?!



"Tiểu Diệp, sao em lại tới đây! Mau rời đi!"



"Không đi."



Tô Đường nói xong liền cầm lấy thuốc châm lên trên cánh tay lỏa lồ bên ngoài của Tô Hoặc. Làm xong tất cả, cánh cửa rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng bị người đá văng. Tô Đường cũng không hoảng hốt, nhìn những lính gác động dục kia, cô sách một tiếng, cầm một cái ghế dựa lên lập tức quăng qua đó.



————————



Thập Bát Sơn Yêu.



Nhớ bấm 🌟 để ta có động lực nhaa :3