[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 269: [TG5] Người Là Ánh Sáng Dịu Dàng Nhất Thế Gian (5)




Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ



*** ***



Phồn Tinh giống như búp bê Tây Dương, được người ta trang điểm, sau đó thay lễ phục.



Bởi vì là lần đầu tiên trang điểm, nên trong lòng đại lão cảm thấy rất mới lạ.



Ánh mắt sáng long lanh nhìn xung quanh, tuy không mở miệng nói chuyện, nhưng chuyên viên trang điểm có thể nhìn được từ trong đôi mắt cô, các loại biểu cảm ngạc nhiên như một đứa bé.



Phồn Tinh vươn tay, thật cẩn thận, khẽ meo meo chọc chọc trên mặt mình.



Cô hình như, càng xinh đẹp nha.



Hơn nữa, còn trắng lên nha.



"Nhị Cẩu ơi, Nhị Cẩu, ai là tiểu tiên nữ, xinh đẹp nhất, trên đời này nha?"



Từ khi bắt đầu thế giới thứ nhất, là đã có thể nhìn ra được, tiểu gấu con là một tên tự luyến. Chỉ là Sưu Thần Hào không nghĩ tới, trình độ tự luyến của cô còn gia tăng theo chỉ số thông minh.



Hơn nữa, những lời này mẹ nó sao lại quen tai như vậy? Đừng nói với nó là cô học theo lời thoại của mụ phù thủy trong truyện Bạch Tuyết nha!



Nói chuyện thì chậm rì rì, dấu câu đều ngắt nghỉ không rõ ràng, xinh đẹp thì được ích lợi gì?



【Đương nhiên là cô xinh đẹp nhất nha, Ngân Phồn Tinh tiểu thư!】 Sưu Thần Hào chém đinh chặt sắt nói.



Sưu Thần Hào: Bởi vì nó thường xuyên dối lòng làm một con liếm cẩu, nên cực kỳ phỉ nhổ chính mình.



Nhưng nó có thể làm sao bây giờ?



Nếu lúc này nó mỉa mai cô, chắc chắn cô sẽ bỏ gánh không làm!



Bạn không thể xem thường trình độ kiên trì yêu cái đẹp của một tên thiểu năng trí tuệ. Cho dù cô là một đứa ngốc, nhưng thời điểm đam mê mỹ sắc, thì đến nửa điểm cũng không hàm hồ!



"Cảm ơn, Nhị Cẩu." Phồn Tinh nghiêm trang nói lời cảm tạ.



Sưu Thần Hào trong lòng đau xót: 【Không cần khách khí đâu, người ta vốn chỉ nói lời thật lòng thôi mà.】



Không được, nó cần rời đi trong chốc lát, tìm khắp mặt đất xem tiết tháo nó rớt ở đâu!



Phồn Tinh tiến vào phòng thử đồ thay lễ phục, chàng trai trẻ tuổi vừa rồi trang điểm cho cô, lúc này liền đến nói chuyện với Kỳ Chương: "Thằng nhóc cậu làm vậy có phải là hơi không công bằng rồi không?"



Hắn là bạn tốt của Kỳ Chương, đương nhiên từng gặp qua Thẩm Tâm.



Nếu không, hôm nay hắn cũng không thể trang điểm cho Phồn Tinh giống Thẩm Tâm đến vậy.



"Tôi cảm thấy người bạn gái mới này của cậu là một cô gái khá tốt." Đặc biệt là đôi mắt trong suốt, con ngươi tròn tròn kia, thời điểm nhìn xung quanh, ngây thơ đến không trộn lẫn bất kỳ tạp niệm gì! Người có thể có một đôi mắt như vậy, hẳn là cũng không quá tệ đi!



"Bạn gái?" Kỳ Chương cười lạnh một tiếng: "Cần tôi cho cậu chút giáo huấn không?"



Chàng trai trẻ tuổi tức khắc giơ tay đầu hàng: "Được được được, tôi sai rồi. Trên đời này, bạn gái duy nhất mà cậu thừa nhận chỉ có Thẩm Tâm, những người còn lại đều là vui đùa. Lời này cũng không biết cậu đã lặp lại bao nhiêu lần, nhưng vấn đề là Thẩm Tâm đã gả chồng, quan hệ hai người đã không thể nối lại."



Thời điểm chưa gả chồng, còn không thể bước qua cửa Kỳ gia.




Sau khi gả chồng, muốn đi vào quả thật còn khó hơn lên trời.



"Dù sao cô gái kia cũng nhìn giống Thẩm Tâm, hay là cậu từ vui đùa chuyển thành nghiêm túc đi, cũng đỡ cho cậu cả ngày buồn bực mong nhớ." Kỳ thật chàng trai này muốn nói chính là, nếu Thẩm Tâm thật lòng thích cậu, cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận gả chồng như vậy!

Nhưng lời này trước kia hắn đã từng nói, Kỳ Chương đều không nghe lọt tai, hắn còn cách nào nữa?



"Nghĩ đến cô ta dùng gương mặt Thẩm Tâm, ở trên giường không biết xấu hổ lấy lòng tôi, tôi liền cảm thấy ghê tởm." Kỳ Chương mặt không biểu tình nói.



Thẩm Tâm của hắn.



Thanh thuần xinh đẹp, ôn nhu khả ái, có kiên trì và khí khái.



Nếu để Hứa Phồn Tinh biết cô ta có cơ hội thượng vị, chắc chắn sẽ không tiếc trả giá đắt, không biết xấu hổ mà lấy lòng hắn!



Hắn không hy vọng, trên gương mặt Thẩm Tâm, sẽ lây dính những biểu cảm ghê tởm nịnh nọt lấy lòng đó.



Chàng trai trẻ tuổi: ". . ."



Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không thể hiểu nổi mạch não của Kỳ Chương.



Chuyện tìm thế thân, chẳng lẽ không phải để thỏa mãn tiếc nuối mà trước kia mình không đạt được sao?

Đầu óc này của Kỳ Chương, hình như không dễ hiểu cho lắm.



Nhưng khuyên mãi cũng không chịu nghe.



"Thôi, tùy cậu. Chẳng qua tôi cảm thấy, dù cô gái kia có điểm ái mộ hư vinh, nhưng hiện tại cậu và cô ấy ở bên nhau, thì cũng xem như duyên phận. Hào phóng chút, đừng quá mức khắt khe, tụ họp vui vẻ, sau này giải tán cũng vui vẻ."




Cũng không biết Kỳ Chương có nghe lọt tai hay không, cửa phòng thử đồ chợt mở ra.



Phồn Tinh mặc lễ phục, chân trần đạp trên mặt đất.



Kỳ Chương ngốc lăng tại chỗ.



Thẩm Tâm!



Thẩm Tâm của hắn, đã trở lại!



"Giày đâu? Sao cô không mang giày vào?"



Khóe mắt chàng trai trẻ tuổi đều đang run rẩy, hắn tỉ mỉ chọn lựa một đôi cao gót, như giày thủy tinh của cô bé lọ lem, thân giày nạm kim cương, đi đường bulingbuling lấp lánh, kết hợp cùng bộ lễ phục này là tuyệt phối.

Kết quả cô nói với hắn, không biết đi giày cao gót?!



Cô mẹ nó lăn lộn trong giới giải trí, lại không biết đi giày cao gót?



Ừm, Hứa Phồn Tinh biết.



Nhưng mà Phồn Tinh, thì không biết.



Đế giày cao như vậy, lại còn vừa nhỏ vừa nhọn.



Chàng trai trẻ tuổi mạnh mẽ nhét Phồn Tinh vào giày cao gót, đại lão liền ôm luôn ghế dựa không chịu đứng lên.



"Nếu cô ấy không muốn, vậy không cần mang." Thẩm Tâm cũng không thích mang giày cao gót.



Nếu đổi lại đây là nguyên chủ Hứa Phồn Tinh, đối mặt với "săn sóc" của Kỳ Chương, khẳng định sẽ lại cảm động vài phần. Cô ấy rễ tình đâm sâu, cũng là từ trong những săn sóc ngẫu nhiên này mà thành.



Về phần Phồn Tinh...



Tuy tốc độ phản ứng của đại lão kém người bình thường, nhưng logic của cô rất rõ ràng nha.



Là Kỳ Chương muốn cô đóng vai bạn gái.

Cho nên, cô mới cần trang điểm thật xinh đẹp.



Chứ không phải do chính bản thân cô muốn trang điểm xinh đẹp.



Nếu Kỳ Chương còn bức cô mang giày cao dễ té ngã, thì hắn phải bị ấn ở trên mặt đất nện chùy!



Sưu Thần Hào: 【. . .】



Có lẽ, cô so với sắt thép còn thẳng hơn!



Nếu mà tiếp tục nghĩ, phảng phất như Kỳ Chương còn phải cảm thấy may mắn, vì đã không tự mình tìm đường chết bức ép cô?







[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]



Màn đêm buông xuống, náo nhiệt thuộc về xã hội thượng lưu vừa mới bắt đầu.



Tiệc rượu tổ chức trước trang viên, các loại siêu xe chậm rãi tiến vào.



Hôm nay là đại thọ 50 của chủ tịch Cố thị, có ai không biết hai vị thiếu gia Cố thị đều chưa đính hôn?



Mượn cơ hội này, dẫn con gái trong nhà đến đây nhìn một lần, biết đâu nhìn vừa mắt, đến lúc đó hợp tác cùng Cố thị, quan hệ thương trường tự nhiên sẽ nâng cao lên một bậc!

Thời điểm sắp tiến vào yến tiệc.



Kỳ Chương đưa tay ra, ý bảo Phồn Tinh vịn vào cánh tay hắn.



Đồng thời còn thấp giọng khinh thường cảnh cáo: "Đừng tưởng rằng hôm nay tôi dẫn cô tới tham gia tiệc rượu, cho phép cô kéo tay tôi, liền đại biểu cho việc cô có tư cách mơ ước những đồ vật không thuộc về mình. Hứa Phồn Tinh, cô nghe hiểu không?"



Phồn Tinh thật sự...



Quá phiền quá phiền, nói một câu gì mà dài dữ vậy nha!



Người có chỉ số thông minh cao, phản xạ chung đại khái là thế này: Nghe được một câu, nhanh chóng phản ứng, lập tức đáp lại.



Mà Phồn Tinh, đại khái là cái dạng này: Nghe một câu, ngắn, có thể phản ứng lại. Dài, vậy trước tiên phải kéo quyển sổ từ trong lòng ra, tự mình phân thành mấy đoạn ngắn, sau đó tiêu hóa từng câu từng câu một.



Tốc độ phản ứng tự nhiên liền chậm lại.

Kỳ Chương đợi lâu chưa được hồi đáp, lập tức cho rằng trong lòng cô có quỷ.



Vì thế lạnh lùng sắc bén nói: "Tôi hỏi cô đã nghe rõ chưa?"



Nếu Sưu Thần Hào có thực thể, thì lúc này nó thật sự muốn ôm Kỳ Chương nhận thân nhân!