(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 297




Tô Hòa thấy Lương Triều cẩn thận bảo vệ Đường Quả, càng thêm chán ghét cô. Người phụ nữ này vẫn buồn nôn như ngày trước.

Gã muốn nói gì đó thì Bạch Văn Văn đã kéo gã, "Có người tới."

Vẻ xem thường trên mặt gã biến mất, ngược lại lộ ra một nụ cười ôn hòa. Gã đi đến trước mặt Đường Quả.

"Cô Đường, phiền cô sau này không đến tìm tôi làm gì, chúng ta kết thúc rồi," Tô Hòa treo lên nụ cười xa cách, nắm tay Bạch Văn Văn, "Hiện tại bạn gái tôi là Bạch Văn Văn, xin cô Đường tự trọng một chút. Chuyện hôm nay bỏ qua, dù sao cũng là ngày mở máy."

Gã liếc nhìn những người khác, mỉm cười, "Nể mặt đạo diễn Thạch, tôi sẽ không so đo."

Đường Quả cúi đầu, khóe miệng cong cong, "Thống tử, quay lại chưa?"

[Quay xong rồi.]

"Rất tốt."

Người khác nghe thấy Tô Hòa nói, sôi nổi bổ não ra chuyện vừa rồi.

Bọn họ đang tường Tô Hòa bắt nạt Đường Quả đến phát khóc, không ngờ là Đường Quả không biết xấu hổ, thông đồng với Lương Triều rồi còn chưa từ bỏ ý định với Tô Hòa.

Người phụ nữ này quả nhiên giống hệt như tin đồn, hèn hạ.

Tô Hòa xoa đầu Bạch Văn Văn, "Văn Văn, ngày mai anh đến thăm em."

"Được." Bạch Văn Văn dịu dàng. Hai người đứng đó thật sự đẹp đôi.

Trước khi đi, Tô Hòa còn nói với Đường Quả, "Nếu cô Đường có bất bình, cũng đừng làm phiền Văn Văn. Xem tình cảm hồi trước, tôi có thể tha thứ chuyện vừa rồi của cô."

Nói xong, Tô Hòa xỏ tay túi quần đi luôn.

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên w.a.tt.pa.d _phongnguyetnguyet_

Nữ diễn viên trong đoàn làm phim nhìn chằm chằm vào gã, miệng hú hét nam thần bao ngầu, mắt như sao sáng nhìn Bạch Văn Văn vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

"Nam thần dịu dàng quá."

"Đúng đúng, nếu nam thần là của mị thì tốt rồi."

Nghe mấy lời này, khóe miệng Bạch Văn Văn câu lên, ý thức nói chuyện với hệ thống, "Con nhỏ Đường Quả này ngu thật, vậy mà lại vứt bỏ người đàn ông ưu tú như Tô Hòa."

Đường Quả nghe được lòng Bạch Văn Văn, cười lạnh.

Cô nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Hòa, mày nhướn lên, lại nhìn mấy nữ diễn viên đang chăm chú ngắm Tô Hòa.

Tô Hòa sắp đi, không biết vì sao, gã lại hét thảm một tiếng, cả người ngã lăn quay ra đất, chuẩn theo tư thế chó ăn phân.

Đường Quả phì cười, những người khác lộn xộn một phút.

Bạch Văn Văn phản ứng mau lẹ, vội vàng chạy về phía Tô Hòa.

Ngay khi ả ta muốn chạy đến trước mặt Tô Hòa, không biết dẫm phải cái gì, a một tiếng, cả người ngã ngay xuống chỗ Tô Hòa.

"A----" --- tiếng hét thảm đến từ vị trí của Tô Hòa, có thể sánh ngang với tiếng lợn bị chọc tiết.

Mọi người đang lộn xộn cũng sợ ngây người, không rõ đây là làm sao.

Thạch Tùng vừa mới qua đây nhìn thấy ngay cảnh này, đôi nam nữ nằm chồng lên nhau, rồi tiếng hét thảm thiết của Tô Hòa khiến ông khắc sâu ấn tượng.

Lương Triều là người đầu tiên không kiềm chế được, bật cười ha ha.

Vừa nãy có nhiều người như vậy, anh không dám làm gì Tô Hòa, giờ phải cười thật lớn cho bõ ghét.

Cuối cùng Tô Hòa bị đưa đi bệnh viện. Bạch Văn Văn vẫn còn tốt. Nhìn Tô Hòa đau đến mặt mũi tái xanh, cô ta không thể không xin Thạch Tùng cho nghỉ để đến bệnh viện.

"Tô Hòa bị gãy xương đùi."

Lương Triều ha ha cười, "Bị Bạch Văn Văn đè gãy. Cô ta nhìn không mập lắm, ai ngờ trọng lượng không nhẹ."

"Còn nữa, anh nghe nói lúc Tô Hòa bị mang lên xe cứu thương, chẳng hiểu sao cáng của nó bị gãy, nó cứ thế rơi xuống."