Lạc Y Tuyết hết nói với hắn mà Cảnh Diệc Ngôn cũng xốc vai cong cớn đứng lên, như một tên lưu manh đi về phía cô. Thấy cô đề phòng lùi lại hắn nhếch môi cười, đột nhiên bắt lấy tay cô, dùng sức ép cô ngồi xuống ghế làm việc của mình. "Sao tôi luôn có cảm giác em sợ tôi vậy?"
"Tôi không có, sao tôi phải sợ anh?" Lạc Y Tuyết cố trấn tĩnh nói lại.
"Sợ tôi nhìn thấu tâm tư của em, biết được bí mật nào đó của em chẳng hạn." Cảnh Diệc Ngôn băng quơ nói.
Vì cô rất lạ, lạ so với trăm ngàn phụ nữ khác vây quanh hắn. Trong khi đám phụ nữ kia luôn tìm cách nhào vào hắn thì chỉ có cô là né xa ra, không chút vụ lợi, làm hắn thay đổi cách nhìn về cô, thay đổi những suy nghĩ không hay khi cô đối xử rất tốt với Tiểu Vũ.
Nhưng cũng vì cô đối xử quá thật lòng với thằng bé khiến hắn không khỏi nghi ngờ vu vơ. Thân thế của cô trong sạch rõ ràng, chưa chồng chưa con, không em có em nhỏ thì lấy đâu ra loại hảo cảm to lớn như vậy với một đứa bé xa lạ, mà đặc biệt ánh mắt của cô mỗi khi nhìn Tiểu Vũ cho hắn thấy một loại tình cảm ấm áp khó diễn tả, nhưng chắc chắn xuất phát từ nội tâm, dù rằng cô giấu đi rất nhanh nhưng vẫn có sơ hở.
Hắn trước giờ nổi tiếng đa nghi, mà hành động phân biệt đối xử của cô dành cho hắn cũng là một hành vi bất thường. Cô thích Tiểu Vũ không thích hắn cũng chẳng sao, nhưng hắn đâu làm ra hành động gì khiến cô phải chán ghét, mà ngay từ ngày đầu gặp mặt, cô đã tỏ thái độ cách xa.
Nghĩ nghĩ, Cảnh Diệc Ngôn lại thấy người phụ nữ trước mặt khả nghi hơn, áp sát người quan sát khuôn mặt của cô.
Lạc Y Tuyết cật lực tránh né: "Tổng tài, tôi không hiểu lời anh nói, mời anh buông ra cho."
"Được thôi..." Cảnh Diệc Ngôn thuận ý buông tay cô ra, vì đang lôi kéo nên Lạc Y Tuyết lập tức mất thăng bằng ngã về phía sau.
Cảnh Diệc Ngôn chỉ chờ khoảnh khắc này liền khom người đỡ, ôm lấy cô cùng ngã xuống ghế.
Biết mình bị đùa bỡn Lạc Y Tuyết giận đến xù lông, váy xống bị cú ngã vừa rồi tốc lên đến tận đùi non sắp lộ ra cảnh xuân khiến cô phải chật vật kéo xuống mà không để ý ánh nhìn lộ liễu của người đàn ông. Sau cùng khi cô vừa đứng dậy, hắn lại dùng sức chế trụ eo cô, một tay vén nhẹ làn váy của cô lên.
"Bốp!"
Trên mặt Cảnh Diệc Ngôn đương nhiên ê ẩm năm dấu tay.
"Đồ biến thái!" Lạc Y Tuyết tát xong liền bỏ ra ngoài, để lại người đàn ông ngồi im như phỏng.
Cảnh Diệc Ngôn ăn đau đưa tay lên sờ mặt. Lại nhớ tới cảnh tượng đêm qua khi nằm cùng Tiểu Vũ.
"Nhóc con, nói ba nghe xem chuyện này."
"Chuyện gì ạ?"
"Ba muốn xem trên đùi chị Y Tuyết có vết bớt nào không thì phải làm sao?"
Tiểu Vũ nghe vậy liền nhìn sang hắn: "Chi vậy ạ? Có phải muốn kiểm tra xem chị Y Tuyết có phải là... là mẹ của Tiểu Vũ không hả?" Vì trên đùi nhóc cũng có một vết bớt mà.
"Sai rồi. Để thu thập chút thông tin."
Hôm nay hắn đã nhận được tập tài liệu điều tra tường tận về Lạc Y Tuyết, vì bản tính đa nghi và sự bất thường trong hành động của cô nên hắn đã thuê thám tử tư dò la thêm vài tin tức. Dù sao giết lầm cũng hơn bỏ sót, hơn nữa hắn đã đứt thông tin mẹ ruột Tiểu Vũ rồi, không làm thì sẽ không còn cơ hội, dẫu biết khả năng trùng hợp thế này là không cao.
Tiểu Vũ nghe ba nói liền ôm đầu suy nghĩ, sau một hồi tưởng tượng nó liền ra hiệu: "Tốc váy lên!"
"Bốp!" Cảnh Diệc Ngôn liền cốc cho nó một cái vào đầu.
"Ui da!" Tiểu Vũ ngơ ngác không hiểu.
"Thằng ranh học chuyên đội sổ này, ai cho con nghĩ ra mấy cái tư tưởng bậy bạ này hả? Lại còn dám chỉ cho ba làm như vậy nữa!"
"Ơ nhưng, ba ba còn chưa cưới chị Y Tuyết thì làm sao có cách mà xem cho đường hoàng được?" Tiểu Vũ ủy khuất chỉ ra sự thật.
Cảnh Diệc Ngôn lắc đầu: "Nhưng cách này không được, nếu thế thì chị Y Tuyết của con sẽ từ mặt ba luôn mất!"
Tiểu Vũ nghe thế thì ngồi vậy, bóp vai cho hắn, trấn an: "Ba ba yên tâm, chị Y Tuyết thương Tiểu Vũ nhất, chỉ cần Tiểu Vũ xin thì chị Y Tuyết sẽ hết giận ba thôi."
"Thật không?" Cảnh Diệc Ngôn khờ dại hỏi đứa con trai năm tuổi.
Đương nhiên là nó gật đầu.
Thế là hôm nay hắn liền triển khai kế hoạch.
Và kết quả là đớn đau khôn xiết thế này đây.
Nhưng vấn đề là hắn không nhìn thấy vết bớt nào trên đùi Lạc Y Tuyết cả, trong khi thông tin hắn có được thì hoàn toàn trái lại.
Vậy là thế nào?
Cảnh Diệc Ngôn vừa nghĩ vừa mở điện thoại gọi cho con trai: "Tiểu Vũ, làm con thất vọng rồi. Trên đùi cô ấy không có vết bớt."
Tiểu Vũ nghe xong thì ậm ừ một tiếng, hình như nó đang ăn, sau một lúc mới nói: \[Ba ba, Tiểu Vũ hỏi chú bác sĩ nhà mình, chú ấy nói vết bớt trên người con không nhất định là di truyền từ mẹ đâu! Nên mẹ của Tiểu Vũ chưa hẳn đã có vết bớt, nhưng chắc rằng chị ấy Y Tuyết không phải Lạc Y Tuyết trong hồ sơ ba có.\]
"Ổ, không di truyền sao?" Cảnh Diệc Ngôn ngẩn ra.
\[Vâng ạ.\] Tiểu Vũ gật đầu, lại nói: \[Nhưng còn một việc này chắc chắn hơn nữa.\]
"Chuyện gì?" Cảnh Diệc Ngôn tò mò.
\[Đó là chuyện Tiểu Vũ đi học luôn đội sổ là di truyền từ ba.\]
\[Tút tút tút!\]
"Cảnh Hạo Vũ!!!"