[Quyển 2] Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 18: Một lớp mặt nạ




Lạc Y Tuyết nói trở mặt là trở mặt, Cảnh phu nhân cũng không phải tầm thường, chỉ vào mặt của cô: "Cô đã dám thì không sợ Diệc Ngôn nghe được đi. Tôi sẽ cho nó biết thế nào là chân tình đặt không đúng chỗ!"

"Ha, chân tình? Có ăn được không, có cho tôi cuộc sống giàu sang được không? Toàn là giẻ rách, năm năm nay tôi chịu đựng đủ rồi. Thứ tôi cần là tiền, nếu bác gái đáp ứng được thì tôi sẽ biến! Tuyệt đối không về lại lần thứ hai."

"Lúc trước cô đã bán Tiểu Vũ bây giờ lại còn muốn bán Diệc Ngôn, Lạc Y Tuyết, cô có trái tim hay không?"

"Bác gái, bác cũng chẳng hơn tôi, chính bác cũng dùng tiền để mua lại hai người họ đấy thôi."

Giọng của Lạc Y Tuyết từng chữ từng rạch ròi lọt vào tai Cảnh Diệc Ngôn, hắn đứng sau cánh cửa đang khép hờ toàn thân lạnh cóng, hô hấp dồn dập, không tự chủ lùi lại.

Tại sao vậy?

Tại sao lại như vậy?

Lạc Y Tuyết, cô đang nói gì chứ, cô đang ngã giá bán hắn sao? Cô đến bên hắn là vì tiền của hắn sao, trước giờ cô chỉ đang đóng kịch cho hắn xem?!

Quản gia thấy hắn vô lực tựa người vào tường bèn giấu đi ý tứ nơi đáy mắt, khẽ khàng tiến lại muốn khuyên hắn nhưng lập tức bị ngăn lại, hắn vẫn còn muốn nghe.

Bên trong, Cảnh phu nhân và Lạc Y Tuyết vẫn lời qua tiếng lại.

"Lạc Y Tuyết ơi Lạc Y Tuyết, cô nghĩ bản thân mình bây giờ là ai mà dám ngã giá với tôi? Nói ra không khéo người ta lại chê cười cô non kém đó."

"Bác nói như vậy là có ý gì?" Lạc Y Tuyết e dè.

Cảnh phu nhân thấy vậy lại bật cười: "Chúng ta đều là người toan tính, nhưng đừng quên tôi ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, giải quyết loại phụ nữ như cô đâu phải là lần đầu. Cô nhìn xem, đây là cái gì?" Dứt lời bà từ trong túi áo lấy ra một thiết bị ghi âm.

Lạc Y Tuyết trông thấy lập tức cắn răng, tức giận rít lên: "Bà già này..."

"Lạc Y Tuyết, cô làm gì vậy, cô động tay với tôi chẳng lẽ không sợ Diệc Ngôn tức giận."

Cảnh phu nhân cố gắng tránh đi nhưng Lạc Y Tuyết vẫn xông đến, cười mỉa mai: "Hừ, cái này còn chưa biết, nói không chừng tôi bảo với anh ta rằng bà đang hãm hại tôi anh ta lại tin sái cổ đấy! Ha..."

"Buông mẹ tôi ra!"

Cảnh Diệc Ngôn không chịu được đẩy cửa xông vào, chỉ thấy Cảnh phu nhân đã ngã trên mặt đất.

Lạc Y Tuyết vì tiếng rống giận của hắn cũng giật mình lùi lại.

Cô biết giờ tận thế đã đến rồi.

Nhưng biết làm sao, cô vẫn phải gượng đi đến chỗ Cảnh Diệc Ngôn, biết chắc hắn sẽ không tin nhưng vẫn nói: "Diệc Ngôn, sao anh về từ khi nào, anh đừng hiểu lầm, vừa rồi chỉ là..."

"Cô buông ra! Cô có biết bộ dạng bây giờ của cô khiến tôi có bao nhiêu chán ghét hay không?!"

Cảnh Diệc Ngôn lạnh lùng giật tay ra, vội vã đi đến đỡ Cảnh phu nhân dậy: "Mẹ, có sao không?"

"Mẹ không sao, nhưng con đã thấy chưa, người phụ nữ này, thật là..."

"Được rồi, mẹ đừng nói nữa, trước hết cứ ra ngoài, con muốn nói chuyện với cô ta."

"Nhưng mà..."

"Mẹ!" Cảnh Diệc Ngôn cắt ngang, nóng mắt nhìn ra cửa: "Di nương, bà vào đây."

Không còn cách nào khác, Cảnh phu nhân đành theo quản gia đi ra cửa, nhưng dựa vào ánh mắt của Cảnh Diệc Ngôn, bà đoán Lạc Y Tuyết nhất định không xong.

"Rầm!"

Tiếng sập cửa thật lớn khiến Lạc Y Tuyết ngồi trên ghế phải rùng mình.

Cảnh Diệc Ngôn cũng không nhiều lời, càng không hỏi tại sao mà trực tiếp nói: "Những lời cô nói lúc nãy, tôi đã nghe hết rồi, không cần giả vờ nữa."

Lạc Y Tuyết ban đầu hơi sửng sờ nhưng rất nhanh sau đó trở lại thản nhiên, thậm chí còn cười: "Anh nghe hết rồi à? Vậy cũng tốt, tôi không cần phải vờ vịt gì nữa."

Vừa nói cô vừa đứng dậy, chống tay nhìn Cảnh Diệc Ngôn, ra giá: "Mẹ của Tiểu Vũ là tôi, tốt xấu gì tôi cũng có công, cho tôi 500 vạn, tôi liền bốc hơi."

Cảnh Diệc Ngôn đôi mắt đỏ ngầu nhìn dáng vẻ xòe tay xin tiền của cô lồng ngực phập phù như thiêu như đốt: "Cô là người không tim không phổi sao, ngay cả con trai ruột cô cũng muốn lợi dụng?"

"Con trai ruột thì sao? Cũng có phải là con của một mình tôi đâu. Anh cũng có phần đó, muốn mua đứt thằng bé kháo khỉnh như vậy, 500 vạn là rẻ bèo rồi!"

Cảnh Diệc Ngôn đè chặt cảm giác muốn giết người xuống, giận quá hóa cười, nhưng nụ cười của hắn rùng rợn đến nỗi Lạc Y Tuyết lạnh lẽo sống lưng.

"Hừ hừ hừ, Lạc Y Tuyết, cô đang định bỏ trốn sao, đâu có dễ như vậy. Cô đùa bỡn tôi còn muốn lấy tiền của tôi cao chạy xa bay? Nói cho cô biết, chưa hết thời hạn 5 năm theo hợp đồng, cô đừng hòng thoát khỏi tay tôi. Cảnh Diệc Ngôn tôi không chơi chết cô thì không mang họ Cảnh!"

"Cảnh Diệc Ngôn, anh dám làm gì tôi Tiểu Vũ nhất định sẽ hận anh cả đời." Lạc Y Tuyết theo bản năng đưa tay tự vệ.

"Vậy còn phải xem cô có cơ hội đến chạy đến gặp nó than khóc hay không!"

"Cảnh Diệc Ngôn, anh muốn làm gì?"

"Làm gì, cô nói thử xem?"

"Ga..."

Cảnh phu nhân ở bên ngoài khi nghe được tiếng thét thống khổ của Lạc Y Tuyết thì vội vã ra hiệu với quản gia: "Đi thôi."

Đi được một đoạn, quản gia mới nói khẽ: "Phu nhân, bà thật cao kiến."

Cảnh phu nhân nghe vậy liền cười, ánh mắt khẽ híp lại: "Chỉ là một người phụ nữ, tốn nhiều thời gian của tôi như vậy, kết cục thế này đã nhẹ nhàng rồi."