[Quyển 2] Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 32: Mập mờ tại studio




Studio áo cưới.

"Lạc Y Tuyết, cô thấy không, Diệc Ngôn bây giờ đối với hôn lễ sắp tới của chúng tôi không còn phản đối nữa, chắc cô cũng hiểu ý tứ của anh ấy là gì?" Lâm Vi vừa nói vừa cầm áo cưới vui vẻ ướm lên người.

Lạc Y Tuyết đứng bên cạnh cô ta ánh mắt không tự chủ nhìn về phía phòng thay đồ mà Cảnh Diệc Ngôn lúc nãy bước vào.

Rõ ràng như vậy sao cô có thể không thấy chứ, dù biết hắn vô tội khi bị người khác giấu đi sự thật nhưng lòng cô thể thể không oán, không đau.

Lâm Vi nhìn thần sắc của cô kém như vậy cũng biết mình đã thắng thế, không ngại nói thêm: "Cho dù cô dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ anh ấy thì anh ấy cũng chỉ nhất thời mê luyến. So với hiện tại cô chỉ là thế thân của chính mình trong quá khứ, cô nên sớm tỉnh lại đi!"

"Lâm Vi, cô nghĩ nhiều rồi." Đây đã là giới hạ cuối cùng của cô rồi, từng nghĩ rằng sẽ dễ dàng vượt qua ba ngày này rồi sau đó sẽ không bao giờ đau nữa, nhưng cô đã sai lầm, tâm tư của cô vẫn rất để ý đến Cảnh Diệc Ngôn, dù cô đã cố gắng không như vậy.

"Vậy sao? Nghe không nổi à, chỉ có vậy đã không chịu nổi thì lát nữa làm sao có cầm nổi tà váy để tôi chụp hình đây?" Lâm Vi tiếp tục chăm chọc.

Lúc này Cảnh Diệc Ngôn đã thay xong lễ phục, một thân áo trắng bước ra, đẹp trai đến mức nhân viên nữ ở studio suýt không nhịn được nhỏ nước dãi.

Thấy Lâm Vi và Lạc Y Tuyết đứng ở một bên hắn hắng giọng cất tiếng: "Chọn xong chưa?"

Lâm Vi nghe thế lập tức mỉm cười quay lại, nũng nịu nói: "Xong rồi, em vào thử đây. Anh chờ chút nhé!"

"Tất nhiên. Hôm nay em là nhân vật chính." Cảnh Diệc Ngôn bất ngờ dịu dàng với cô ta.

Được nước Lâm Vi cầm áo cưới lắc eo đi vào phòng thay đồ, không quên cho Lạc Y Tuyết một nụ cười đắc ý.

"Cạch" cửa đóng lại.

Cảnh Diệc Ngôn lúc này liền tiến về phía Lạc Y Tuyết, cúi người ôm lấy eo của cô nép vào một góc. Cô như một con nhím nhỏ xù gai, tránh đi ngay:

"Tổng tài, xin anh chú ý hành vi của mình."

"Sao hả, cáu giận? Đừng quên, tôi đã mua em ba ngày, bây giờ tôi chính là chủ nhân của em, muốn làm gì còn cần chú ý sao?" Hắn đưa tay, nâng cằm của cô lên, tặc lưỡi.

"Vị hôn thê của anh còn đang ở đây, hơn nữa để nhân viên studio nhìn thấy thì làm thế nào?" Lạc Y Tuyết cố nén phẫn nộ trong lòng xuống, từ tốn giải thích. Nhưng thật ra bộ lễ phục trắng tinh cùng khuôn mặt vô tâm phế của Cảnh Diệc Ngôn mới là nguyên nhân cứa nát trái tim yếu ớt đang quằn quại của cô.

Tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy? Cho cô thấy hắn cùng người phụ nữ khác vui vẻ, hạnh phúc thử đồ cưới thế nào. Tại sao lại bắt cô trở thành kẻ thứ ba vô liêm sĩ quyến rũ vị hôn phu của người khác, mà còn không biết xấu hổ nói tôi và anh ta trong sạch trong khi bản thân lại mập mờ cùng anh ta ở chung một chỗ,?

Tại sao hắn lại khiến cô mãi mãi cũng không thể ngẩn cao đầu, khiến tình yêu của cô biến thành tội lỗi, biến cô thành kẻ đáng khinh rẻ nhất trong xã hội này?

Vì sao phải đi đến mức này?

Nhưng tất cả không phải do cô tự chuốc lấy sao, cô oán hắn thì cũng nên oán chính bản thân mình. Vì cô quá yếu đuối, vì cô không có tiền không có quyền, vì đó chính là số phận của một kẻ thấp cổ bé họng đứng trước cường quyền, bị đồng tiền ghì chặt xuống mặt đất!

Cảnh Diệc Ngôn cố tình không để ý đến sắc mặt của Lạc Y Tuyết khó coi đến đâu, ấn cô vào một góc khuất: "Nếu em sợ người khác thấy vậy đừng để họ thấy là được."

"Cảnh Diệc Ngôn... buông ra! Không, buông tay ra!"

Mặc kệ cô có phản đối thế nào, người đàn ông đã luồn tay vào trong áo của cô di chuyển làm càn.

Lạc Y Tuyết sợ đến mất mật, hắn còn đang mặc lễ phục chú rễ trên người, mà còn cư nhiên làm thế này với cô.

Chà đạp!

Chính là chà đạp danh dự, nhân phẩm của cô!

Chà đạp linh hồn, chà đạp tình cảm của cô!

A nhưng, hắn đâu biết, cô thật ra vẫn luôn yêu hắn.

"Khóc?" Cảnh Diệc Ngôn nhìn cô gái trong ngực mình nước mắt tuôn ra, hắn cười hừ một tiếng. "Khóc cho ai xem đây, giao dịch giữa đồng tiền và thể xác vốn không màng đến nhân tính. Thế nên dù em có khóc đến tê tâm liệt phế thì xin lỗi, tôi cũng không có cảm giác đau lòng."

Hắn nói rồi, lại cúi đầu hôn lên nước mắt của cô. "Nên tiết kiệm sức lực một chút, tối nay còn nhiều việc cần làm lắm, biết không?"

Lạc Y Tuyết cắn môi, ngẩn mặt nhìn hắn. Đôi mắt to ngập nước, đôi má đỏ nghẹn ngào, đôi bị vì bị cắn mà cũng hồng nhuận.

"Chậc, thử một chút xem nào." Cảnh Diệc Ngôn đưa tay lấy một chiếc áo cưới hắn thấy ưng ý nhất, đặt lên người cô. Lạc Y Tuyết muốn tránh né, dù sao cô cũng không bao giờ mặc được.

"Trật tự nào." Hắn khẽ quát, chau mày nghiêm túc ướm lên người cô. Sau cùng rút ra kết luận:

"Rất đẹp, chỉ là không xứng thôi."

Lạc Y Tuyết trừng mắt, hắn lại cười tà mị cúi đầu hôn lên môi cô, đúng lúc này, từ phía sau, Lâm Vi không biết từ lúc nào đã bước ra, thấy cảnh tưởng này liền sửng sờ gọi:

"Diệc Ngôn..."