"Muội muội! ".
Từ bên ngoài cửa tiếng của một thiếu niên truyền tới. Lúc hắn tới gần, mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt rạng rõ của thiếu niên, chí khí, sáng láng hiện ra vẻ mặt hào hứng. Hắn gọi cô một tiếng muội muội. Người này không ai khác chính là nhị ca của cô- Lâm Kiến Thuần.
Lâm Kiến Thuần này trước đây vẫn rất yêu chiều vị muội muội là cô đây. Chỉ cần là thứ cô muốn, hắn đều lấy về cho cô bằng được. Bình thường hắn ngao du sơn thủy đi khắp tứ phương học hỏi. Hiếm khi hôm nay lại trở về
Lâm phủ.
Cô cất tiếng gọi một tiếng " nhị ca! ".
Hắn vui vẻ khoác vai cô trước mặt cha mẹ cùng phu quân hiện tại của cô là Phó Dạ Hành. Hoàn toàn quên mất lễ nghi gì đó.
Ngược lại tính tình phóng khoáng này lại vừa ý cô. Xem ra có người anh như thế này cũng rất thú vị.
Lâm Kiến Thuần vui vẻ thoải mái, lúc này mới kịp phát hiện nhà có khách tới. Hắn biểu cảm thật sự rất buồn cười.
Lúc quay ra nhìn thấy Phó Dạ Hành mới đầu là trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó dụi dụi mắt vui mừng nhảy cẫng lên muốn tiến đến bắt tay Phó Dạ Hành.
" Ngài ngài ngài...ngài chính là Thừa Tướng! ".
Ngay cả Phó Dạ Hành cũng bị cái biểu tình thất thố của Lâm Kiến Thuần làm cho bất ngờ, chỉ biết ậm ừ gật đầu.
Cả nhà Lâm gia nhìn nhau chỉ biết lắc đầu thở dài.
Lâm Kiến Thuần vốn cũng chưa từng trở về kinh thành nên còn chưa nắm bắt được thông tin cô gả đi vào phủ
Thừa Tướng. Lúc này biết bội phu của muội muội lại là người mà mình sùng bái, cảm giácvui sướng khôn tả.
Đúng lúc trong nhà còn đang nhộn nhạo thì bất ngờ con trai cả Lâm gia là Lâm Kiến Thanh cũng đã trở về từ biên cương. Hắn là thiếu tướng quân đóng tại doanh trại phía Bắc. Đã mấy năm xa nhà, nay lại trở về. Vừa bước vào cửa, trên người vẫn còn mặc áo giáp chưa kịp thay, lại bắt gặp cảnh tượng nhốn nháo này
Lâm Kiến Thanh mày rậm mắt to nhìn từng người mà ngơ ngác hỏi: " Mọi người đây là...đang làm lễ chào hỏi con à? ".
Bỗng thấy cô, hắn ánh mắt trở nên dịu dàng gọi một tiếng. " Nhan nhi! ".
Cả nhà Lâm gia cộng thêm vị khách là con rể mới Phó Dạ Hành ngồi lại quây quần ăn cơm. Cảm giác giống như người một nhà khiến cho Phó Dạ Hành bất giác có một chút cảm động. Hắn vốn dĩ chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình có phụ thân huynh đệ bên cạnh.
Sau bữa cơm, phụ thân cô lôi kéo Phó Dạ Hành cùng ông đánh cờ. Thừa dịp đại ca của cô Lâm Kiến Thanh kéo cô qua một góc không có người nói chuyện.
"Nhan nhi! Muội nói cho ta biết đi! Vì sao muội lại chấp nhận gả cho Thừa Tướng. Chẳng phải, chẳng phải người muội yêu là Tứ vương gia sao? ".
Trường Lạc không nghĩ vị huynh đài này vừa về đã hỏi chuyện này. Cô nên nói sao đây? Nói vì nhiệm vụ, hay là nói cô không phải muội muội hắn. Người yêu Tứ vương gia là muội muội hắn chứ không phải cô.
"Chuyện này, ta... ".
Đang lúc định bịa chuyện nói bản thân trước kia là có từng thích Bạch Hiên Lãng, nhưng giờ hết thích rồi thì đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở.
[ Ban phát nhiệm vụ phụ tuyến liên hoàn. Nhiệm vụ bắt đầu kích hoạt. Kí chủ bây giờ bắt buộc phải làm theo những gì hệ thống yêu cầu. Phải nói theo lời của hệ thống ].
Trong đầu Trường Lạc đầy dấu ba chấm. Hệ thống lại đang ban phát cái nhiệm vụ gì đây? Trường Lạc ở trong lòng gằn từng chữ: " Hệ thống!...Mi...tính...trêu...ngươi ta..à! "
Hệ thống không màng thái độ không muốn hợp tác của cô, nó cứng nhắc lên tiếng.
[ Cô phải nói với Lâm Kiến Thanh rằng: trong lòng cô vẫn luôn có Bạch Hiên Lãng, nhưng vì là thánh chỉ hoàng đế ban nên không thể không tuân theo. Hơn nữa còn phải tỏ ra bộ dạng khóc lóc đau lòng cho hắn xem. CÁNH BÁO: Nếu kí chủ không hợp tác thì sẽ bị trừng phạt. Hình phạt chính là trừ 2000 điểm tích phân ].
Trường Lạc: "..."
Không thể có cách hành hạ nào khác sao? Như này cũng quá là thâm độc rồi đó hệ thống!!!
Nói làm là làm, hệ thống nhanh chóng đưa ra thời gian. [ Bắt đầu đếm ngược nhiệm vụ: 3 2... ].
Trường Lạc nhanh như cắt, liều mình nhắm mắt nói với Lâm Kiến Thanh: " Ta...thực ra trong lòng ta vẫn còn Hiên Lãng. Nhưng...nhưng...bởi vì là thánh chỉ được ban xuống, ta không thể kháng chỉ! ".
[ Khóc, khóc nữa! Phải diễn như thật! ]. Hệ thống thúc giục.
Trường Lạc ở trong lòng vô cùng muốn mắng người nhưng phải nhịn để ở bên ngoài bày ra vẻ ủy mị khóc lóc.
" Hức...hức...". Cô đưa tay áo giả vờ chùi nước mắt.
Thấy muội muội của mình chịu ủy khuất, đau khổ như vậy, người làm đại ca như Lâm Kiến Thanh vô cùng đau lòng. Hắn siết chặt tay, sau đó ôm lấy cô vô lưng an ủi.
[ Chúc mừng kí chủ! Đã hoàn thành! ].
Trường Lạc lúc này mới khẽ thở phào. Bỗng chốc ánh mắt cô dừng ở một tầm xa. Cái bóng dáng ấy, ánh mắt ấy...Cái..khỉ,.gì đây?
" Hệ thống mi chui ra đây cho ta? Tại sao Phó Dạ Hành lại đến đúng lúc này? Hắn đứng đó từ bao giờ? ".
Hệ thống: [( Hệ thống offline đây! ].
Khóe mắt Trường Lạc khẽ giật giật. Đây là muốn đào hố cô sao??