"Ê, cô gái, nên rời giường rồi, rốt cuộc cô còn định ngủ tới khi nào nữa?"
Quân Vãn ngồi bên mép giường, duỗi tay xoa xoa cái đầu đang rúc trong ổ chăn.
"Cục cưng à, cho tôi ngủ thêm chút nữa đi, tối hôm qua mệt mỏi quá, có ngủ được gì đâu."
Lâm Lang ngáp một cái, nước mắt nổi lên trên mắt, oán trách nói, "Cũng không nghĩ xem là lỗi của ai."
Môi Cầu đang nằm bên chân cô tung ta tung tăng lăn ra xa, làm bộ không nghe hiểu đoạn đối thoại này.
Quân Vãn khoanh tay ôm ngực, nhướng mày, "Thế đều là do tôi lâu?"
Lâm Lang - vừa chơi game suốt đêm - đúng lý hợp tình mà nói, "Không trách cô thì trách ai? Thao tác tốt quá trời, nước cờ cũng tiện không kém, chẳng những ngược xong anh trai nhỏ còn dắt theo người ta đi bắt nạt chị gái nhỏ khác, cô làm vậy gọi là dẫn người khác phạm tội có hiểu hay không?"
Quân Vãn: "…"
Tiểu yêu tinh thích trả đũa này, rõ ràng chính cô muốn đi bắt nạt người ta trước.
"Không ba hoa với cô nữa, nhanh chân đánh răng rửa mặt ngay, bọn mình còn phải bắt kịp đoàn tàu tinh tế chiều nay nữa."
Lâm Lang lười biếng rướn hai tay, tựa như một chú mèo Ba Tư yêu cầu người khác hầu hạ.
"Ok, vậy làm phiền ái phi thay quần áo giúp trẫm."
Quân Vãn trợn trắng mắt, đứa nhỏ chết bầm này vẫn cứ thiếu đòn như ngày nào.
Tuy Lâm Lang và Quân Vãn thường xuyên xà nẹo lấy nhau, nhưng độ nổi tiếng của hai người lại không hề tệ, cũng có vòng bạn bè rộng rãi, nhóm bạn của họ cơ bản đều là đại thần siêu cấp, tài xế già max level, Lâm Lang cũng rất thích đi chơi cùng bọn họ.
Có điều chị gái nhỏ Quân Vãn khá dễ ghen, rất nhiều lần bắt cóc Lâm Lang đi, cho bọn họ leo cây.
Nhóm người này còn đặc biệt thích tổ chức những bữa tiệc tụ tập quy mô lớn, mời những nhiệm vụ giả trong vòng cùng tham gia, khiến một quần chúng thích ăn dưa xem kịch như Lâm Lang cảm thấy thích thú, trong lúc này thế nào cũng xuất hiện các loại hiện trường đánh ghen thảm thiết —— có vài nhiệm vụ yêu cầu tới hai nhiệm vụ giả trở lên chấp hành, thông thường là đảm nhiệm hai vai nam nữ chủ tình cảm đậm sâu, mà những nhiệm vụ giả này vốn đã có người yêu sẵn rồi.
Thế là vấn đề lại tới: Cái gọi là nɠɵạı ŧìиɦ chó má của anh rốt cuộc là nɠɵạı ŧìиɦ thể xác hay nɠɵạı ŧìиɦ tinh thần? Hay bonus cả hai?
Có thể đi tới một bước nhiệm vụ giả siêu cấp này, cơ bản có thể nói là nhân vật nổi bật nhân trung long phượng, sao có thể chịu nổi chuyện người mình yêu đi thân thiết với nhiệm vụ giả khác? Cho dù chỉ là hợp tác, nhưng vẫn phải ôm hôn, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì kì đúng chứ?
Lâm Lang tặc lưỡi một cái, may mắn chị đây chỉ chơi đùa không nói yêu đương.
Đàn ông ấy hả, là một sinh vật phiền phức đến tột cùng, vừa mít ướt vừa dính người, động một chút là hắc hoá. Lâm Lang đã từng gặp qua khi làm nhiệm vụ, nên không muốn trong cuộc sống thực mình cũng bị một người trói buộc, bảo cô không được thế này không được thế kia.
Nếu cô không thể tự do vẫy vùng, thì cuộc sống sẽ tẻ nhạt tới chừng nào chứ?
Ừm, cô vẫn nên tương thân tương ái với chị gái nhỏ Quân Vãn của mình thôi.
Lâm Lang vê cằm, thầm nghĩ, năm ngoái có một đôi đã quậy banh nóc rồi, thiếu chút nữa là chứng kiến được hiện trường máu tanh.
Không biết năm nay sẽ có tình tiết gì nhỉ?
Lâm Lang vẫn còn muốn xem kịch, nhưng mà vừa xuống xe đã bị một đám đại thần khiêng đi.
Bên kia Quân Vãn cũng bị bao phủ bởi một đám đầu người đen nghìn nghịt, không thể chen ra được.
"Người xấu, mấy người muốn làm gì? A Vãn, cứu em!" Lâm Lang vươn bàn tay cầu cứu, ra sức trình diễn tiết mục bi tình, "Tại sao mấy người lại muốn chia rẽ bọn tôi, chẳng lẽ chỉ có khác phái mới xứng có được tình yêu đích thực? Bọn tôi chỉ là cầm lòng không đậu yêu một người giới tính nữ mà thôi, sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với bọn tôi thế này?" Vành mắt cô rưng rưng, dáng vẻ lã chã chực khóc làm người ta thương tiếc.
Những nhiệm vụ giả đang đứng gần đoàn tàu tinh tế trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, thậm chí còn có người muốn đi lên giúp đỡ cặp 'khổ uyên ương'.
Các đại thần: "…"
Lại là những con người vô tri bị lão yêu tinh này lừa gạt.
"Chị gái đại nhân, chị chơi đủ chưa vậy?" Một cậu trai khá nhỏ tuổi trong nhóm bất đắc dĩ gãi đầu, cậu là thành viên mới, gia nhập nhóm này còn chưa được bao lâu nên không như những người khác, họ không lấy làm lạ gì với tính tình của Lâm Lang, chết lặng ra mặt mặc cô giày vò đủ kiểu.
Lâm Lang cười hì hì một tiếng, véo lấy bọng mỡ bên má của đối phương, "Bé ngoan, em không thấy nếu ở trước nhà ga có cảnh một đôi tình nhân bị bắt phải chia lìa thì sẽ thê mỹ đến nhường nào à?"
Mọi người: "…"
Cô muốn chơi thì cứ việc nói thẳng, quẹo quẹo cong cong nãy giờ làm gì.
Vì đề phòng con hàng này lại làm ra hành động kinh người nào đó, bọn họ vội vàng bụm chặt miệng Lâm Lang đưa người rời khỏi hiện trường vụ án.
Bữa tiệc tụ tập hôm nay được tổ chức trong một toà biệt thự trên đảo nhỏ có nước biển bao quanh bốn bề, trời xanh biển biếc, đám hải âu bay thành đàn xẹt qua phía chân trời.
Lâm Lang ngậm ống hút, nghiêng đầu nhìn chằm chằm một đám ranh đang xì xào khe khẽ trước mặt, lâu lâu họ còn sẽ ném một ánh mắt và nụ cười ý vị sâu xa tới đây.
Muốn trộm làm chuyện xấu à?
Trên thực tế 'hành động chia rẽ bè bạn' lần này đã được lên kế hoạch từ lâu ——
Mọi người đều biết Lâm Lang và Quân Vãn là một cặp bạn bè thân thiết, trừ lúc làm nhiệm vụ, đa số thời gian đều ở bên nhau, hai người còn thường xuyên chu du tinh tế, cuồng khoe ân ái, làm cho một đám nam nhiệm vụ giả yêu thầm hai cô tan nát cõi lòng, chỉ hận bản thân không sinh ra làm nữ nhi, không thể hữu hảo chơi đùa với nữ thần.
Bọn đàn ông trong tối ngoài sáng muốn công hãm hai người, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bên của Lâm Lang dễ dàng xuống tay, so với đoá hoa cao lãnh Quân Vãn kia thì chị gái nhỏ Lâm Lang bình dân hơn nhiều, cả ngày cười tủm tỉm, trông rất dễ bắt chuyện.
Tuy bọn họ đều biết nếu Lâm Lang mỉm cười ngọt ngào thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ có người sắp xui xẻo đến tột cùng.
Nhưng ai bảo bọn bọ lại phải lòng một tiểu ác ma khoác vỏ bọc thiên sứ này làm gì?
Mọi người định đẩy một chị gái nhỏ có kinh nghiệm công lược dày dặn lên sân khấu, để cô ấy trò chuyện với Lâm Lang, làm đứa nhỏ này hiểu được việc dính Quân Vãn cả ngày là không tốt, cũng lớn tuổi rồi, nên đi tìm bạn lữ mà ổn định cuộc sống.
Đương nhiên lời này của họ đâu dám nói trước mặt Lâm Lang, sợ bị táng bay người.
"Ở với Quân Vãn cả ngày như vậy cô không thấy chán ư?" Một em gái tóc dài vũ mị vân vê lọn tóc xoăn, "Đều là con gái, có gì vui chứ?"
Lâm Lang hút một ngụm nước dừa, làn gió mát thổi qua mặt, nghe thế vô cùng kinh ngạc mà nói, "Cô đang nghi ngờ mị lực của chị A Vãn đó sao? Hay lắm, tôi sẽ nhớ kỹ lời cô vừa nói, chờ A Vãn tới đây tôi nhất định sẽ cười nhạo một phen chuyện chị ấy già rồi, nên mị lực suy sút."
Em gái: "…"
Chị gái đại nhân cầu buông tha.
"Không phải, em nghĩ ý của chị ấy là… chị không định cùng người nào đó tới một hồi yêu đương phong hoa tuyết nguyệt sao?" Một mỹ nam tuyệt thế đeo kính bình tĩnh nói, "Sự vui sướng mà con trai mang đến cho chị, chị không tưởng tượng nổi đâu."
"Ví dụ?"
Lâm Lang đan hai tay vào nhau, cười ngâm ngâm chống cằm. Dung mạo của cô tinh xảo như búp bê Tây Dương, vẫn giữ nguyên dáng vẻ của thiếu nữ mười sáu, con ngươi màu mận đen, môi đỏ màu anh đào.
Mỹ nam đeo kính hắng giọng một tiếng, mất tự nhiên mà nói, "Vóc dáng của con trai cao gầy hơn, to lớn hơn, thể lực lại dư thừa hơn con gái, có thể cho chị cảm giác an toàn. Nếu chị gặp phải chuyện rắc rối cũng có thể giải quyết thay cho chị."
Lâm Lang thoáng suy nghĩ, "A Vãn chị ấy cũng có năng lực lắm mà, cũng khoẻ như vâm đấy thôi, lần trước bọn tôi đi ra ngoài du lịch thì gặp một đám Trùng tộc không sợ chết tới trêu đùa tôi, một mình chị ấy lập tức bứng luôn hang ổ của người ta. Nhờ phúc của chị ấy, bọn tôi còn đem về vài 'chiến lợi phẩm' đặc sản của địa phương, đến giờ vẫn chưa ăn xong, ờm, bọn tôi còn quyết định bữa cơm sau sẽ ăn châu chấu chiên giòn."
Mọi người: "…" Run bần bật.
"Khụ, đúng là chị Quân Vãn lợi hại thật, nhưng giữa con trai và con gái cũng có khác biệt, tỷ như nói về mặt sở thích, chị có thể tìm một người bạn lữ xứng đôi với chị hơn."
"Ồ? Xứng đôi với tôi hơn?"
"Đúng vậy, có chung chí hướng mới chơi với nhau vui vẻ được." Cậu trai đeo kính thở phào, cuối cùng không nhắc tới Quân Vãn, cậu ta dùng một ánh mắt cổ vũ nhìn Lâm Lang, "Chị hy vọng bạn lữ tương lai của chị có những kỹ năng gì?"
Các phái nữ chưa lập gia đình sôi nổi trộm dựng đứng lỗ tai, bây giờ là thời gian để ghi chép vào sổ.
Lâm Lang vặn từng ngón tay ra đếm, "Giá trị nhan sắc cao, biết nấu cơm, biết may vá, cưỡi được ngựa, chơi được súng, văn có thể làm thơ, võ có thể gϊếŧ địch, tốt nhất cũng thành thạo kỹ năng hack, lúc nhàm chán có thể rủ tôi đi hack nick người ta…"
Cô vừa nói xong, một đám người há hốc mồm nhìn cô.
Cô có chắc cô đang tìm bạn trai không đó?
Lâm Lang làm bộ suy tư, "Mấy thứ này A Vãn đều biết hết mà." Sau đó cô đúng lý hợp tình mà nói, "Vậy thì mắc gì phải bỏ gần tìm xa đi tìm người khác?"
Mọi người: "…"
Nói rất có lý, bọn họ mẹ nó khó có thể phản bác.
Lúc mọi người ở đây đang lâm vào dòng suy tư hoài nghi của mình, thì trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh làm rung chuyển đất trời.
Một bóng đen khổng lồ đang dần dần tiến tới đảo nhỏ.
Tiên phong là chiếc cơ giáp loại giáp xác trùng, đôi mắt màu đỏ sậm như đèn lồng, mọc chi chít thành cụm, âm trầm đến thấm người, đi theo sau có dơi, có ó, có rắn bay, khổ người con nào con nấy to khủng khϊếp, nổi bật nhất là một con rồng máy màu đen, ngọn lửa xanh lam lạnh lẽo bao phủ toàn thân, che hết cả trời.
"Giao người của bà ra đây."
Quân Vãn đứng trên người rồng máy, sắc mặt khó chịu, toàn thân ngập tràn những con chữ 'chớ chọc bà nổi đoá'.
"…"
Nữ đại lão quả nhiên không thể trêu vào!
Cuối cùng Lâm Lang được 'cung cung kính kính' đưa về.
"Sao lại giận như vậy?" Lâm Lang nhéo nhéo gương mặt của đệ nhất mỹ nhân, vui cười nói, "Giận hoài sẽ dễ già lắm đó nha."
Sắc mặt của Quân Vãn dịu lại một chút, nhưng giọng điệu vẫn rất táo bạo, "Đám ranh con đó chê sống lâu, thế mà dám giới thiệu đàn ông cho tôi, sau đó tôi đoán rằng chắc chắn bên của cô cũng bị tình huống tương tự, càng nghĩ càng tức nên mới tới đây, đỡ cho đám đó dạy cô hư."
Lâm Lang: "…"
Cái hình thức 'tới đây' của cô có hơi doạ người.
"Sao thế, sợ tôi bị những người khác cướp mất à?"
Lâm Lang lười nhác gối đầu lên đùi chị gái nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
"Tôi cũng không phải muốn cản cô yêu đương với người khác, chỉ là có chút khó chịu, có lẽ từ giờ về sau tôi sẽ không còn là người quan trọng nhất trong lòng của cô nữa." Quân Vãn rất buồn phiền.
Lâm Lang bật cười, "Mấy lời này chẳng phù hợp với hình tượng nữ vương cao quý lạnh lùng của cô chút nào."
"Yên tâm đi, bất kể tương lai gặp được loại người gì, có mối ràng buộc sâu đến cỡ nào, nhưng chỉ cô, chỉ có cô mới là người quan trọng nhất đối với tôi."
Tôi và cô quen nhau thuở hàn vi*, đều đã từng thấy được một mặt chật vật nhất của nhau.
Hai kẻ trắng tay, nâng đỡ lẫn nhau suốt cả chặng đường trong chốn phong ba biển lửa.
Chúng ta, là một đôi cộng sự tốt nhất được trời đất tạo nên.
*Hàn vi: (Từ cũ) nghèo và không có địa vị gì trong xã hội (thường nói về một đoạn đời đã qua, đối lập với sự thành đạt, vinh hiển hiện nay).
"Nói thật nha, A Vãn, hay bọn mình dứt khoát chắp vá đi, trở thành một cặp luôn, thế nào?" Lâm Lang lại mở ra hình thức đùa bỡn hằng ngày.
Đối phương còn chịu chơi hơn cả cô, kinh ngạc nói, "Khi nào bọn mình không phải là một cặp? Khi nào thì cô lại không phải bạn gái của tôi?"
"Thế tôi xí phía trên nhé."
"Dù cô đẹp nhưng không có nghĩa là cô có thể tưởng bở."
"Tôi thật sự đẹp thế á?"
"Chỉ đứng sau tôi."
"Để dành mặt mũi chút đi."
"Cũng thế cũng thế."