[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 142




Giẫm lên ánh trăng, Lâm Duy Tĩnh về tới Đường gia.

Đại sảnh vẫn sáng đèn, bốn phía vô cùng an tĩnh.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người Đường gia luôn theo quy luật, bà nội nghỉ ngơi vào 10 giờ, mà cha mẹ Đường sẽ nán lại một lúc trong phòng khách hàn huyên chuyện xảy ra trong ngày, sau đó cũng trở về phòng.

Lâm Duy Tĩnh nới lỏng cổ áo, nhấc chân lên lầu hai.

Vừa mở cửa ra, cô gái ngồi trước bàn trang điểm kinh hỉ xoay người lại.

"Anh về rồi."

Lâm Duy Tĩnh hơi sững người, nhìn về người vợ trên danh nghĩa của mình.

Trong ánh đèn mông lung, Đường Mỹ Linh mặc một chiếc váy ngủ đai eo làm bằng tơ tằm, cổ áo kéo xuống thấp, loáng thoáng thấy phong cảnh bên trong, đủ để làm bất kì một người đàn ông bình thường nào sôi trào huyết mạch.

Thấy hắn nhìn sang, cô ta có chút ngượng ngùng thưởng thức đầu tóc của mình, "Sao hôm nay anh về trễ thế?"


"Ra ngoài làm chút việc." Sắc mặt bác sĩ Lâm bình tĩnh.

Hắn đặt túi công văn của mình ngay ngắn, lại treo áo khoác gió trước đó bị rơi xuống đất lên giá áo, từ tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ dài tay, định đi vào rửa mặt.

Từ đầu đến cuối không hề nhìn Đường Mỹ Linh.

Đường Mỹ Linh có chút nóng nảy, cô ta đã mặc thành như vậy rồi, sao cái tên này lại không hiểu phong tình một chút nào hết vậy, một tí phản ứng cũng không cho cô ta? Theo lí thường mà nói, nếu một người đàn ông bình thường thấy vợ mới cưới của mình mặc đồ mát mẻ như thế thì phải lập tức nhào lên như sói đói mới đúng chứ?

Chẳng lẽ hắn là người không có ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ?

Nhưng hôm nay hắn hiếm khi đón cô ta về nhà, còn đối xử dịu dàng như vậy với cô ta, còn chẳng phải là muốn cái này ư?


Từ sau khi chuyện đó xảy ra, Đường Mỹ Linh vẫn luôn nghĩ tới người anh rể nhẫn tâm rời đi kia, nhưng đối phương vì trốn tránh cô ta, ngay cả khi Lâm Lang về nhà cũng chỉ sai tài xế đến đón, tận lực tránh khỏi tình huống hai người chạm mặt.

Trong lòng Đường Mỹ Linh có oán hận cậu ta, ý nghĩ muốn thủ thân như ngọc cho cậu ta cũng đã biến mất, thậm chí còn có chút tự sa ngã —— nếu anh không tìm tới tôi, vậy tôi sẽ tìm người khác, cóc ba chân tìm thì khó, nhưng đàn ông hai cẳng thì có rất nhiều!

Vào lúc Lâm Duy Tĩnh đưa cô ta về nhà, Đường Mỹ Linh đương nhiên cho rằng người đàn ông này đang muốn 'giảng hoà' với cô ta.

Nếu đã là đàn ông, có nhu cầu sinh lí cũng rất bình thường.

Huống chi cô ta lại là vợ được hắn cưới hỏi đàng hoàng, nếu Lâm Duy Tĩnh muốn thì đâu có khả năng cô ta không cho được?


Nhưng tại sao hắn lại có phản ứng như vậy?

Đường Mỹ Linh cắn móng tay, vẻ mặt rối rắm.

Sau khi nghe được tiếng nước vang lên trong phòng tắm, tròng mắt cô ta xoay vòng vài cái, đi tới gõ cửa.

"Sao vậy?"

Giọng nam hơi thanh lãnh, nghẹn ngào từ bên trong truyền ra.

Mặt Đường Mỹ Linh đỏ lừ, "Em cũng muốn tắm."

Những lời này của cô ta tuy không nói ra chính xác muốn tắm uyên ương với hắn, có điều cô ta nghĩ, chỉ cần Lâm Duy Tĩnh không phải tên ngốc, hẳn là có thể hiểu được 'lời mời' của cô ta.

"Ừ, vậy cô chờ một chút." Đối phương nói thế.

Lần này, một cơn e lệ nổi lên làm toàn thân cô ta đỏ lựng. Đường Mỹ Linh gần như đứng ngồi không yên, đành phải dựa cơ thể mềm mại của mình vào tường.

Một lát sau, cửa phòng tắm quả nhiên mở ra.

Một làn sương trắng từ bên trong khuếch tán ra ngoài.
Người đàn ông đi ra, dùng một tay cầm khăn lông lau tóc, áo ngủ trên người chỉnh tề vô cùng, đến cả viên nút thắt trên cổ áo cũng được gài lại vững vàng.

Đường Mỹ Linh sợ ngây người.

Đây lại là thao tác gì?

Hoàn toàn không giống với hình ảnh trong đầu cô ta tưởng tượng!

Bác sĩ Lâm mắt nhìn thẳng đi ngang qua cô ta, dùng máy sấy sấy khô tóc, sau đó đặt đầu lên gối liền ngủ.

Đường Mỹ Linh tức giận sôi hết cả tim gan.

Tối hôm đó Đường Mỹ Linh lăn qua lộn lại như sủi cảo, bị giày vò không thể nào ngủ được. Rõ ràng trước kia cô ta là người đặt lưng xuống giường là một giây đã ngủ, chưa từng có tình huống nào như bây giờ. Đã vậy Lâm Duy Tĩnh còn làm lơ sức quyến rũ nữ tính của cô ta, điều này không thể nghi ngờ đã lần nữa đả thương lòng tự trọng của Đường Mỹ Linh.
Cô ta càng nghĩ càng không phục, lặng lẽ cựa quậy cơ thể, nhích lại gần Lâm Duy Tĩnh.

Cái giường này rất lớn, ba bốn người nằm lên cũng còn dư dả, Lâm Duy Tĩnh thường nằm ở bên sát với cửa sổ.

Tựa như con người của hắn, tư thế ngủ của bác sĩ Lâm cũng cực kì quy củ, dáng vẻ trước khi ngủ của hắn thế nào thì trong khi ngủ vẫn là dáng vẻ đó —— duỗi thẳng người, hai bàn tay chồng lên nhau đặt trước bụng, hoàn hảo không một chút cẩu thả.

Đường Mỹ Linh thật cẩn thận từng chút một chạm vào cánh tay của hắn, không khỏi 'ôi' một tiếng, dường như nhiệt độ cơ thể hơi cao.

Có điều mục đích của cô ta là muốn khiêu khích người đàn ông này, làm đối phương trầm mê dưới sức quyến rũ của mình, nên không để ý quá nhiều, duỗi tay sờ vào trong chăn.

Đường Mỹ Linh lắp bắp kinh hãi, hắn vậy mà… động tình?
"Chị ơi, đừng đụng chỗ đó…"

Tiếng thở dốc nhè nhẹ rầm rì trong cổ họng của người đàn ông.

Chị?

Là cô ta nghe lầm ư?

Đường Mỹ Linh nín thở.

"Chị ơi, xin chị…"

Cô ta bỗng trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ là…

"Cô đang làm gì?"

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.

Cổ tay Đường Mỹ Linh đau nhói, không tự giác thét lên sợ hãi, "Đau quá! Anh buông ra!"

Lâm Duy Tĩnh buông tay cô ta ra.

Người đàn ông xốc chăn lên, mang dép lê vào đi vào phòng tắm.

"Hồi nãy anh gọi chị em đúng chứ?" Đường Mỹ Linh bất chợt hỏi một câu.

Lâm Duy Tĩnh hơi khựng người, không nói gì.

Vậy nghĩa là không phủ nhận?

Đường Mỹ Linh thấy thái độ này của hắn, tức khắc giận sôi máu, "Em biết ngay lại là cái con hồ li tinh Đường Lâm Lang kia mà, có anh rể còn chưa đủ, bây giờ còn tới câu dẫn chồng của em gái mì——"
"Cụp ——"

Bác sĩ Lâm bật nắp con dao quân dụng loại nhỏ trong tay.

Ngón tay của hắn linh hoạt thưởng thức lưỡi dao, vẻ mặt hờ hững, "Cô vừa nói gì?"

Đường Mỹ Linh thấy thế sợ thót tim, không khỏi run người.

Người này ngay cả lúc ngủ cũng đem theo dụng cụ cắt gọt bên người?

Trong nháy mắt đó, cô ta nghĩ tới một cái tát của cha Đường, còn có lời Lâm Lang từng nói bên tai cô ta.

"Em yên tâm, chị hai rất nhẹ nhàng, sẽ đuổi em ra khỏi cái nhà này, sức khoẻ, tình yêu, bạn bè, sự nghiệp của em, chị hai cũng sẽ cướp đi hết."

Đồng tử của Đường Mỹ Linh co lại cực độ.

Dường như cô ta có chút hiểu ra hàm nghĩa của những lời nói đó.

Đường Lâm Lang muốn tất cả mọi người chán ghét cô ta.

Người Đường gia thất vọng tràn trề với cô ta, mà chồng của cô ta cũng đứng về phe của con nhỏ đó!
"Tại sao vậy? Tại sao đến cả anh cũng…"

Đường Mỹ Linh bị đả kích nặng nề, bụm mặt hu hu khóc, "Không phải anh là chồng của em sao? Tại sao lại phải lòng con nhỏ đó? Anh đã nói người anh thích nhất là em mà…"

"Đó là do bị cô lừa."

Lâm Duy Tĩnh rút ra một tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch ngón tay, ngay cả khe hở cũng không buông tha, hắn là một người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.

Tiếng khóc thút thít của Đường Mỹ Linh chợt tắt, chột dạ tránh né tầm mắt của hắn, "Em lừa anh khi nào chứ?"

Tầm mắt Lâm Duy Tĩnh chuyển tới cổ cô ta, trên đó đeo một sợi dây chuyền bạc, ở giữa đính một khối thủy tinh hình trăng non màu tím, kiểu dáng cũng không tính mới mẻ hay độc đáo gì.

Đó là vì dây chuyền này đã cũ.

"Lần đầu gặp cô trong bệnh viện, tôi đã hỏi cô, sợi dây chuyền trên cổ cô có phải là của cô hay không."
Lâm Duy Tĩnh nhếch môi, nụ cười có chút châm chọc.

"Trong nháy mắt khi cô nói 'đúng vậy' kia, tôi hoàn toàn bị sự vui sướng đè lại đầu óc, cấp tốc mua hoa cầu hôn, thậm chí còn chưa từng kiểm nghiệm. Bởi vì tôi tin rằng cô gái tôi thích sẽ không nói dối, cũng sẽ không gạt tôi."

"Thẳng đến khi, tôi gặp chị gái của cô, người chị gái giống cô như đúc."

Người đàn ông cười lạnh, "Sợi dây chuyền đó của cô cũng là cướp được từ chị cô đúng chứ?"

Đường Mỹ Linh rụt rụt cổ, "Nói khó nghe như vậy làm gì, em chỉ là mượn đeo một chút thôi mà…"

Lâm Duy Tĩnh 'a' một tiếng.

"Đường Mỹ Linh, tôi cứ nghĩ cô đã hiểu rõ ràng, so với chị gái của cô thì cô còn chẳng bằng bùn đất, tùy hứng, tham lam, tự cho mình là đúng, trên người không có một chỗ nào làm người khác thích được. Nên tôi cũng hi vọng cô đừng có hiểu lầm —— tôi cưới cô, thuần túy chỉ là nhận nhầm người, chỉ thế mà thôi."
"Nếu tôi đã có hành động gì khiến cô hiểu lầm, cho rằng là tôi thích cô, vậy tôi đây xin lỗi với cô."

Bác sĩ Lâm vuốt vài lọn tóc bị buông xuống, "Vào buổi sáng hôm đó, tôi đã định li hôn rồi, sở dĩ kéo dài đến tận bây giờ, bất quá là vì lo cho chị của cô, tôi không hi vọng có ai ác ý phỏng đoán cô ấy, khua môi múa bút về sự việc ngày hôm đó."

Đại não của Đường Mỹ Linh hiếm khi thông minh một lần, không thể tin được la lên, "Cho nên anh coi em thành tấm mộc?"

Cô ta nên sớm biết ——

Ngày hôm đó Từ Thiếu Kiệt và Lâm Duy Tĩnh cùng nói dối, đơn giản là vì che giấu sự việc kia, bảo toàn thanh danh của Lâm Lang!

Toàn thân Đường Mỹ Linh run rẩy.

"Lâm Duy Tĩnh, rốt cuộc anh có còn là con người nữa không? Cho dù em lừa anh, nhưng anh cũng đâu thể đối xử với em như vậy! Nói thế nào thì tụi mình đã kết hôn rồi mà!"
"Thế thì sao?"

Bác sĩ Lâm thong thả cầm con dao quân dụng trong tay lật qua lật lại.

"Cô muốn đi cáo tôi sao?"

Đáy mắt hắn xẹt qua một tia tối tăm, "Vậy tôi cũng có thể cáo cô lừa hôn đúng chứ? Em gái tâm cơ khó lường, giả dạng thành chị gái dụ tôi vào tròng, mục đích chân chính là muốn nuốt trọn toàn bộ tài sản của tôi."

"Cô nói thử xem, người ta sẽ tin tưởng một bác sĩ thiên tài giàu có nổi danh, hay là đi tin một đại tiểu thư quá khứ bất lương, nhân phẩm thấp kém?"

"Sẵn nhắc nhở cô một câu, tôi có vài người bạn làm việc trong toà án, nếu cô muốn khởi tố tôi, tôi có thể để bọn họ trát hầu toà càng sớm càng tốt."

Sắc mặt Đường Mỹ Linh trắng bệch.

Cô ta không ngờ Lâm Duy Tĩnh sẽ tuyệt tình như vậy.

Người đàn ông lịch thiệp lễ độ này, khi thay đổi sắc mặt thì đáng sợ hơn bất kì ai khác, cô ta căn bản không thể sinh ra bất kì ý nghĩ nào về việc đối đầu với hắn. Hơn nữa người Đường gia bảo hộ Đường Mỹ Linh quá tốt, cô ta muốn gì liền cho cái đó, một bình hoa nuôi dưỡng trong nhà thì làm sao biết được lòng người hiểm ác ngoài kia?
Lâm Duy Tĩnh phớt lờ cô ta, lấy một cái chăn sạch sẽ trong ngăn tủ ra, đi đến phòng làm việc chơi máy tính.

Vừa nãy hắn có được một giấc mơ đẹp, đáng tiếc bị cắt ngang.

Lâm Duy Tĩnh đơn giản không ngủ, pha một ly cà phê từ từ nhấm nháp, đợi tới hừng đông.

Hắn từ kệ sách lấy xuống một quyển sách bìa đen.

Bên trong kẹp một tấm hình đã ố vàng.

Cô gái trong hình ngồi xếp bằng trên thảm, tròng một cái áo hoodie đỏ nhạt rộng thùng thình cực kì không hợp với khổ người, trước áo in hình một con sói xám ôm lấy chữ 'J', thoạt nhìn có chút hung thần ác sát, nhưng một cái áo hoodie cỡ lớn cho nam được một cô gái mềm mại mặc vào, ngược lại có một loại đáng yêu không nói nên lời.

Cô dường như biết được có người đối diện đang chụp mình, giơ tay muốn che khuất màn ảnh, chỉ là tay áo quá dài, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể thò ra được, động tác kháng nghị ngược lại làm tăng thêm vài phần nũng nịu.
Lâm Duy Tĩnh đặt tấm hình vào sát ngực mình.

Không vội, rồi sẽ có một ngày em là của tôi.

Kim đồng hồ vừa chỉ 7 giờ, Đường Mỹ Linh đã cầm túi xách ra khỏi nhà.

Mẹ Đường vừa lúc thấy cô ta đang mang giày, cực kì kinh ngạc, "Sao đi ra ngoài sớm thế con? Con không ăn cơm sáng?"

Bình thường Đường Mỹ Linh đều phải cọ tới cọ lui đến phút cuối cùng mới chịu lên xe.

"Hôm nay tôi có việc, ăn sáng ở gần trường học là được rồi."

Đường Mỹ Linh vội vàng đẩy cửa rời đi, như thể đằng sau có một con quỷ đáng sợ đang đuổi theo cô ta. Cô ta thật sự không muốn chạm mặt với tên ác quỷ Lâm Duy Tĩnh đó.

Nhưng, cho dù đã tới trường học, cô ta cũng không có cách nào thả lỏng bản thân.

"Mỹ Linh, sắc mặt hôm nay của em khó coi quá, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Lang mỉm cười hỏi.
Hai người ngồi chung một văn phòng, chỗ ngồi cũng không cách xa nhau mấy. Đường Mỹ Linh chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể thấy được Lâm Lang, sắc mặt đối phương sáng láng, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng uể oải của cô ta.

Cũng không nghĩ xem là ai hại cô ta thành ra như vậy.

Đường Mỹ Linh ôm một cục tức, nhưng cố tình không thể phát tác lúc này.

Hôm qua Lâm Duy Tĩnh đã 'cảnh cáo' cô ta.

Lâm Lang xem kịch vô cùng vui vẻ, nên cũng không so đo ánh mắt 'không mấy thiện ý' của đối phương.

Hôm nay tổ chức họp phụ huynh, cổng Trường Tiểu học Tinh Huy chen đầy xe hơi tư nhân.

Chủ nhiệm lớp sẽ chủ trì cuộc họp, Lâm Lang chỉ là một giáo viên dạy nhạc, vốn phải ngồi đợi ở trong văn phòng, nhưng trước kia lúc cô còn dạy cấp ba đã có chút danh tiếng, chơi dương cầm cực kì xuất sắc, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn quốc tế, không ít phụ huynh muốn trả giá cao mời cô tự tay dạy cho con em của mình. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của họ, Lâm Lang cũng phải tham gia cuộc họp phụ huynh lần này.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữ chủ một chút.

Cô rất muốn thấy bộ dạng ghen ghét của nữ chủ sẽ trông thế nào.

Ghen ghét là thiên tính và bản năng của con người, người giỏi lợi dụng sẽ biến sự không cam lòng này thành động lực, để bản thân ngày càng toàn diện hơn, do đó vượt mặt đối thủ. Đối với loại người như thế, Lâm Lang cảm thấy đây là đối thủ đáng giá cho cô kính trọng và nghiêm túc đối đầu.

Nhưng đa số người sẽ bị sự ganh ghét kéo xuống vũng bùn, không có cách nào khống chế được bản thân.

Bọn họ sẽ điên cuồng ghen ghét mọi thứ bản thân không có nhưng người khác có được, không bao giờ nghĩ phải nỗ lực chộp lấy cơ hội mà lại áp dụng những cách thức cực đoan khác để chèn ép đối thủ, như khinh thường, nhục mạ, chửi bới, căm hận, trả thù. Mỗi khi người khác đạt được thành tựu gì, thứ bọn họ góp vào không phải lời chúc, mà là những mưu toan hãm hại ác ý.
Đối phó loại người này, biện pháp tốt nhất chính là chủ động xuất kích, trở nên ưu tú hơn, xuất sắc hơn nữa, đứng ở một nơi loá mắt nhất, nhận lấy vương miện, để đối phương tự ti cả đời, ôm nỗi tự oán và tự hận đến chết.

Người chỉ biết mắng thầm người khác, phỏng chừng cũng chỉ có tiền đồ như vậy.

Đường Mỹ Linh nhìn Lâm Lang được một đám phụ huynh vây quanh ở giữa, như mặt trăng được nghìn ngôi sao nâng đỡ, bị chọc tức đến ứa gan, đặc biệt khi cô ta nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông mở nắp chai nước đưa cho Lâm Lang.

Người đàn ông thành thục anh tuấn mặc đồ vest đi giày da này là cha của An Lan, tuổi còn trẻ đã xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bây giờ giá trị con người đã hơn trăm triệu, là kim cương vương lão ngũ danh xứng với thực. Ba người vợ hắn ta từng cưới đều bởi vì nguyên nhân khác nhau mà qua đời.
[Kim cương Vương lão ngũ (người đàn ông kim cương): cụm từ chỉ người đàn ông độc thân, giàu có, đẹp trai, phong độ, xuất thân từ một gia đình cao quý, có tiền, có thế…]

Người vợ thứ ba qua đời đã làm hắn ta tổn thương rất lớn, đã từng có một tháng ở lại bên cạnh mộ bia canh giữ cô ấy, đơn giản vì lúc sinh thời cô ấy nói rằng không thích ngủ một mình.

Đường Mỹ Linh không có sức chống cự nhất đối với loại đàn ông trung thành lại thâm tình như vậy, mỗi lần hắn ta đến tham gia họp phụ huynh, cô ta đều sẽ chủ động tiến lên bắt chuyện với hắn.

Sở dĩ cô ta thích Từ Thiếu Kiệt, một phần rất lớn là thấy được sự thâm tình của cậu ta đối với chị hai, thâm tâm cô ta cũng muốn có một người bạn trai hoàn hảo chăm sóc cô ta chu đáo như thế.

Người đàn ông tên An Anh này cũng có một chút hảo cảm đối với người hoạt bát linh động lại xinh xắn như Đường Mỹ Linh, đã từng tỏ vẻ ân cần với cô ta. Chẳng qua khi đó Đường Mỹ Linh khát khao anh rể, bên cạnh lại có một người đàn ông cực phẩm như Lâm Duy Tĩnh, lấy hai bên ra so sánh, Đường Mỹ Linh cũng không để ý hắn ta quá nhiều.
"Hoá ra là chị của Mỹ Linh, ngại quá, vừa nãy tôi nhận nhầm người." Người đàn ông mặc một bộ vest chỉn chu, phong độ nhẹ nhàng, làm một đám giáo viên nữ mê mệt đến mức không thấy trời nam đất bắc.

"Chúng tôi là chị em sinh đôi, anh nhận nhầm cũng bình thường."

Lâm Lang cười một chút, muốn vặn nắp chai nước ra, dần dần nhăn mày.

"Để tôi." Người đàn ông rất thức thời cầm lấy chai, mở nắp chai thay cô.

"Cảm ơn."

Cô vươn tay nhận lấy.

An Anh cúi đầu nhìn đôi tay mà cô vươn tới, tựa như quả vải vừa lột vỏ, móng tay đỏ nhạt điểm xuyết hình trăng non nho nhỏ, xinh đẹp, tươi tắn khó tả thành lời.

Gương mặt giống nhau như đúc, chị gái càng như người đẹp trong tranh, mỗi một động tác, mỗi một cử chỉ đều là cảnh đẹp ý vui.

"Cha ơi, nên về rồi."

An Lan chắn giữa hai người, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn so với mọi khi.
Người đàn ông có chút tiếc nuối, "Đường tiểu thư, chúng ta lần sau gặp lại."

"Đi thong thả."

Lâm Lang cưng chiều xoa đầu đứa nhóc.

An Lan đi theo người đàn ông được vài bước, bỗng dưng lại chạy trở về, dang hai tay với Lâm Lang.

Lâm Lang hiểu ý, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mềm mại kia.

"Cha của em là người xấu, cô phải cẩn thận." Đứa nhóc ghé sát vào tai cô, lén lút nói.

Lâm Lang lại hôn nhóc một cái, "Em đừng lo."

Kỹ năng cô am hiểu nhất là đào hố cho người khác.

Tại thời điểm Lâm Lang trò chuyện với An Lan, Đường Mỹ Linh nhắm chuẩn thời cơ, chủ động chờ người đàn ông kia đi rồi đến bắt chuyện.

Không thể không nói, Đường Mỹ Linh cũng có chút hiểu biết để đối phó đàn ông. Hơn nữa cô ta từ chỗ Lâm Lang đã học ngoan không ít, thu liễm bản thân, cách nói năng cũng càng thêm nhỏ nhẹ.
Chỉ tiếc —— áp dụng sai người.

Lâm Lang hơi nhếch môi.

-

Chạng vạng hôm nay, Từ Thiếu Kiệt tự mình đến đón Lâm Lang về nhà, Đường Mỹ Linh không biết vì lí do gì đã sớm rời khỏi trường, cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội 'gặp mặt' người anh rể yêu dấu của cô ta.

Thật là đáng tiếc, Lâm Lang nghĩ thầm.

Từ Thiếu Kiệt vừa lái xe, vừa như vô tình nhắc tới, "Sao chị không đeo nhẫn?"

Lâm Lang nghe vậy, vuốt ve ngón áp út trống rỗng một lúc.

Tại sao lại không đeo?

Còn không phải tên bác sĩ phúc hắc phạm quy nào đó đã lén ném chiếc nhẫn vào trong hồ ước nguyện!

"Hôm qua lúc tắm tháo ra, tôi nhớ đã đặt nó trong ngăn tủ." Lâm Lang mặt không đổi sắc trả lời, "Hôm nay vội vã ra ngoài, quên đeo lên."

Nói dối.

Sáng nay cậu lục tung tất cả ngăn tủ cũng không thấy nhẫn cưới của hai người.
Trong nháy đó, Từ Thiếu Kiệt hận không thể một đấm đánh hư tay lái.

"Thì ra là vậy."

Cậu nghe được giọng nói bình tĩnh của mình, căn bản không giống tác phong mọi khi.

Ô tô dừng trước đèn đỏ, cách đó không xa là một cửa hàng bánh kem, mùi kem, bơ, và trái cây vô cùng nồng nặc.

Từ Thiếu Kiệt nghiêng mặt nhìn vợ của cậu.

Hàng mi thon dài của cô như cánh bướm, an tĩnh mà nội liễm rũ xuống.

Cậu nên sớm phát hiện, từ trước đến nay cô chưa từng nghiêm túc nhìn mình bao giờ.

Người đó, là ai?

Tên ất ơ họ Lâm kia?

Cậu chậm rãi siết chặt nắm tay.

Trong danh sách của Từ Thiếu Kiệt, Lâm Duy Tĩnh bị cậu liệt vào đối tượng hiềm nghi số một, cứ việc đây chỉ là suy đoán, nhưng trực giác thú hoang của cậu xưa nay vô cùng nhanh nhạy.

Từ Thiếu Kiệt vẫn luôn đề phòng Lâm Lang và Lâm Duy Tĩnh gặp mặt nhau, nhưng có chút thời điểm không thể tránh được, tỉ như họp mặt gia đình.
"Muốn uống gì không?" Lâm Duy Tĩnh hỏi.

"Gì cũng được." Lâm Lang nói.

Từ Thiếu Kiệt nheo mắt, bất động thanh sắc nhìn cách hành xử của hai người.

Nhìn từ mặt ngoài, quan hệ của bọn họ càng giống như khách và chủ, khách sáo lại xa cách.

Rốt cuộc có chỗ nào không đúng đây?

"Thiếu Kiệt, lại đây đánh cờ với nhóm bạn già giúp cha đi." Cha Đường vỗ vỗ bờ vai của cậu, lại nói với Lâm Lang và Lâm Duy Tĩnh, "Bây giờ các con cũng đâu có làm gì đúng không? Vừa lúc, cha có vài ông bạn muốn hỏi mượn vài cuốn sách, các con lên thư phòng tìm giúp cha đi."

Từ Thiếu Kiệt đi theo cha Đường vòng qua sofa, dư quang trong đáy mắt nhìn chằm chằm trước kệ sách.

Lâm Duy Tĩnh và Lâm Lang cầm tờ giấy ghi tên sách do cha Đường viết, đang nghiêm túc tìm sách.

Mọi thứ đều cực kì bình thường.

Là do cậu nghĩ quá nhiều?
Từ Thiếu Kiệt xoa xoa thái dương hơi nhói của mình.

Hay là nói, chiếc nhẫn đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn? Là Lâm Lang không cẩn thận làm mất nhưng lại ngại nói ra với cậu, nên mới giấu cậu nói rằng mình để trong ngăn tủ?

Suy nghĩ theo hướng này, lòng người đàn ông hơi chút yên tâm.

Nhưng điều cậu không biết chính là, khi cậu đặt tất cả sự tập trung vào bàn cờ, tình huống đối diện lại chuyển biến.

Lâm Duy Tĩnh làm bộ ho khan một tiếng.

Lâm Lang giương mắt nhìn hắn, ngón tay thon dài của hắn đang chống một loạt sách trên kệ, còn khẽ gõ nhẹ bìa sách.

Cô nhìn kĩ tên sách, chớp mắt đã hiểu.

' tôi bị bệnh. '

Lấy mỗi chữ đầu của một quyển sách hợp lại thành một câu.

' bệnh gì? '

Lâm Lang dùng cách tương tự đáp lại.

Hắn đặt ba quyển sách khác vào cùng một chỗ.
' bệnh tương tư. '

Lâm Duy Tĩnh nghiêng người, ngẩng đầu nhìn cô, là sự nghiêm túc, sự thâm tình không dung phản bác.

Màu môi của hắn vốn nhợt nhạt, lúc này khẽ nhấp, áp ra một dấu vết có màu hơi đỏ thẫm, dựng nên hình tượng nhỏ yếu đáng thương, giống như một con chó con vô hại, ngước mắt trông mong chờ sự thương xót của chủ nhân mình.

Lâm Lang nghĩ thầm, Lâm yêu nghiệt càng ngày càng biết tán tỉnh người khác.

Dưới mí mắt của nam chủ cũng dám ra tay với cô, sẽ không sợ bị bắt tại trận rồi bị đánh chết luôn à?

' thế làm sao để chữa? '

Đối phương dứt khoát trả lời ——

' tư bôn. '

[tư bôn: người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà ra đi với người yêu.]