Đầu hoa nữ bị hoa trên dây leo khợp đứt từng miếng, cổ bị cắt đứt bạo ra một đoàn cánh hoa màu hồng phấn, bào tử trên mặt đất ngửi được mùi máu tươi, đói khát tuôn lên, tay chân cũng trèo lên người hoa nữ gặm nhấm thân thể của cô bé.
Mặc dù vậy, các chất dinh dưỡng mà bào tử trẻ sơ sinh bài tiết ra lại bị rễ bao phủ bởi đáy váy hoa nữ hấp thu, tốc độ hoa nữ bị đứa bé nuốt chửng dần dần không theo kịp tốc độ tái sinh, đầu cô bé bắt đầu có xu hướng phục hồi.
Rimbaud nhào ra khỏi tủ quần áo, từ trong vòng cổ Bạch Sở Niên dẫn ra một thanh chủy thủ đá trái tim Biển Chết, phá vỡ tầng tầng cánh hoa, một đao cắm vào trái tim hoa nữ.
"Slenmei kimo! (An nghỉ đi!)" Tay trái Rimbaud vuốt ve vết thương trong ngực cô, tay phải dùng sức xoáy chủy thủ, đem trái tim cô bé hoàn toàn khuấy nát, đồng thời cắt đứt từng động mạch chủ của cô bé.
Thân thể hoa nữ bạo ra một đoàn huyết hoa, miệng vết thương bị bào tử trẻ con tranh nhau cắn xé nuốt chửng, rốt cục cũng bị nuốt hầu như không còn.
Trái tim cây vừa chết, toàn bộ cây dưa hấu não bắt đầu héo rũ, rễ ngừng hấp thu phân của bào tử, cành bắt đầu từ màu xanh lá cây chuyển sang màu vàng úa dọc theo từng cành kéo dài trong phòng.
Rimbaud trèo lên tường, rung rung cơ thể, vứt bỏ bào tử trẻ sơ sinh bò lên người mình liếm vết thương. Vết thương do dao cắt không sâu và nhanh chóng lành lại.
Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm, nhéo đứa bé đang ôm trên người Rimbaud không thoát ra được: "Newton? Khư khư ôm vợ người khác không buông tay thế, mau đi xuống đi!"
Rimbaud liếm vết thương trên vai: "Nó không phải là Newton. Newton có hai sừng quỷ nhỏ."
Bạch Sở Niên túm lấy gáy đứa bé đưa tới trước mặt quan sát: "Thật đúng là vậy này, trên mặt này có một đôi chấm đen, là Galileo sao?"
"Đó là Mozart."
Đặng: tên Newton thì m.n biết rồi còn 2 ô kia cũng là người nổi tiếng như Newton nhé.
"Anh đều có thể nhận ra? Còn đặt tên nữa à?"
"En."
Eris nhặt petri mà Bạch Sở Niên ném trên mặt đất lên, khó hiểu sờ cằm quan sát, đáy đĩa petri đã biến thành một tấm gương sáng bóng trơn nhẵn, trong gương khuôn mặt của mình rõ ràng có thể phân biệt được.
"Tại sao nó có thể trở thành một tấm gương vậy?"
"Ngân kính phản ứng, trở về sẽ nói cho ngươi biết." Theo thói quen, người làm con rối đã sắp xếp chai thuốc thử gọn gàng, tháo găng tay cao su và ném vào thùng rác y tế: "Thần Sứ chuyển não thật nhanh."
Eris nhét khay petri vào trong túi, liếc mắt nhìn Bạch Sở Niên đang dán vào má Rimbaud, nhỏ giọng nói thầm: "Anh ta biết ngăn thí nghiệm thể Bug, tôi không chơi với anh ta nữa."
"Đồ vật trong này hữu dụng như vậy sao, đóng gói mang về vậy." Eris cảm thấy thuốc thử trong tủ thuốc, liếc mắt một cái trúng thùng axit sulfuric đậm đặc dưới đáy tủ, vì thế cầm thùng sắt lên, nhét vào túi tạp dề của người làm con rối.
"Eris..."
"Được rồi, nhét vào rồi."
Túi tạp dề da nhìn như không lớn, chứa súng ngắn, dây cót, lại còn thêm mấy bào tử trẻ sơ sinh, cộng thêm một thùng sắt axit sulfuric đậm đặc, từ bề ngoài nhìn qua lại không hề thay đổi, thậm chí không có dấu hiệu phồng lên, người làm con rối cũng không có biểu hiện ra vẻ mặt chịu lực.
Bạch Sở Niên canh giữ bên cạnh Rimbaud, giúp Rimbaud liếm liếm vết thương bên cổ, đem vết máu liếm sạch.
Rimbaud giơ tay lên phủ lên đầu hắn, dùng sức xoa xoa.
"Xem ra những đứa bé bào tử này không chỉ ăn thi thể, chỉ cần có vết thương sẽ dẫn chúng nó tới gặm nhấm, số lượng lại nhiều như vậy, quá nguy hiểm." Bạch Sở Niên kéo Rimbaud đi về phía thang máy bị dây leo chặn chết cứng vị trí: "Đi, nắm chặt thời gian."
Dây leo chặn thang máy bởi vì héo rũ mà trở nên yếu ớt, dùng dao cắt thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bởi vì số lượng khổng lồ nên vẫn tốn thời gian và công sức.
Bạch Sở Niên cầm đèn pin soi chiếu, dây leo tầng tầng lớp lớp che khuất, không nhìn thấy phía bên trong sâu nhất, nhưng dựa theo vị trí và bản đồ kiến trúc của mình tính toán, leo xuống dưới mười tầng là có thể đến văn phòng của Ngải Liên.
Eris chỉ vào bình xịt trên mặt đất: "Dùng lửa đốt có được không?"
"Không biết dây leo đã phát triển đến đâu rồi, nếu tùy tiện dùng lửa đốt có thể khiến toàn bộ tòa nhà cháy." Bạch Sở Niên cân nhắc, tự hỏi xem có còn có phương pháp tốt hơn hay không, hắn lo lắng sẽ tạo thành nổ thiết bị, phản ứng dây chuyền gây ra phiền toái lớn hơn.
Nhưng trong khi bọn họ do dự, một bào tử trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, lạch cạch trên công tắc đóng mở của vòi phun lửa.
Ngọn lửa hừng hực ầm ầm phun ra ngoài, Eris cùng Bạch Sở Niên nhảy dựng lên, vội vàng lui ra xa, dây leo rỗng khô dễ cháy, ngọn lửa bắn tung tóe trên dây leo, nhanh chóng dọc theo thông đạo thang máy thiêu xuống, dây leo bị thiêu thành tro tàn, trong không khí nhẹ nhàng bay lên một cỗ mùi tro tàn mang theo mùi cỏ nhàn nhạt tràn ngập quanh người.
Tuy rằng lối đi thang máy đã được dọn sạch, nhưng thang máy đã hoàn toàn bị Não Qua Đằng làm cho hư hỏng, không thể sử dụng nữa, phía sau cửa thang máy chỉ còn lại lối đi thẳng đứng sâu không thấy đáy.
"Này! Bình chữa cháy, mang theo bình chữa cháy xuống." Bạch Sở Niên nhanh chóng ôm một bình chữa cháy ở góc tường theo ngọn lửa cùng nhau nhảy xuống, theo dây xích thang máy leo xuống phía dưới, Eris cũng đi theo, đem sợi kim tuyến nguyền rủa quấn quanh thắt lưng làm thành dây thừng trượt xuống.
Tòa nhà này bị dây leo Não Qua Đằng hủy diệt đến trăm ngàn vết nứt, bọn họ đi xuống chỉ nhìn thấy toàn bộ mảnh vỡ máy móc bị dây leo khô làm ngòi nổ đang bốc cháy lửa hừng hực.
Bạch Sở Niên phun rỗng một bình chữa cháy cũng chẳng qua chỉ như là một ly nước tạt lửa, hắn vươn hai tay về phía cửa thang máy, hô lớn với Rimbaud: "Lại đây, tôi dẫn anh xông qua."
Rimbaud không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống, nhào vào trong ngực Bạch Sở Niên, anh thu tròn thành một quả bóng cá, mở ra năng lực đồng sinh với nước mắt của Rupert*, tự mình phòng hộ, Bạch Sở Niên cởi áo chống đạn quấn lấy ngư cầu nhanh nhẹn xuyên qua khe hở hỏa diễm, tránh né mỗi một khối trần nhà bị cháy rụng.
* Thủy tinh nóng chảy tự nhiên nhỏ giọt vào nước đá dưới tác dụng của trọng lực, tạo thành "giọt nước mắt" hình nòng nọc thường được gọi là "nước mắt của Rupert".
Dây leo thiêu đốt nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, trên vách tường không ngừng có bào tử đứa bé màu trắng bị hỏa diễm thiêu đốt đau đớn mà hiện thân, lại bị tầng tầng hỏa diễm cắn nuốt. Bên tai đều là tiếng khóc nức nở của trẻ con, tiếng ngọn lửa bạo phát, còn có tiếng nổ ầm ầm của thiết bị không rõ, Bạch Sở Niên chỉ có thể tránh được tất cả lối ra bị hỏa diễm chặn lại, chạy với tốc độ tối đa đụng vào một hành lang phong bế.
Màn hình khóa mật mã phòng ở cuối hành lang sáng lên, Bạch Sở Niên rút thẻ thân phận ra trong túi, quẹt màn hình của Abido không có quyền hạn, quẹt của Lôi Nặc ấy thế lại hiển thị quyền hạn được thông qua, cửa chậm rãi mở ra.
Bạch Sở Niên chạy vào, hỏa diễm ở phía sau hắn liếm đến cửa, bị cửa kim loại đóng lại ngăn cách ở bên ngoài.
Quét qua bài trí chung quanh, trong căn phòng rộng rãi bày một bàn làm việc màu trắng hình vòng cung, trên bàn làm việc có một cái máy tính, trên mặt bàn trải đầy bản thảo.
Có tất cả các loại dấu hiệu cho thấy đây là văn phòng của Ngải Liên.
Theo bản đồ, thư viện thuốc số 1 chỉ cách văn phòng của Ngải Liên một bức tường. Ngoài ra, trên tường bên tay phải của văn phòng có một thang máy chuyên dụng, chỉ có thể sử dụng mật mã mống mắt để mở, tạm thời không cần phải quan tâm đến nó.
Rimbaud mở thân thể bò lên vách tường tìm kiếm cửa trong bóng tối, Bạch Sở Niên ngồi ở trước bàn làm việc của Ngải Liên, dùng thẻ thân phận của Lôi Nặc nhưng không cách nào mở máy tính của Ngải Liên, hắn liền lấy ra bộ giải mã do huấn luyện viên K đưa ra để giải mã máy tính đã mã hóa.
"Tìm được rồi." Rimbaud dừng lại ở góc dưới bên phải vách tường bên tay trái, mũi đuôi cá gõ nhẹ vào tường: "Bên trong có không gian."
"Chờ tôi một chút, thanh tiến độ đọc mật mã còn thiếu một chút."
"Không vội." Rimbaud giơ tay lênddaasm vào tường. Tường phát ra chấn động nổ vang, vết nứt như mạng nhện từ nắm đấm của anh rơi xuống nứt ra, lập tức lại là một quyền nặng, mặt tường kim loại bị hai quyền của anh đánh rò rỉ, tường chịu lực nặng nề lại bị anh dùng thêm một quyền đánh nứt.
Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm vào tiến độ giải mã mật mã, bên cạnh giống như ở nhà hàng xóm mời đội gia công xây dựng khiến nó rung rung như bóng bàn đập trên nền, trần nhà từng khối từng khối rơi xuống, Bạch Sở Niên tự nhiên theo thói quen nghiêng đầu né tránh một mảnh, lại giơ tay né tránh một mảnh khác.
đọc truyện boylove Mật khẩu vẫn chưa được giải mã, Rimbaud đã xuyên thủng bức tường trước. Một lỗ hổng lớn đã được gỡ bỏ giữa văn phòng và kho thuốc số 1, sau đó bò vào.
"Anh cũng quá nhanh đi." Bạch Sở Niên theo sát chui vào.
Khi bọn họ tiến vào ngân hàng dược tề, Eris từ trong cửa sổ nhỏ chen vào, sau đó cùng người làm con rối thay thế vị trí, đem người làm con rối đổi vào, lại một lần nữa bò vào.
Vạt áo của người làm con rối còn đốt lên hỏa tinh, bị ông ta phủi hai cái dập tắt.
Cảnh tượng trong kho dược tề lại trái ngược với tưởng tượng của bọn họ, trong tủ lạnh dùng để cất giữ dược tề trống rỗng, đều bị người dọn sạch, chỉ còn lại có mấy nhánh dược tề rải rác.
Mấy người lục soát tủ thuốc, cuối cùng tìm ra một hộp kim tiêm chứa đầy màu đỏ, tổng cộng có sáu mũi.
Bốn người dùng dư quang quan sát đối phương, tâm tư khác nhau, ánh mắt chớp động.
Rimbaud cùng người làm con rối liếc nhau một cái, đồng thời duỗi tay, gắt gao đè lại hộp giữ kim tiêm, Rimbaud nâng mắt lên, đôi mắt hẹp dài hung tợn nhìn chằm chằm người làm con rối, bảo thạch lam mắt hơi dời lên: "Ngươi không phải muốn tìm chip chiến đấu sao, cướp dược tề gì?"
Trên mặt người làm con rối lạnh nhạt, tay lại không hề buông lỏng nhượng bộ: "Các ngươi không phải muốn giải cứu nằm vùng của IOA sao?"
Hộp dược tề bị đặt trên mặt bàn ở trên mặt bàn kéo qua kéo lại trong tay bọn họ, Bạch Sở Niên lật lên mặt bàn, đuôi sư tử vươn ra ngoài cơ thể giơ lên cao để bảo trì thăng bằng, chuông đuôi leng keng, hắn nhanh chóng lướt qua mặt bàn cướp lấy hộp dược tề, lại bị một đoàn kim tuyến nguyền rủa từ trên trời giáng xuống quấn lấy, Eris ra sức bắt lấy kim tuyến kéo về phía sau, kéo Bạch Sở Niên từ bên cạnh người làm con rối đi, hai tay Bạch Sở Niên giữ mặt đất bò về phía trước, nhưng không cách nào tránh thoát kim tuyến nguyền rủa thực thể hóa, bị Eris từng tấc từng tấc kéo về phía sau, trên mặt đất lưu lại sáu vết móng vuốt thật dài.
"Cậu muốn cái này có ích lợi gì..." Bạch Sở Niên cắn răng giãy dụa trong kim tuyến nguyền rủa quấn lấy người mình.
Eris cắn răng liều mạng kéo hắn ta: "Tôi... Tôi không biết... Knicks nói hữu dụng..."
Người làm con rối nhìn chăm chú vào vòng cổ trên cổ Bạch Sở Niên, đột nhiên bừng tỉnh, khóe môi nhếch lên: "Bạch Sở Niên, cậu đã tiến vào ác hiển kỳ rồi đúng không, cậu đã tiêm qua liên hợp tố, dựa vào dược tề duy trì lý trí, cho nên bất luận như thế nào cũng không dám tháo vòng cổ?"
Ánh mắt Bạch Sở Niên khẽ biến, tuy rằng lập tức ý thức được vẻ mặt biến hóa của mình vì thế thu hồi ánh mắt khác thường, nhưng vẫn bị người làm con rối bắt được, người làm con rối cười lạnh: "Eris, giết hắn!"
"Hắn dám sao?" Rimbaud nổi giận, đuôi cá đột nhiên biến thành đỏ, một tay giữ chặt cổ của người làm con rối, đụng vào trên mặt đất, đuôi cá gắt gao quấn lấy động mạch lớn ở chân hắn, hai tay sắc bén hướng tuyến thể của hắn xé rách tay, người làm con rối liều mạng chống cánh tay Rimbaud, chống lại móng tay nhọn sắp đâm vào sâu trong cổ mình.
Rimbaud quay lại đe dọa Eris: "Buông em ấy ra, nếu không nhân loại này sẽ phát nổ động mạch ngay lập tức."
Eris quả nhiên chần chờ lui ra phía sau.
"Ha ha. Ha ha ha ha..."
Một tiếng cười sắc nét của người phụ nữ phát ra từ máy tính của văn phòng bên cạnh.
Bạch Sở Niên ngẩng đầu, phát hiện phía trên kho dược liệu số 1 có một camera giám sát, camera hướng về phía bọn họ, đèn đỏ âm thầm sáng lên cho thấy đang làm việc.
Máy tính trên bàn làm việc không biết từ khi nào bắt đầu chuyển hướng, màn hình hướng về phía họ.
Trên màn hình, Ngải Liên nâng một ly rượu vang đỏ ngồi ở ghế xoay, màu môi đỏ thẫm làm cho cô ta càng thêm xinh đẹp diễm lệ, cô ta mỉm cười chăm chú nhìn bốn người, giống như chứng kiến toàn bộ quá trình trận tranh đấu này.
"Chậc chậc chậc." Ngải Liên buông rượu vang xuống, nhẹ nhàng vỗ tay: "Hà đức gì mà có thể để cho Sứ giả thực lực đỉnh cao cùng Sử giả vì ta diễn trận hài kịch này, đáng tiếc Ma Sứ không có ở đây, nếu không sẽ đặc sắc hơn nhiều. Có lẽ hắn ta thông minh hơn ngươi một chút."
Ngải Liên cười rộ lên: "Thần Sứ, Chú Sứ, các ngươi là hài tử ta tự tay sáng tạo ra, đi lòng vòng vẫn sẽ trở về chỗ ta thôi, ta chỉ tiếc nuối chưa từng nhập vào trong chip chiến đấu của các ngươi thì các ngươi sẽ không đi tới tuyệt cảnh ngày hôm nay."
"Cho các ngươi xem một thứ tốt đi." Hình ảnh của Ngải Liên bị mờ và một cửa sổ hình ảnh khác được mở ra.
Trong hình ảnh do máy bay không người lái chụp được, lâu đài Bạch Tuyết đang bị một số lượng lớn Vong linh triệu hoán thể xâm nhập, Kỳ Sinh Cốt dẫn dắt thí nghiệm thể cùng thủ vệ con rối ra sức chống đỡ bên trong lâu đài Bạch Tuyết.
Lúc tới người làm con rối đem lâu đài Bạch Tuyết phó thác cho Kỳ Sinh Cốt, nữ nhân ngạo mạn kia trợn trắng mắt, vung tay nói nàng mặc kệ.
Mà trong ống kính tàn khốc, làn váy của nữ nhân đã xé thành từng mảnh nhỏ, nằm sấp trên mặt đất dùng một tay chống đỡ thân thể, nâng tay phải huyết nhục mơ hồ lên, nắm chặt súng, hướng Vong linh triệu hoán thể phía trước bắn ra, kim lam quang hoa rực rỡ hoa lệ đuôi vũ triển khai, thủ hộ cửa lâu đài phía sau.
Một tài liệu hình ảnh khác cũng bị mở ra, là góc nhìn trên bầu trời thành phố Nha Trùng, vô số Vong linh triệu hoán thể đi lại phá hoại trong nội thành, dân chúng bình dân chạy trốn trong làn đường, tai nạn giao thông liên tiếp xuất hiện, quân đội cùng xe cảnh sát đang nổ súng chống cự và sơ tán dân chúng, cả thành phố ngâm mình trong khói lửa đạn.
Hình ảnh đột nhiên tắt và khuôn mặt của Ngải Liên xuất hiện trở lại trên màn hình.
"Quý vị, mong muốn suốt đời của ta là để cho những người giàu có và thế lực trên toàn thế giới điên cuồng vì kiệt tác của mình, ta đã thực hiện được nó. Mọi người đều điên vì sản phẩm của ta, bao gồm cả những người muốn loại bỏ ta." Ngải Liên cười nhẹ: "Ta đã cống hiến hết mình cho trái đất và khoa học con người, đó là một chiều cao mà các người không thể hiểu được. Còn không mau trở về làm vị cứu tinh sao?"
Sắc mặt người làm con rối bình tĩnh, nhưng hô hấp trở nên nặng nề, ánh mắt dần dần u ám.
Bạch Sở Niên hung hăng nắm chặt nắm tay, cầm lấy hộp dược tề, tổng cộng sáu kít, từ bên trong phân ra ba nhánh bỏ vào trong túi, sau đó ném cái hộp cho người làm con rối."
"Đủ rồi. Bắt Ngải Liên ra!"
____
Hai ngày trước.
Trong căn hộ Bạch Sở Niên ở.
Lục Ngôn tỉnh lại từ khí gây mê xoa xoa đôi mắt hoa hoa, lảo đảo đứng lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng tịch mịch bên bàn trà.
Lục Ngôn nhìn chung quanh, cửa sổ đều bị mở ra thông gió, lại không thấy Bạch Sở Niên và Rimbaud, lập tức nóng nảy, chạy tới nắm lấy bả vai Tất Lãm Tinh, bối rối hỏi: "Bọn họ đâu?"
Tất Lãm Tinh lấy ra liên hợp tố rỗng không nhặt lên trên mặt đất lên, đặt ở trước mặt Lục Ngôn: "Đi rồi, đi ước chừng được ba mươi phút."
Lục Ngôn trợn to hai mắt: "Anh nói rồi, anh nói sẽ không để họ đi. Họ sẽ đến trụ sở viện nghiên cứu, anh nói sẽ tìm cách, tất cả chúng ta sẽ đi theo, phải không? Đi đi, bây giờ chúng ta đuổi theo còn kịp!"
Tất Lãm Tinh lắc đầu, đưa tờ ghi chú đưa cho Lục Ngôn: "Sở ca biết tôi tỉnh rồi."
Trên tờ giấy là chữ của Bạch Sở Niên, từng nét từng nét rõ ràng đoan chính.
"Đám tiểu quỷ, tôi biết các cậu đang suy nghĩ cái gì, đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, hiện thực sẽ không giống như truyện tranh nhiệt huyết dựa vào dũng khí từ trước đến nay có thể phát sinh kỳ tích, cấp bậc dưới A3 cùng chúng tôi vào viện nghiên cứu chính là chịu chết. Nếu các cậu muốn giúp tôi, hãy ở lại thành phố Nha Trùng và làm những gì các cậu nên làm.
Lãm Tinh, tôi đã từ chức trưởng phòng điều tra, sẽ có tiền bối mới thay thế vị trí của tôi, nhưng tôi đã viết văn bản tiến cử cậu làm cấp phó, cuối cùng đính kèm huy chương của tôi.
Nhiệm vụ của các cậu quan trọng hơn sinh mệnh của tôi, thừa dịp chúng tôi không có ở đây, chắc hẳn sẽ có người thừa dịp mà vào, có lẽ là Ngải Liên, có lẽ là Vĩnh Sinh Vong Linh, có lẽ là người làm con rối, cũng có thể là bất kỳ thế lực nào khác, nhất định phải bảo vệ thành thị và cư dân thay hội trưởng trong thời gian tôi rời đi cho đến khi hội trưởng trở về.
A, cũng có thể tôi đánh giá quá cao các cậu, nếu như các cậu sau ba ngày ta mới tỉnh lại nhìn thấy phong thư này, vậy coi như tôi không nói gì, phế vật thì nên cẩn thận, tốn công vô ích tôi dạy dỗ nhiều năm, vô dụng!"