Phó Dạ Hành cảm thấy chuyện bản thân nghe được tiếng lòng của Lâm Phượng Nhan đích thực là chuyện thú vị nhất trong đời hắn.
Ai mà có thể ngờ tới nữ nhân này bề ngoài nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo cơ chứ?
"Dạ Thất! Ngươi có nghĩ, trên đời này có chuyện linh hồn khác nhập vào thân xác một người không? "
Phó Dạ Hành trầm mặc hỏi thuộc hạ thân cận bên cạnh là Dạ Thất. Dạ Thất phát hiện hôm nay chủ nhân luôn tỏ ra kì lạ. Cứ liên tục bày ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, giờ lại hỏi hắn câu hỏi kì quặc như vậy, hắn không suy nghĩ nhiều buột miệng trả lời.
" Thuộc hạ chưa từng gặp trường hợp đấy bao giờ. Mà nếu thực sự có thì có chăng là ma nhập vào thân thể người thôi! ".
Nghĩ đến đây, Dạ Thất sống lưng bất giác cảm thấy lạnh lẽo, hắn khẽ rùng mình một cái, giống như trong lúc nói đã nghĩ đến điều đó mà cả mặt trắng bệch. Hắn vội nói:
" Thuộc hạ.thuộc hạ xin phép lui! ".
Dạ Thất chạy nhanh như một cơn gió. Vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phó Dạ Hành cầm cây bút trên tay xoay qua xoay lại trầm ngâm. Lúc cúi xuống nhìn lên tờ giấy trên bàn có viết tên của nữ nhân kia. Trong lòng hắn không khỏi tự hỏi:
"Lâm Phượng Nhan! Cô rốt cuộc là ai?".
Người hắn nói không phải là Lâm Phượng Nhan phủ Thượng Thư trước đây. Mà là...người đã nhập vào thân xác tiểu thư Lâm gia này.
Cô...rốt cuộc là ai? Là người hay ma?
Trường Lạc đi tới đi lui trong phòng. Cô đang nghĩ cách để có thể tìm ra lối tắt cho mình. Dù sao cũng không thể để cái nhiệm vụ liên hoàn vớ vẩn này làm cản trở cô công lược nam nhân.
Đang lúc suy nghĩ thì nha hoàn Tú Nhi ở bên ngoài đẩy cửa bước vào. Hành động khiến cho cô giật nảy mình.
"Tú Nhi! Ngươi làm ta giật hết cả mình! Có chuyện gì sao? ".
Tú Nhi cung kính mà nhỏ giọng thưa với cô.
"Tiểu thư! Thừa Tướng truyền lời đến. Nói hôm nay trong cung tổ chức đại hội săn bắn, bảo người chuẩn bị một chút cùng ngài ấy tiến cung! ".
" Hội săn bắn? ".
Trường Lạc suy nghĩ một chút, trong cốt truyện hình như có đề cập đến cái tình tiết này. Trong đại hội săn bắn này sẽ có trận chiến ngầm giữa hai phe nổ ra. Một mặt, Phó Dạ Hành sẽ bố trí người hạ độc vào trong đồ uống của hoàng đế. Nhưng ở một bên khác hoàng đế cũng đã cài sát thủ bí mật vào trong trường bắn nấp ở một nơi chuẩn bị tập kích, chờ thời cơ ám sát Phó Dạ Hành.
Thế quái nào về sau mũi tên của sát thủ lại nhầm người nhắm vào Bạch Hiên Lãng. Thế là đẩy lên tình tiết não yêu đương. Nữ chính kịp lúc có mặt đỡ cho Bạch Hiên Lãng một mũi tên. Từ đó giữa hai người bọn họ tăng thêm tình cảm.
Trường Lạc gác lại suy nghĩ, cô mặc một bộ lễ phục lam y nhạt, trâm cài tóc hình hoa lan xinh đẹp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ để toát lên khí chất tiểu thư quyền quý.
Cô gặp mặt Phó Dạ Hành ở trước cửa phủ, cùng hắn đi lên xe ngựa.
Suốt chặng đường, trong xe ngựa chật hẹp hai người ngồi mỗi người một góc. Phó Dạ Hành ngồi tĩnh lặng ở một bên khẽ nhắm nghiền mắt. Không thèm để ý đến cô. Trường Lạc đưa mắt nhìn hắn.
'Được lắm! Không thèm để ý tới bà đây! Vậy bà đây cũng không thèm để ý tới! '
Ngón tay Phó Dạ Hành khẽ giật giật, vừa hay hắn khẽ mở mắt ra, nhìn thấy là một khuôn mặt bức bối của nữ nhân bày ra vẻ bất mãn với mình.
Trường Lạc thấy hắn mở mắt thì thái độ kịp thay đổi 180°. Bỗng chốc miệng nở nụ cười vui vẻ nói chuyện.
" Haha! Sao ngài không ngủ tiếp đi! Không cần để ý đến ta! ". Nhưng trong lòng cô lại nghĩ: ' Hắn nhạy thật đấy!
Mới nghĩ như vậy mà đã mở mắt ra để nhìn ta rồi! !
Phó Dạ Hành như cười như không, nhàn nhạt châm chọc một câu.
"Dường như phu nhân thường có suy nghĩ không giống với bên ngoài cho lắm! ".
"Ý gì đây? Hắn đi guốc ở trong bụng ta chắc! Mà biết ta suy nghĩ gì '.
" Phu nhân! Có vẻ như rất muốn vi phu để ý tới nàng! ". Phó Dạ Hành bất chợt tiến sát lại, nghiêng cả người về trước cô.
Trường Lạc hai mắt linh động không chớp. Cô lại nhận ra bản thân vậy mà đỏ mặt, cả người hô hấp không được tự nhiên.
' Cố Trường Lạc mày bị làm sao vậy? Đã cùng người đàn ông này trải qua mấy thế giới, vẫn còn ngại ngùng như vậy! Cũng tại cái tạo hình của anh ấy ở thế giới này! Ai bảo cũng quá là yêu nghiệt rồi đi! !
Thấy cô không mở miệng, Phó Dạ Hành khẽ nhếch môi. Sau đó lùi lại trở về vị trí cũ.
Thì ra, cô ấy tên Cố Trường Lạc!
Xe ngựa của cả hai đến hoàng cung. Đã ngay lập tức được sắp xếp đến thẳng trường săn hoàng gia.
Lúc mới đến đã thấy ở vị trí chính giữa cao nhất hoàng đế Bạch quốc là lão già gần bảy mươi đã ngồi đó. Bên cạnh còn có hoàng hậu và một số phi tử khác. Những lễ hội như thế này hoàng thái hậu rất ít khi tham gia.
Ánh mắt cô chú ý về phía một góc chỗ ngồi bên dưới. Nam chính Bạch Hiên Lãng cùng nữ chính Lưu Vũ Nguyệt đang ngồi cùng nhau.
Dường như cũng nhận thấy ánh mắt của cô, Bạch Hiên Lãng giống như sợ cô hiếu lầm, cả người có chút căng thẳng khẩn trương. Cô chỉ đành mỉm cười nhẹ, chào hỏi xã giao.
Ai mà biết hành động này lại khiến cho nam chính đầu óc suy nghĩ nhiều.
" Nhan nhi nàng ấy mặc dù thấy ta ở cạnh nữ nhân khác vẫn phải tỏ ra mỉm cười vui vẻ! Rốt cuộc thì nàng ấy còn phải chịu bao nhiêu ấm ức đây! Bạch Hiên Lãng ngươi thật tệ mà! ".
Lưu Vũ Nguyệt cũng theo ánh mắt Bạch Hiên Lãng chú ý đến cô. Ấn tượng đầu tiên của cô ta về cô. Đích thực là từ lúc tới kinh thành này cô ta chưa từng được gặp qua ai có vẻ đẹp thanh thuần, trong veo như vậy! Vẻ đẹp đài các lại tựa thần tiên. Lẽ nào đây chính là người trong lòng của Bạch Hiên Lãng?
Dù đã đoán ra nhưng Lưu Vũ Nguyệt lúc này vừa có chút hâm mộ lại có chút ghen ty. Không! Bạch Hiên Lãng nhất định phải là của cô ta!
Phó Dạ Hành vừa mới bị mấy tên đại thần qua chào hỏi quấy rầy. Lúc này mới để ý thấy phu nhân nhà mình cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình. Tuy biết đây có thể chỉ là nhiệm vụ của cô nhưng hắn vẫn thấy không vui. Hắn kéo cả người cô ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô, ánh mắt còn hướng về Bạch Hiên Lãng như trêu tức.
" Phu nhân nhìn đi đâu vậy? ".