Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tạ Đình Châu trong nháy mắt đã cho rằng, việc hắn cố ý làm người khác hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn, đã bị cô phát hiện.
Mà trên thực tế, đại lão chỉ là phản ứng trong chốc lát, sau đó yên lặng đem hắn ghi vào sổ đen...
Cô mới, không bẩn!
Cho dù bẩn, cũng không cho phép người khác giáp mặt nói!
Thật, chán ghét!
Tạ Đình Châu: "? ? ?"
Tống Ngải Ngải liếm cẩu được triệu hoán, vội vã lên xe tắm rửa cho Phồn Tinh.
Hoàn toàn không chú ý tới Tạ Đình Châu và nam nhân máu thịt mơ hồ kia, liếm cẩu liếm đến tận tâm, giờ đối với cô thì nam nhân đã không còn chút lực hấp dẫn nào, đại lão mới là chân lý!
Nam nhân tính cái rắm gì!
Nhìn Hoàng Mao chết tiệt kia, mệt cho trước kia cô còn yêu thầm hắn.
Kết quả hắn lại gọi cô đến điểm ca xướng!
Quả nhiên, đây là lý do vì sao ba người từng trải Địch Hồng, Lý Thu Văn, Thẩm Cát Hỉ đều nói, nam nhân không có một tên nào là tốt đẹp! Tại mạt thế này, gửi gắm hy vọng vào nam nhân, còn không bằng tranh thủ khiến chính mình lợi hại, leo lên làm ba ba hắn!
Tiểu Hoàng Mao hoàn toàn không biết, đã từng có một đoạn tình cảm vô cùng có khả năng sắp phát triển trước mặt hắn, kết quả lại vì hắn trầm mê ca xướng không biết tự kiềm chế, mà cản trở tình cảm sinh sôi...
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
"Không biết nên xưng hô với vị bằng hữu này như thế nào?" Tạ Đình Châu hỏi.
Người này hiện tại như người sống bị lột da, cả cơ thể đều là máu thịt mơ hồ, nhưng phàm là con người, khi biết mình biến thành bộ dạng chẳng khác gì quỷ, đều sẽ bị đả kích lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu.
Mà nam nhân này, từ lúc bắt đầu tỉnh lại, vẫn luôn bình tĩnh thong dong, chỉ dựa vào một phần tính tình nhẫn nại này, liền biết không phải kẻ tầm thường!
Tần Liệt chống tay muốn ngồi dậy, máu trên người cùng ghế sô pha dính vào nhau.
Tạ Đình Châu cố nén ghê tởm, đưa tay đến gỡ ra, mới có thể đem Tần Liệt tách khỏi sô pha.
"Xin lỗi, làm cậu thêm phiền phức, hiện tại da tôi vẫn chưa mọc tốt, hẳn là rất khó xem, thật ngại quá." Tần Liệt có thể cảm giác được Tạ Đình Châu đầy phòng bị cùng không vui, nhưng đối phương chỉ là đang che giấu: "Tôi tên Tần Liệt."
"Tạ Đình Châu."
Hai nam nhân hai mặt nhìn nhau, tựa hồ đang so kiên nhẫn.
Nhưng Tạ Đình Châu rốt cuộc vẫn là tuổi còn trẻ, hơn nữa hắn có tâm muốn thử, cuối cùng vẫn nhịn không được chủ động mở miệng: "Tần đại ca trước kia có quen biết Thấp Lè Tè sao?"
Kỳ thật Tạ Đình Châu không muốn bại lộ biệt danh "Thấp Lè Tè" này, đây là cảm giác ưu việt về sự thân mật, hắn không hy vọng người ngoài có thể tùy tiện gọi theo.
Nhưng hắn bất đắc dĩ phát hiện...
Hắn thế nhưng, không biết Thấp Lè Tè tên gì!
"... Thấp Lè Tè?" Tần Liệt theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng phòng tắm trên xe: "Cậu nói... Phồn Tinh?"
Hẳn là tên Phồn Tinh đi.
Hắn nhớ rõ, thời điểm ở khu thương mại, cô hỏi tên hắn, sau đó cô nói mình tên Phồn Tinh.
Sắc mặt Tạ Đình Châu cứng đờ: "Đúng vậy, phải biết rằng, ngày thường động tác Phồn Tinh chậm chạp, cũng không thích xen vào chuyện người khác. Có thể cứu Tần đại ca trở về, hẳn là trước kia có quen biết sâu xa đi?"
Phồn Tinh.
Thấp Lè Tè tên Phồn Tinh sao?
Đầu lưỡi Tạ Đình Châu chuyển qua hai chữ này, trong lúc vô tình bị Tần Liệt cắm một đao. Theo Thấp Lè Tè lâu như vậy, ngay cả tên cô cũng không nói cho bọn hắn, kết quả, vậy mà lại nói cho một người ngoài!
Tiểu tang thi không có cảm tình kia, đúng là vô tình!
"Không có, không quen biết."
Tần Liệt trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ thăm dò của Tạ Đình Châu.
Hẳn là Tạ Đình Châu đối với cô gái nhỏ kia cảm thấy hứng thú, nên sợ hắn đến đào góc tường.
Nội tâm Tần Liệt không chút gợn sóng, thậm chí còn có hơi muốn cười.
Khẩu vị của hắn cũng không đạm như vậy.
Cô gái nhỏ kia, muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, chỉ giống như một đứa trẻ, không phải kiểu hắn thích.
Thời điểm trước đây hắn ở đội đặc nhiệm, huynh đệ đồng đội cũng thường nói đùa, tuy rằng bọn họ chưa có kinh nghiệm thực chiến, nhưng khi nam nhân nói chuyện với nhau, đều sẽ bàn tán vấn đề cay nóng này một chút.
Tính tình hắn, chính là một con liệt mã.
Chỉ có người thuần mã cực kỳ cường thế, mới có thể hàng phục được hắn.
Nữ nhân tầm thường, chỉ cần nhìn thấy hắn đều sẽ sợ hãi!
Hắn thích nữ nhân mạnh mẽ một chút, thông minh nhưng đừng tự cho mình là thông minh.
Đừng nhão nhão dính dính, đừng kiều kiều nũng nũng, đừng quá đạo đức giả!
Hơn nữa sau khi bị Hàn Nguyệt đội nón xanh, hắn đến nửa điểm ý tưởng với nữ nhân đều không còn sót lại, bởi vì loại sinh vật này không dễ nắm bắt, cho hắn đội nón xanh thì thôi đi, vậy mà còn phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt hắn.
Hiện tại hắn chỉ định báo ân, chờ sau khi tích góp đủ thực lực, thì đi tìm Hàn Nguyệt cùng Tần Nho tính sổ!
"Lúc ấy tôi thê thảm như vậy, thời điểm cô ấy đi ngang qua, có lẽ là cảm thấy tôi đáng thương, nên mới tiện tay cứu giúp."
Lời này vừa nói ra, Tạ Đình Châu cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng trong lòng là đang ha hả, cảm thấy đáng thương, tiện tay cứu giúp?
Chỉ sợ Tần Liệt không biết Thấp Lè Tè vô tình, dọc theo đường đi nhiều người đáng thương như vậy, sao cố tình chỉ giúp một mình hắn? Hơn nữa lại còn không tiếc làm bẩn váy mới và lãnh địa của chính mình.
"Tần đại ca bị tang thi cắn đến thương tích thành như vậy, lại có thể đại nạn không chết, nói vậy chắc chắn có hạnh phúc cuối đời."
Đại nạn không chết sao?
Tần Liệt như suy tư gì đó.
Chưa chắc đi.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, bên trong lồng ngực mình đã không còn trái tim. Sau khi bị tang thi gặm cắn một lần lại một lần, toàn thân hắn đều có thịt mới mọc ra, duy chỉ...
Không có trái tim mới mọc ra.
Tạ Đình Châu cho rằng Tần Liệt là sau khi bị tang thi gặm cắn, liền kích phát dị năng khó lường gì đó, ví dụ như dị năng hệ chữa lành, tiến hóa thành dị năng giả.
Nhưng trong lòng Tần Liệt lại mơ hồ có suy đoán...
Hắn hẳn là, không phải con người nữa.
Trong phòng tắm, Tống Ngải Ngải tắm cho đại lão mấy lượt, mệt đến thành con gà mái già.
Má ơi, mệt mỏi quá!
Từ sau khi cô bắt đầu làm liếm cẩu, có khi nào đại lão lại bẩn đến thế này!
Nhìn tóc cô ấy mà xem, tất cả đều dính máu, còn vón cục thành một khối, chỉ gội đầu thôi mà xoa đến một giờ, nếu không phải chị Địch Hồng có dị năng hệ thủy, căn bản là không đủ nước dùng!
Địch Hồng chính là một trong ba người phụ nữ được mang ra khỏi biệt thự ngày trước.
Thấp Lè Tè tắm rửa, đều luôn có hai người phục vụ, Tống Ngải Ngải phụ trách tẩy, Địch Hồng phụ trách cấp nước. Nếu là phòng tắm lớn hơn chút, còn có thể để Lý Thu Văn ở bên cạnh kể chuyện xưa và mát xa, Thẩm Cát Hỉ phụ trách đút cơm ăn.
Ai da mẹ kiếp, tưởng tượng như vậy, phòng tắm lại không đủ lớn, thật là ủy khuất Thấp Lè Tè mà!
Vào lúc Phồn Tinh tắm rửa, Tần Liệt hỏi Tạ Đình Châu xin băng vải.
Đem quấn quanh những chỗ chưa mọc đủ thịt trên người mình, cũng không phải sợ vết thương nhiễm trùng, mà là có nhiều người đồng hành như vậy, hắn vẫn nên tận lực làm người ta ít đi chút cảm giác ghê tởm.
Băng vải dùng đến mấy cuốn, cả người Tần Liệt đều bị quấn như xác ướp.
Phồn Tinh ôm làn váy thật dài từ phòng tắm bước ra, khóe mắt Tần Liệt liền không tự chủ được giật giật.
Muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, còn lùn, sao lại có dũng khí mặc váy dài chứ?
Phản ứng đầu tiên của Tần-sắt-thép-thẳng-nam-Liệt chính là như thế, nhưng mà may mắn, hắn là một nam nhân đủ thành thục ổn trọng, trong lòng nghĩ gì đều không dễ dàng biểu lộ ra.
Nếu không, tốt, hắn phải chết!
"... Tới." Phồn Tinh hướng về phía Tần Liệt giơ tay một chút.
Chờ Tần Liệt đi đến trước mặt cô, Phồn Tinh liền đem tà váy cô đang ôm, nhét vào trong tay hắn.
Động tác vô cùng tự nhiên, thái độ đúng lý hợp tình.
Tần Liệt: "? ? ?"