[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 56




Khu giảng dạy cơ sở huấn luyện đặc huấn đảo Nha Trùng.



Huấn luyện viên Hồng Giải đang dạy cho học sinh một bài học chiến thuật, mấy ngày nay, huấn luyện viên Hồng Giải lại một lần nữa sửa sang lại PPT, tạm thời đem chiến lược chiến thuật do Bạch Sở Niên tự tay thiết kế lấy ra sau đó cất đi, tránh cho bọn nhỏ nhìn vật nhớ người, lại khóc đến rối tinh rối mù trong lớp.



Chính hắn cũng không muốn nhắc nhiều đến người kia, còn đang oán giận Bạch Sở Niên trước khi đi thậm chí còn không trở về đảo gặp mấy lão bằng hữu bọn họ lần cuối cùng.



Nhưng bọn họ kỳ thật đều biết, Bạch Sở Niên trước khi đi viện nghiên cứu gần như là biến vào kỳ xấu đi rồi, thân thể đã không còn như trước, nói là ngàn vết loét cũng không quá đáng, bộ dáng suy yếu tái nhợt không muốn cho bất kỳ người bạn tốt nào xem.



Có lẽ chết đối với hắn mà nói là một loại giải thoát, không cần bởi vì thân thể xấu đi mà thống khổ, cả đời chịu đựng đau nhức cùng sợ hãi tra tấn.



Bên ngoài lớp học, cuối hành lang đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, học sinh dưới bục giảng không tự chủ được cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò là tên nào liều mạng chán sống chạy huỳnh huỵch mang gió trong tòa nhà giảng dạy.



Cửa phòng học lại bị một cước đá văng ra, Lục Ngôn mang theo một đám học sinh lớp cách đấu xông vào.



Hồng Giải vừa nhìn tư thế này không giống như là muốn đánh nhau, học sinh văn văn tĩnh lặng trong lớp mình làm sao đánh được tính tình tiểu bạo của lớp cách đấu, vội vàng xắn tay áo lên ngăn cản: "Mấy đứa có chuyện gì thế? Tập hợp đánh nhau đấy à?"



Lục Ngôn kích động nhảy cẫng lên: "Sở ca trở về rồi! Mau đi đón người đi!"



Học sinh trong lớp vừa nghe liền nổ tung, cũng không để ý nghe lời huấn luyện viên, liền chạy ra ngoài rầm rầm đụng phải Hồng Giải.



"Đám tiểu tử này..." Hồng Giải đỡ bục giảng đứng vững, ngẩng đầu nhìn mọi người đều đã chạy đi hết sạch: "Ai trở về?"



Toàn bộ khu giảng dạy lập tức bị quấy nhiễu, loạn đến gà bay chó sủa, học sinh trong các phòng học khác vừa nghe Sở ca trở về, không nói hai lời liền chạy theo Lục Ngôn ra ngoài, còn lại huấn luyện viên ở trên bục giảng không hiểu ra sao, vẻ mặt nghi hoặc cũng đuổi theo.



Khi Hồng Giải vội vã đi ra ngoài, hắn liền gặp huấn luyện viên kangaroo cùng đường, vội vàng đuổi theo và hỏi: "Đây là muốn đi đâu đây?"



Đới Khoa vẻ mặt mừng rỡ: "Vừa rồi Rimbaud gọi điện thoại tới nói anh ta sẽ dẫn Sở ca trở về, bọn nhỏ đều kích động muốn chết, hơn nữa con thỏ nhỏ kia ở trong cả lớp học nhảy loạn, tôi nghĩ dù sao lớp học cũng không dạy được nữa, dứt khoát cùng nhau đi ra ngoài xem một chút đi."



"Thật hay giả vậy?" Hồng Giải bán tín bán nghi, nhưng cũng theo đó bước nhanh hơn: "Sở ca không phải... Rimbaud sẽ không mang theo, khụ, mang theo cái hộp (tro cốt) trở về đi... Cậu hỏi rõ chưa? Tôi sợ bọn nhỏ vui vẻ một hồi."



"Ai nha cậu thật là xui xẻo, mau đi nhanh đi."



Các học viên giống như con kiến nhỏ từ khu giảng dạy xông ra ngoài, một đường chạy qua sân huấn luyện, chạy qua giữa sân thể dục dựng lên cờ chim tự do bay, chạy ra khỏi rừng dừa ở rìa ngoài căn cứ huấn luyện đặc huấn, giẫm lên những hạt cát vàng son chạy về phía bờ biển, chạy trong giày đổ đầy cát, ánh mắt cũng đón gió chậm rãi bị hơi nước ướt sũng mơ hồ.



Đối tượng sống trong căn hộ mới xây nhìn thấy bọn họ từ ngoài cửa sổ, cũng không rõ nên chạy xuống lầu, hối vào trong nhóm trẻ em chạy điên cuồng trên mặt đất cùng nhau chạy ra bờ biển.



Lục Ngôn nhảy lên tảng đá cao nhất bên bờ biển, giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía đường biển, tìm kiếm hồi lâu, một chiếc tàu khảo sát hải dương xuất hiện trong gương:



"Đến rồi đến rồi! Tôi nhìn thấy Rimbaud rồi!"



Kim Lũ Trùng cũng có chút kích động, chen chúc trong đám người cẩn thận khẽ nhìn về phía xa xa, người bên cạnh quá nhiều, vóc dáng Kim Lũ Trùng cũng không tính là cao, xác ướp vì thế ngồi xổm xuống, đem Kim Lũ Trùng đặt lên cổ mình rồi mới đứng lên.



Thuyền viên trên tàu nghiên cứu khoa học cũng dùng kính viễn vọng quan sát đảo Nha Trùng trên boong tàu, các nhà khoa học vô cùng buồn bực, mặc dù được IOA cho phép, phá lệ để cho bọn họ tới gần đảo Nha Trùng điều tra nghiên cứu, nhưng cũng không đến mức cử hành thế trận hành lễ hoan nghênh lớn như vậy đi.



Trải qua hành trình ngắn ngủi đi cùng nhau, bọn họ đã quen với sự tồn tại của Rimbaud, nhất là sau khi phát hiện ra anh biết gọi điện thoại, khoảng cách giữa hai chủng tộc lập tức buông lỏng rất nhiều, giữa chừng bọn họ còn cùng nhau chia sẻ bữa trưa.



Tàu khảo sát chậm rãi cập bến, mặc dù được IOA chấp thuận cho phép họ nghiên cứu chất lượng nước gần đảo Nha Trùng, nhưng không được phép lên bờ, bởi vì căn cứ huấn luyện đặc huấn cũng thuộc về bí mật quân sự, tự ý lên bờ cũng giống như tội danh đổ bộ xâm lược bất hợp pháp.



Các học viên trên bờ vừa nhìn thấy Rimbaud, lập tức liền sôi trào, trong miệng kích động hô to "Huấn luyện viên Bạch" cùng "Lão Niết", nhịn không được đi vào trong nước, một trận nước đi qua nghênh đón, quần huấn luyện cùng giày dép ướt đẫm cũng không quan tâm.



Một đám trẻ em hướng thuyền khảo sát xông tới, lại chỉ nhìn thấy Rimbaud, không thấy Sở ca có chút nghi hoặc.





"Sở ca đâu?" Lục Ngôn ngửa đầu kiễng chân tìm kiếm trên boong tàu, lỗ tai thỏ dựng thẳng lắc lư, khắp nơi không thấy bóng dáng Bạch Sở Niên, trái tim kích động lập tức lạnh đi một nửa.



Lỗ tai thỏ chậm rãi kéo xuống, Lục Ngôn buông tay thất vọng nhìn Rimbaud ngồi trên lan can, trong mắt phủ một lớp màng nước, mắt thấy sắp khóc, có bao nhiêu là ủy khuất.



Nhưng Rimbaud lại vỗ vỗ lan can, một cái bóng tuyết trắng từ sau lưng đi ra, Lục Ngôn còn chưa thấy rõ là thứ gìnhào về phía mình liền bị lực xông vào làm cho mạnh mẽ ngã xuống, nằm thẳng vào bãi san hô cạn trong suốt, bắn tung tóe từng mảng lớn bọt nước.



Lục Ngôn vừa phun nước biển vừa ngồi dậy, tóc ướt sũng dán lên gò má, một con sư tử trắng lông tơ đầu tròn tai tròn uy phong lẫm liệt ngồi xổm trên đỉnh đầu Lục Ngôn, trên người đeo một cái túi lưới tơ nhện đựng bình sữa của mình, nhe ra răng nanh mãnh thú sắc bén của mình, uy nghiêm gầm thét với các học viên:



"Gao ồ——!"



"..."



Đội ngũ chào đón nồng nhiệt đột nhiên im thin thít.



Nhưng trên người tiểu bạch sư tỏa ra tin tức tố Brandy độc đáo lại có lực chứng minh, đây chính là vị huấn luyện viên ma quỷ có danh xưng ăn thịt người ma sư Niết Mặc Á thiên chân vạn xác của bọn họ mà.




Huấn luyện viên Hồng Giải phì cười ra tiếng: "Đồ chơi nhỏ này... Haha, hahahahaha, thực sự là cậu rồi."



"A, tôi có thể sờ một chút được không?" Kim Lũ Trùng có chút muốn sờ, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Rimbaud thỉnh cầu cho phép nhưng Rimbaud đã không còn ở trên thuyền khảo sát nữa, mà là bơi đến nơi xa, gối lên một khối thép thủy hóa nổi trên mặt phiêu phù trên biển, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ ngầm đồng ý cho bọn họ lâu ngày gặp lại, không muốn quấy rầy.



Kim Lũ Trùng cẩn thận sờ sờ đầu và cằm sư tử trắng nhỏ, hai má từ từ đỏ lên: "Thật mềm, lông mềm nhũn."



Tiểu bạch sư kiêu ngạo ưỡn ngực lên, bình sữa trên người lắc lư hai cái.



"Tôi cũng muốn sờ! Cho tôi chạm vào huấn luyện viên Bạch với! Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"



Các học viên đồng loạt xông lên, tranh giành muốn sờ huấn luyện viên, tràng diện một lần mất khống chế.



"Dừng tay, dừng tay!" Lục Ngôn ôm tiểu bạch sư vào trong ngực: "Nhiều người như vậy cùng nhau sờ anh ấy sẽ khó chịu đấy, các cậu đem đầu anh ấy sờ cho hói thì sao? Xếp hàng, xếp hàng, mỗi người chỉ có thể được sờ ba cái!" Cậu đã gặp qua bản thể của Bạch Sở Niên là bạch sư nên liền lập tức tiếp nhận trạng thái hiện tại của Bạch Sở Niên, tuyệt đối không ngoài ý muốn.



"Dựa vào cái gì cậu có thể ôm huấn luyện viên, chúng tôi chỉ có thể sờ ba cái?"



"Các cậu sờ anh trai tôi. Không đúng." Lục Ngôn nghĩ lại, vật nhỏ này còn treo bình sữa, làm anh cũng quá không thích hợp, vì thế hợp tình hợp lý nói: "Các cậu sờ em trai tôi, đương nhiên lời tôi nói liền tính, mau, xếp hàng đi."



Tiểu bạch sư nằm trong khuỷu tay Lục Ngôn cũng không giãy dụa, ngửa đầu dùng móng vuốt màu hồng thịt đùa giỡn với tóc Lục Ngôn.



Các học viên tâm thiết, tự động đứng thành một hàng, từng người một lên sờ.



Các huấn luyện viên ở một bên nhìn, bất đắc dĩ nhìn nhau cười, Hồng Giải nhìn tiểu gia hỏa nhồi bông kia trong chốc lát liếm móng vuốt, lúc thì lăn lộn lộ bụng làm nũng, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy: "Cậu đừng nói, nhìn là biết rất thú vị rồi, ờ thì... nếu không chúng ta cũng đi đi..."



"Heh? Lorenz đã trà trộn vào rồi kìa!" Đới Khoa liếc mắt một cái thấy trong đội ngũ xếp hàng có thêm một tên côn đồ, huấn luyện viên bắn tỉa đã sớm xếp vào trong đội ngũ chờ được đến lượt sờ tiểu sư tử, alpha rắn một thân thịt rắn chắc, hai cánh tay hoa văn lớn mãnh nam lúc này đang ôm tiểu bạch sư lên hít hà, trong miệng còn lẩm bẩm: "À ơi Mimi ngoan, ngoan, ngoan, à ơi..."



Hơn một trăm người từ buổi chiều sờ đến trời tối, tiểu sư tử có chút mệt mỏi, nằm ngáp trong lòng Lục Ngôn.



Lục Ngôn cầm lấy bình sữa mà nó cõng, cho nó ăn.



Sư tử nhỏ đói bụng, ngửi thấy bình sữa liền muốn uống, Lục Ngôn trêu chọc nó: "Anh gọi tôi, gọi anh ơi đi, tôi cho anh uống. Nào: Anh ơi~ "



Sư tử trắng nhỏ vẫn chưa phát triển ra chức năng này, chỉ biết kêu ya ya.đọc truyện boylove




Lục Ngôn kiên nhẫn dạy nó: "Anh ơi~"



"Ừm!" Con sư tử trắng nhỏ đột nhiên đáp một tiếng.



Lục Ngôn nhụt chí, tiện nghi dường như lại bị Bạch Sở Niên chiếm mất.



Sắc trời dần tối, căng tin mở cơm, huấn luyện viên dỗ dành các học viên tan rã.



Trên bãi cát dưới ánh trăng chỉ còn lại Lục Ngôn cùng sư tử con đang ngủ say trên hạt cát khô ráo.



Mãi đến lúc này Rimbaud mới trở về.



Anh vốn là muốn ngậm Tiểu Bạch trở về nghỉ ngơi lại không nghĩ tới vừa mới leo lên bờ, con thỏ nhỏ kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm sầm vào người mình.



"Tôi cho rằng các anh sẽ không bao giờ trở về nữa cơ." Lục Ngôn ôm chặt lấy anh, tai thỏ mềm nhũn dán sát vào anh.



Rimbaud đầu tiên là sửng sốt, chậm rãi cong hai mắt, nhẹ nhàng gảy đuôi cầu của Lục Ngôn: "Bani. (Thỏ)"



"Đi, tôi dẫn anh đi ăn cơm ở căng tin nhé, tối nay hẳn là có bánh cà rốt cùng cháo ngọt tạp lương, cực ngon luôn, trễ thì không còn hàng đâu, tôi sẽ đi tranh cho anh."



"En." Rimbaud cúi người bế Tiểu Bạch đang ngủ ngáy lên rồi đuổi theo Lục Ngôn hướng vào đảo.



____



Buổi tối Rimbaud cùng Tiểu Bạch từ cửa sổ bò vào biệt thự đơn độc của huấn luyện viên, phòng của Bạch Sở Niên bởi vì lâu ngày không có người ở nên có chút bụi.



Rimbaud lắc đầu đuôi, đầu đuôi đập xuống đất, một hơi nước từ đầu đuôi bắt đầu tràn ngập trong phòng, toàn bộ phòng đều được thanh lọc gọn gàng như mới.



Anh ném Tiểu Bạch lên giường, thân thể cuộn thành nửa quả bóng, đem Tiểu Bạch khoanh tròn vào trong ngực, ngáp một cái, Tiểu Bạch không thành thật bò ra ngoài, Rimbaud liền dùng đầu đuôi cuốn sư tử con trở về.



Tiểu Bạch ở trên bãi biển tỉnh ngủ, hiện tại đang có tinh thần, ở trên giường nhảy nhót cắn nghịch đầu đuôi Rimbaud, Rimbaud nằm nghiêng trên giường, thảnh thơi chống đầu, mũi đuôi ở trên không trung quăng tới quăng lui đùa giỡn tiểu sư tử.




Tiểu Bạch chơi mệt mỏi, chạy tới dùng đầu cọ vào chóp mũi Rimbaud, hai móng vuốt giẫm lên trước ngực Rimbaud ấn một cái.



Tiểu bạch sư hẳn là ý thức được, chỉ cần giẫm lên người Rimbaud là có thể có được cơm ăn, vì thế đã dưỡng thành thói quen này.



Rimbaud nhấc da sau gáy của Tiểu Bạch lên, cẩn thận quan sát.



Bởi vì thường xuyên bị Rimbaud ngậm gáy mang đi khắp thế giới, khi bị nhấc gáy lên liền không hiểu sao lại có cảm giác an toàn, Tiểu Bạch thành thành thật thật bị xách theo, một bộ dáng nhu thuận.



Rimbaud đánh giá nó hồi lâu, tiến lại gần hôn cái lỗ tai nhỏ xù xì của nó, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nó: "Khi nào mới có thể lớn lên đây, tiểu quỷ."



Tiểu Bạch giật giật lỗ tai, hai móng vuốt dày mềm mại khẽ đáp lên mặt Rimbaud, thò tới gần liếm liếm môi Rimbaud.



Rimbaud sờ sờ môi, bị lưỡi có gai đâm ngược cạo đến có chút đau.



"Tối nay đi vào trong mơ tìm tôi nhé? Tôi rất nhớ em."



____




Rimbaud mang theo Tiểu Bạch ở ký túc xá huấn luyện viên đảo Nha Trùng, bình thường huấn luyện viên đi học, học viên tập huấn anh liền mang theo Tiểu Bạch ra ngoài tản bộ, mệt mỏi liền trở về nghỉ ngơi, các học viên vừa có thời gian rảnh rỗi liền mang theo đồ ăn vặt tới xem Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mỗi lần như vậy đều cực kỳ vui vẻ, chạy lên nhảy xuống cả phòng chạy khiến cho có gió đến mát khắp phòng, chạy mệt rồi lại đi kéo vòi nước liếm nước uống, thường xuyên bị dội cho một đầu đầy nước, cuối cùng nước cũng không uống được.



Gần đây các học viên đảo Nha Trùng một mực tăng cường luyện tập, vì khảo hạch cuối năm mà cố gắng tăng tập luyện, đội Lục Ngôn, Tiêu Thuần không phải là học viên nữa nhưng cũng phải giúp các học muội học đệ lâm trận mài súng, tạm thời bổ sung bài học nâng cao thành tích một chút.



Khác với những năm trước kỳ sát hạch, năm nay hội trưởng tiên sinh sẽ đích thân đến hiện trường sát hạch, chủ tịch tập đoàn Phi Ưng đến lúc đó cũng sẽ có mặt, khảo sát thực địa cho dự án đầu tư quân sự mới.



Lại là một ngày bình thường, Rimbaud ngâm mình trong bể cá thủy tinh, nửa người trên nằm sấp bên giường, chuyên chú quan sát Tiểu Bạch vùi đầu liếm thịt cá nghiền do mình làm.



Mùa đông trên đảo cũng không lạnh, nhưng cũng có chút lạnh, Kim Lũ Trùng đan một giỏ quần áo nhỏ bằng tơ nhện cho Tiểu Bạch mặc, gần đây cậu học được kỹ thuật nhuộm tơ nhện, đan cho Tiểu Bạch một chiếc áo bảo hộ bốn móng vuốt màu vàng huỳnh quang, đi bên ngoài phong cách cực mát mẻ.



Vô Tượng Tiềm Hành Giả cũng cầm một ít sách đến giải sầu cho Rimbaud, có điều là hiển nhiên anh cũng không dùng tới.



Chờ Tiểu Bạch ăn no, Rimbaud liền ngậm tiểu bạch sư ra ban công phơi nắng.



Cho nên khi Ngôn Dật cùng Lục Thượng Cẩm cố ý tránh đám người, vội vàng nhàn rỗi đi nhìn Tiểu Bạch một cái, liền nhìn thấy một màn ấm áp như vậy trên ban công.



Rimbaud ngồi trên ghế đu ban công cầm một quyển sách toán học, Tiểu Bạch vẫy đuôi ngồi trong ngực anh, nghe anh dùng giọng nói gợi cảm mê người nói: "Một cộng một bằng mấy, trong ô trống phải điền cái gì đây? Điền mười một."



"?" Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc, móng vuốt vỗ vào trên sách.



Dưới ban công, Lục Thượng Cẩm đỡ trán: "Xong rồi!"



Nghe thấy dưới lầu có tiếng động, Tiểu Bạch bỗng nhiên dựng thẳng lỗ tai lên nhảy lên lan can ban công nhìn xuống phía dưới.



Lục Thượng Cẩm cả kinh, thấp giọng quát: "Đi, lui về, đừng để ngã xuống..."



Chân sau hữu lực của Tiểu Bạch đạp mạnh, trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống khiến Lục Thượng Cẩm sợ hãi một thân toát đầy mồ hôi, bước nhanh đi lên đưa tay ta đón.



Tiểu Bạch vững vàng không tiếng động rơi xuống đất, lại tung người nhảy dựng lên, nhào vào trong ngực Ngôn Dật, nghiêm túc ngửi hai má anh.



"Cẩm ca, cậu ấy nhận ra mùi của em này." Ngôn Dật ngứa đến cười thẳng, nắm lấy cằm tiểu sư tử, chọc cho nó kêu một trận tiếng ngáy thoải mái.



"Có phải em lén thả ra tin tứ tố hay không, mèo con thích uống sữa, em lại có mùi sữa đương nhiên thằng bé sẽ chạy tới trước." Mắt thấy Tiểu Bạch lướt qua chính mình nhào vào trong ngực lão bà, Lục Thượng Cẩm có chút mất mát.



Tiểu Bạch bỗng nhiên từ trong ngực Ngôn Dật chui ra ngoài, bò lên trên người Lục Thượng Cẩm ngửi mùi của hắn, Lục Thượng Cẩm vội vàng ôm lấy: "Nặng như vậy, nhìn không thấy lớn một chút, qua hai ngày nữa cũng có thể đuổi kịp thể trọng của đại khuyển nhà Duệ ca rồi. A... Thật mềm, thằng bé ngáy khò khò như này là tức giận hay vui vẻ đây?"



Đang lúc bọn họ chuyên chú đùa giỡn Tiểu Bạch, trong góc có một con chuột nhanh chóng chạy qua trước mặt.



Đảo Nha Trùng có thảm thực vật rừng rậm phong phú, thỉnh thoảng cũng không thể tránh khỏi chuyện có chuột hoang dã lui tới.



Rimbaud bỗng nhiên khẩn trương lên, muốn lập tức mở ban công che mắt Tiểu Bạch trấn an hắn, lại sợ động tác của mình quá lớn có tác dụng ngược lại.



Nhưng mà Tiểu Bạch theo tiếng kẽo kẹt thò đầu nhìn thoáng qua con chuột hoang dã đi ngang qua kia, cũng hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại quay đầu lại tiếp tục chơi cà vạt của Lục Thượng Cẩm, cũng không biểu hiện ra bệnh trạng sợ hãi.



Rimbaud thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lan can gỗ ban công, nghiêng người rũ mắt nhìn bọn họ, cầm lấy martini* đá trên bàn uống một ngụm, khuỷu tay đặt lên lan can nhẹ nhàng lay động ly thủy tinh, trong ly tiếng băng vang lên, khiến Ngôn Dật cùng Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu nhìn lại.



"Mou lan yi jeo? (Lên uống một ly không?)"