Phong Nguyệt một đường hộ tống Rimbaud cùng Bạch Sở Niên trở về tổng bộ IOA, xe của hội y khoa đã ở cửa tiến vào nội thành chờ. Xe của bọn họ vừa vào nội thành đã được các bác sĩ vây quanh, đem Bạch Sở Niên chuyển lên xe cấp cứu.
Rimbaud vốn định đi theo nhưng không gian trên xe đã bị thiết bị và các bác sĩ chiếm đầy, thấy trên xe có người quen thuộc là chim bồ câu rừng của khoa kiểm tra nên Rimbaud mới không cố ý đi theo, ở lại trên xe Phong Nguyệt.
Bọn họ không giống như xe cấp cứu có thể đi làn đường khẩn cấp, sau khi tiến vào nội thành dòng xe trở nên chật chội, thỉnh thoảng gặp phải loại kẹt xe nhỏ, chậm rãi bị mài đến mất bình tĩnh, chỉ có thể nhẫn tâm chờ đợi.
Rimbaud đổi sang ghế phụ, cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Xe hơi trên đất liền thực sự rất nhiều, xe hơi, suv, xe thể thao, xe tải, xe Jíp, nhiều đến mức làm cho người ta khó chịu, và chỉ có thể lái xe trên làn đường hẹp, di chuyển về phía trước từng chút một, Rimbaud rất ghét trật tự như vậy, anh thích lật một cái gì đó để chặn đường, đi thẳng về phía trước.
Nhưng thế giới loài người không giống nhau, mặc dù họ biết rằng có đường thẳng ngắn nhất giữa hai điểm nhưng vẫn sẽ dành rất nhiều thời gian trong vòng tròn, điều này làm cho Rimbaud rất buồn bực.
Phong Nguyệt thấy anh có chút lo âu, mở đài phát thanh trên xe, tìm kênh âm nhạc bình thường mình thường nghe, có điều là bây giờ kênh này đang phát tin tức buổi trưa.
"Phóng viên đài này đưa tin cho biết, sáng sớm đến trưa nay ở vùng biển xung quanh các thành phố ven biển xảy ra nhiều vụ bạo hành đánh tàu cá, quần thể cá voi xanh ở vùng biển nông ven thành phố Nha Trùng bị mắc cạn tập thể, dưới đáy biển phát ra tiếng kêu sinh vật không rõ ràng và tiếng động lạ, có người làm chứng cho biết trên đường tình cờ phát hiện cá voi sát thủ nhỏ, đàn cá voi sát thủ kích động, lật thuyền dò xét, may mắn không có thương vong. Nguyên nhân của tình trạng này những người có liên quan vẫn đang tiến hành điều tra, yêu cầu mọi người đang lái xe tạm thời rời khỏi bờ biển, đường cao tốc ven biển đã bị đóng cửa, thời gian mở cửa cụ thể xin vui lòng chờ thông báo tiếp theo."
Rimbaud nghe loạt tin tức này phát sóng, phiền muộn xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Gilen boliea. (Để ta yên)"
Tin tức kết thúc, kênh âm nhạc tiếp tục phát sóng một nửa bản Balld Châu Âu trung cổ, bài hát thanh lịch nhẹ nhàng làm cho Rimbaud hơi thoải mái một chút, biểu tình không còn ngưng trọng như vừa rồi.
"Đi biển đi." Rimbaud nói.
"Ồ?" Phong Nguyệt nhịn không được dùng dư quang đánh giá anh. Nam nhân này không chỉ đẹp mắt, hơn nữa còn lạnh lùng kiêu ngạo, từ xương tướng đến da không có một chỗ tỳ vết, thanh âm cũng từ tính dễ nghe, khí chất giơ tay nhấc chân mang theo một loại điềm đạm đã trải qua sự đời. Cho nên đại khái quả thật là thủ lĩnh mafia và quý tộc Châu Âu đi.
Phong Nguyệt từ trong cúc tay lấy ra một túi nilon nhỏ giống như thuốc xông cảm lạnh, đưa cho Rimbaud.
Rimbaud rũ mắt nhìn ba chữ tên kẹo trên túi, cũng không biết chữ gì.
"Chua chua đấy." Phong Nguyệt cắn mở bao bì, đem bột phấn màu trắng bên trong đổ vào trong miệng, khẽ liếm môi, sau đó lộ ra biểu tình hưởng thụ: "Thương hiệu này chỉ có ở cổng trường tiểu học mới có bán, rất khó tìm."
Rimbaud cầm lấy một gói hương vị nấm chua, làm theo Phong Nguyệt xé ra bao bì, đem bột phấn bên trong đổ vào miệng.
Vừa cho vào miệng liền thấy chưa chua, cảm giác trên người từng trận nổi lên da gà.
Ngon quá.
Phong Nguyệt lại từ trong túi lấy ra kẹo nổ cùng thanh cay đưa cho anh. Em gái cô vẫn còn ở trường tiểu học, mỗi cuối tuần khi cô đi đón con bé luôn luôn mua rất nhiều đồ ăn nhẹ từ các quầy hàng nhỏ ở cổng trường.
Xe chạy đến bờ biển thành phố Nha Trùng thì dừng lại, trước khi xuống xe, Rimbaud giơ tay lên, đầu ngón tay tụ tập những giọt nước, trong giọt nước bao bọc một con sứa lam quang bơi lội. Những giọt nước trôi nổi trước mặt Phong Nguyệt, rơi vào lòng bàn tay cô.
"Tôi thích thứ cô cung phụng, đây là phần thưởng cô xứng đáng. (Mặt khác đuôi cũng rất dễ sờ)" Rimbaud xuống xe, đóng cửa xe lại, áo khoác tây phục trắng khoác lên vai bị gió thổi bay lên xuống, đi về phía bãi biển ven biển.
Phong Nguyệt dùng hai ngón tay nắm lấy quả cầu sứa nổi ở trước mặt, sửng sốt một lúc lâu.
Cho nên anh ta đích thật là quý tộc Châu Âu và là thủ lĩnh Mafia?
——
Rimbaud đi đến gần bờ biển, toàn bộ bãi biển đã được cảnh sát liên minh dọn dẹp, kéo lên đường dây cảnh giới, mấy chiếc xe cảnh sát nằm ngang trên đường, cấm xe lại gần.
Trên bãi cát có chừng hai mươi mốt con cá voi lưng gù, con nhỏ nhất cũng dài hơn mười mét, nặng hơn hai mươi tấn, loại đại gia hỏa thân hình nặng nề này cơ hồ không bao giờ xuất hiện ở vùng biển cạn, lúc này thành đàn mắc cạn, các nhà sinh vật học su đoán đây là bão lớn hoặc các vấn đề địa chất và khí hậu nghiêm trọng khác, ngược lại còn có thể bảo trì bình tĩnh, có điều nội bộ ngư dân đã bắt đầu truyền bá các loại tin đồn mạt thế thái quá.
Hiện tại dưới tình huống này, các sĩ quan cảnh sát cũng luống cuống tay chân, tuy rằng cho đến bây giờ cá voi vẫn chưa chết, nhưng số lượng lớn như vậy trong thời gian ngắn rất khó mà hoàn thành việc đưa về khu vực biển sâu, nếu thời gian trì hoãn quá lâu, dưới nhiệt độ như vậy bên trong cá voi rất nhanh sẽ bị hư hỏng, trong khoang cơ thể tích tụ khí, rất có thể sẽ phát sinh nổ tung.
Rimbaud tay đút túi quần đứng ở phía xa, nhìn chúng từ xa.
Mặc dù cá voi không phát ra âm thanh nhưng Rimbaud đã nhận được những biến động mà chúng phát ra.
"Quaun. (Vương hậu)"
Trong tin tức được phát sóng trên màn hình lớn của bãi biển, những đàn cá bạo loạn, bầy cá voi sát thủ đâm vào tàu thăm dò, tất cả đều phát ra sóng âm thanh với cùng tần số, Rimbaud có thể nhận được những tín hiệu từ các vùng biển khác nhau.
"Quaun."
"Quaun."
Hiện tại vảy của Siren ở trong cơ thể Bạch Sở Niên, Tiểu Bạch lại là bạn đời mà Rimbaud công khai thừa nhận với hải tộc, Tiểu Bạch bị trọng thương, toàn bộ sinh vật trong đại dương đều bắt đầu theo bản năng cảm thấy bất an, nhưng chỉ số thông minh của những sinh vật biển này không đủ để cho bọn họ phân biệt "Thí nghiệm thể" và "Nhân loại", bởi vậy khi bị uy hiếp, phương thức biểu hiện sợ hãi của chúng chính là tính công kích trở nên mạnh mẽ, địch ý đối với nhân loại trở nên lớn hơn.
Ngư dân bị ảnh hưởng bởi việc đóng cửa biển tạm thời tập trung bên ngoài đường dây cảnh giới, cảnh sát vừa giữ gìn trật tự vừa chờ cấp trên ra lệnh xử lý.
Rimbaud đứng như không có người đứng trên bờ biển, điều này đã thu hút sự chú ý của cảnh sát, các sĩ quan cảnh sát đang trói dây kéo cho cá voi bị mắc cạn chạy đến, sử dụng dùi cui chỉ vào Rimbaud lên tiếng xua đuổi: "Ở đây nguy hiểm! Người không phận sự lui ra ngoài đường dây cảnh giới chờ!"
Rimbaud thản nhiên nói: "Để cho người của các ngươi lui ra."
Có cảnh sát liên minh nhận ra Rimbaud, biết anh làm việc ở trụ sở IOA, nhưng không có mệnh lệnh của cấp trên bọn họ cũng không dám dễ dàng rút lui.
Rimbaud cũng không quan tâm, anh đối mặt hướng biển rộng, trong mắt chớp động u lam ám quang.
Nước biển phủ qua một làn sóng, lan rộng ra bãi biển, rất nhanh đã vượt qua đường thủy triều lên, chỉ trong vài chục giây đã tăng lên dưới thân cá voi, những con cá voi giãy dụa vỗ cánh vây, bọt nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của cảnh sát.
Các sĩ quan cảnh sát cũng phát hiện thủy triều lên với tốc độ khác với bình thường, lần lượt tháo dây kéo, chạy đến một nơi xa bờ để quan sát.
Nước dâng cao cũng không che được vây ngực cá voi, nuốt chửng hơn một nửa bãi biển, cá voi bắt đầu có thể miễn cưỡng di chuyển.
Rimbaud khẽ giơ tay lên, tự dưng cuộn lên hơn mười thước sóng biển ngưng kết thành bàn tay to lớn của thép thủy hóa, cánh tay trong suốt bắt đầu dòng nước chậm rãi từ trên trời giáng xuống, bên trong cá tôm cùng tảo bẹ bơi bơi, ôn nhu đem cá voi trên bờ khép lại trong biển, giống như người mẹ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, giơ tay lên đem đứa bé bò đến bên giường ôm về trong ngực, tuy bất đắc dĩ nhưng lại bao dung.
Bầy cá voi một lần nữa xuống biển, phát ra những tiếng kêu dài nhấp nhô.
Rimbaud nghe bọn họ lo lắng dặn dò, thở dài, đầu ngón tay khẽ động, nước biển được anh khống chế, hóa thành đầu ngón tay mềm mại khẽ vuốt ve đầu một con cá voi con: "Chuyển lời cho tất cả mọi người khác, không được náo loạn nữa, bảo bối của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ tốt em ấy."
Trong nước nổi lên không ít sứa ánh lam, theo nước biển du đãng, chúng được sắp xếp theo thứ tự, dần dần dùng thân thể ghép lại thành một đường viền hoa văn—— U Linh khoác vải trắng.
"Sau này ai nhìn thấy hắn, bất kể giá nào phải giết chết hắn, ta có ban thưởng, bất cứ người nào tham dự vây giết đều có ban thưởng." Rimbaud lạnh lùng ném xuống một câu mệnh lệnh rồi xoay người rời đi.