[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 57: Thừa tướng đại nhân là phu quân của ta (11)




Bạch Hiên Lãng cũng vừa hay tin cô bị Tôn Phi bắt đi. Hắn lo lắng tức tốc đi đến Tôn quốc. Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Lưu Vũ Nguyệt thế nhưng lại ngăn cản hắn.

" Hiên Lãng! Ngài không thể đi! Ngài muốn cứu nữ nhân đó sao? Ngài nên nhớ giờ cô ta đã là nữ nhân của Phó Dạ Hành! Ngài và cô ấy không thể! "

Ánh mắt Lưu Vũ Nguyệt vừa hèn mọn, vừa ích kỷ vám víu lấy Bạch Hiên Lãng không buông. Bạch Hiên Lãng lúc này mới nhìn nhận nữ nhân bên cạnh. Hắn trước đó luôn có hảo cảm với Lưu Vũ Nguyệt. Trước đó cô ấy đã từng cứu mạng hắn. Lại cộng thêm cử chỉ dịu dàng đoan trang. Kì thực trong thời gian ở biên ải hắn đã sinh ra cảm giác coi Lưu Vũ Nguyệt thành Nhan nhi của hắn. Nhưng nhìn vào hiện tại, hắn mới biết Lưu Vũ Nguyệt không giống như hắn nghĩ. Nữ nhân ích kỷ, hèn mọn. Dù cho có thực sự là vì yêu hắn thì cũng không thể thấy an nguy của người khác, thấy chết mà không cứu.

Bạch Hiên Lãng dứt khoát dứt khỏi tay Lưu Vũ Nguyệt, lạnh lùng đáp cho cô ta ánh mắt quyết tuyệt.

" Lưu Vũ Nguyệt! Ta vốn chỉ coi cô là bằng hữu. Cô có ơn cứu mạng ta, ta sẽ báo đáp! Nhưng Nhan nhi là nữ nhân duy nhất mà đời này ta yêu. Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, ta không biết phải sống sao nữa! Ta phải đi cứu nàng ấy!

".

Nói rồi hắn dứt khoát bước đi, bỏ lại Lưu Vũ Nguyệt ngồi thẫn thờ trên đất. Bỗng chốc sắc mặt Lưu Vũ Nguyêt trở nên u ám, rồi bỗng cô ta hóa điên cười ngây dại. Một mình lẩm bẩm.

"Lâm Phượng Nhan! Cô đã cướp đi nam nhân của ta! Vậy thì, đừng trách ta độc ác! ".

Bên phía Trường Lạc lúc này, cô hiện tại đang bị giam lỏng trong một căn phòng lớn. Tay chân cô đều bị trói lại bằng xích sắt. Khi cô vừa mới tỉnh lại đã phát hiện bản thân vậy mà bị người ta gài bẫy bắt cóc.

Trường Lạc có chút phát tiết.

"Con mẹ nó! Là tên khốn nào dám ra tay bắt cóc bà đây! ".

( Kí chủ! Là kẻ tên Tôn Phi đó! À không! Nói đúng hơn là tên Tích Dương ở thế giới trước ].

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

Cô lại khẽ động, cảm giác tay chân đều bị khóa lại bằng xích sắt có chút khó chịu. Hàng mi cô khẽ nhíu, tức giận chửi mắng.

" Tôn Phi! Tích Dương! Ngươi đúng là tên khốn! Vậy mà cũng đáng mặt nam nhân! Chỉ biết dùng thủ đoạn vô sỉ!

Bỉ ổi! Cũng muốn bắt nhốt giam ta ở đây? ".

Lời vừa dứt, từ bên ngoài cửa một nam nhân y phục đỏ rực bước vào. Hắn sắc mặt hứng khởi, gợi cong một đường trên khóe môi, cười thích thú mà đứng ở trước mặt cô.

" Quả nhiên, cô cũng giống ta. Có thể xuyên tới thế giới này. Vương Kỷ! ".

Hắn chăm chú nhìn cô như một con rối được hắn cẩn thận khóa chặt. Hắn thấy cô cau mày, một bộ dáng không quy phục thì lại nói:

" Lần trước là cô cố ý phá nhiệm vụ của ta. Làm cho ta không thể hủy diệt được cái thế giới này. Nhưng không sao hết! Đợi ta hủy diệt thành công cái thế giới này. Đến lúc đó ta và cô sẽ trở thành bá chủ, vương hậu nắm giữ thế giới! ".

"Ngươi mơ đi! Ta sẽ không để cho ngươi đạt được mục đích đó đâu! Tốt nhất là ngươi mau thả ta ra. Nếu không đừng hối hận! ". Cô lạnh giọng nhìn hắn.



Tôn Phi cười vui vẻ, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất mà khẽ lắc đầu.

" Không đâu! Ta khó khăn lắm mới tìm thấy cô! Sao có thể thả cô đi! Thả cô rồi, cô mà rời khỏi thế giới này thì ai sẽ ở cạnh ta nữa. Ai sẽ làm vương hậu của ta! ".

Dường như tên Tôn Phi này mơ đẹp đấy! Còn muốn cô làm vương hậu của hắn. Nhưng cô đâu dễ gì chấp nhận kẻ điên này. Cô có Lê Hạo Thành của cô rồi!

Ngay khi Tôn Phi còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, nhân lúc hắn lơ là cô đã nhờ hệ thống tìm cách mở khóa tay chân cho cô. Rất nhanh cô đã thoát được. Vội vàng đứng dậy rời khỏi chiếc giường trước sự kinh ngạc của Tôn

Phi.

" Cô vậy mà thoát được! Phải rồi! Cô cũng có hệ thống mà! Nhưng không sao hết! Thứ cản trở chết tiệt đó sẽ không tồn tại được bao lâu nữa đâu! ".

"Ngươi nói vậy là có ý gì?". Cô ngờ vực nhìn hắn.

Tôn Phi ngay lập tức cười lên mà nói chuyện với hệ thống của hắn.

" Hắc ám! Mau xử lí con hệ thống kia đi! ".

Một âm thanh cứng ngắc vang lên trong căn phòng. [ Cứ giao cho ta! ].

Âm thanh này cô cũng nghe thấy.

Ngay sau đó là tiếng kêu của 009.

[ Aaa! Kí chủ...cứu...ta! hệ thống hắc ám này...mạnh quá! Nó đang dần hút hết năng lượng của ta! ].

Trường Lạc nghe thấy 009 kêu lên đầy khó khăn. Cô trừng mắt nhìn Tôn Phi mà gắt lên.

"Ngươi mau kêu con hắc ám kia buông tha hệ thống của ta ra! ".

Tôn Phi nét mặt gợn đòn, đùa cợt mà bĩu môi, nhún vai vờ nói:

" Lời ta nói ra làm sao thu lại được! Trừ khi...".

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu tha cho hệ thống của ta? ".

" Trừ khi cô phải đi theo ta! Đợi ta hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ ở bên nhau ".

"Ngươi!...".

" Sao? Không chịu? Vậy...".



Hắn nói đến đây, cô lại nghe được tiếng la hét yếu ớt của hệ thống.

( Kí chủ...đừng...đừng nghe lời hắn...aaa!... ].

" Thế nào? ". Tôn Phi nhướn mày cười hỏi cô

Trường Lạc không nhẫn tâm nhìn hệ thống của mình chịu đau đớn, trước mắt cô đành phải thỏa hiệp một ván.

"Được rồi! Tha cho hệ thống của ta! Ta sẽ nghe theo ngươi! ".

" Như vậy mới phải! ".

Trường Lạc sau đó bị giam lỏng ở biệt viện của hắn. Bây giờ Tôn Phi lấy hệ thống ra uy hiếp cô. Tạm thời chỉ có thể giả vờ nghe theo hắn.

" Hệ thống, mi giờ đang suy yếu đến vậy sao? ".

[ Chứ còn sao nữa! Kí chủ, con hệ thống hắc ám kia mạnh quá! Nó suýt thì ...bóp chết ta rồi! ].

Hệ thống ở trong không gian thều thào lên tiếng.

Bây giờ nó đang nghỉ ngơi lấy lại sức lực.

Cô lại ngồi ở trên giường khẽ bỉu môi.

" Vậy ra hệ thống mi còn không mạnh bằng hệ thống người ta! ".

Hệ thống nghe vậy nó tự ái mới dãy nảy lên.

[ Ai nói!..Chẳng qua là do ta bị hệ thống hắc ám đó tìm ra điểm yếu thôi! Nếu để ta nắm được điểm yếu của nó... ).

Nói đến đây hệ thống đột nhiên dừng lại. Trường Lạc không thấy nó lên tiếng nữa thì hỏi.

" Sao vậy? ".

Hệ thống đột nhiên phấn chấn trở lại nói với cô.

[Kí chủ! Ta biết rồi! Lúc ta bị hệ thống hắc ám đó bóp đến ngạt thở, có nhìn thấy ở trên trán nó khắc một kí tự. Ta nhớ là trong sách cổ hệ thống có viết, có kí tự đó mới tạo ra được thực thể. Chỉ cần ta niệm chú xóa bỏ ấn kí thì cái hệ thống kia cũng sẽ biến mất! ].

" Vậy thì mi còn nói nhiều làm gì! Niệm chú gì đó đi! Bằng không ta và mi không thể tới thế giới tiếp được đâu! ".

( Ta biết rồi! ].