"Vậy anh như bây giờ, không giống năm năm trước nữa, em còn thích anh không?"
"Không!"
"Y Tuyết à..." Cô trả lời dứt khoát như vậy thật làm Cảnh Diệc Ngôn ngứa ngáy tâm can.
"Đùa anh thôi, em không thích nữa, mà là yêu rồi! Chụt." Dứt lời cô liền tặng lên má hắn một nụ hôn đầy chân thực.
Cảnh Diệc Ngôn đực mặt ra, sau đó má đỏ bừng như thiếu nữa, hai tai nóng hừng hực sắp cháy đến nơi.
Hắn lại đưa tay túm lấy Lạc Y Tuyết, bế cô đứng dậy. Cô hoảng hốt ôm cổ hắn hỏi: "Anh định làm gì thế?"
"Không xong rồi Y Tuyết, trong nhà còn chăn không?"
"Để làm gì?"
"Chúng ta ra phòng khách đi, anh không chịu được nữa rồi."
"..."
Khi Tiểu Vũ bừng tỉnh đã là sáng hôm sau, nó dụi mắt ngồi dậy tìm ba mẹ nhưng chẳng thấy đâu, vội chạy đi tìm thì thấy họ đang chen chúc âu yếm nhau nằm trên sofa ở phòng khách, khỏi nói khung cảnh ấm áp và hạnh phúc ba nhiêu.
Bấy giờ nó lại thấy mình giống con ghẻ.
Tức giận ba mình đã ăn mảnh, độc chiếm mommy, nó chạy vồ tới vỗ vào mông của hắn: "Ba ba, tỉnh dậy đi, mau nấu bữa sáng cho Tiểu Vũ nào!"
Trong mộng đẹp nhưng Cảnh Diệc Ngôn lại nghe tiếng sai bảo quen thuộc của thằng con trời đánh, hắn giật mình mở mắt, đã thấy cái mặt bánh bao của nó dí sát vào mình nhưng tay chân ngắn tun hủn lại cố ôm cho bằng được Lạc Y Tuyết.
Phải nói hắn muốn nổi điên lên, búng nó sang một bên rồi ôm người phụ nữ của mình lên, cô có vẻ mệt nên ngủ rất say, hắn thấp giọng gầm gừ với con trai: "Thằng mất nết này, có tin ba cho ra đường không, sáng sớm đã kêu lớn như vậy, dọa cho mommy và em bé giật mình thì sao?"
Tiểu Vũ biết lỗi nên không đáp lại tiếng nào, chờ hắn đưa lại mommy vào phòng ngủ xong rồi mới bảo: "Sáng nay ăn trứng rán và xúc xích nhé ba ba."
"Trứng rán và rau." Cảnh Diệc Ngôn dứt khoát chốt menu.
Tiểu Vũ lập tức quằn quại ngã xuống sàn: "Ăn rau mãi Tiểu Vũ sẽ thành con sâu mất, không chịu, Tiểu Vũ muốn ăn xúc xích."
Cảnh Diệc Ngôn nhìn, cười khẩy: "Dù ăn cái gì mà con chẳng giống con sâu, nhìn lại dáng vẻ của mình đi, khác gì con đuông dừa đâu chứ. Tóm lại, hôm nay sẽ ăn rau, ba hết tiền rồi, muốn ăn thịt thì đưa sổ tiết kiệm ra đây."
Tiểu Vũ hít hít mũi, khá chần chừ.
Chẳng lẽ nó phải vì đồ ăn mà bán cả tương lai giàu sang của mình sao?
"Thế nào, muốn ăn thịt không?" Cảnh Diệc Ngôn hỏi ép.
"Ư... Tiểu Vũ ăn rau!" Sau cùng Tiểu Vũ vẫn nhất quyết không chịu chi tiền, nấc một tiếng rồi lắc mông chạy đi mất.
Sau khi ăn sáng xong cả nhà lại ra phòng khách ngồi, lúc này Cảnh Diệc Ngôn nhận được thông báo từ trợ lý, chiều hôm nay Cảnh phu nhân sẽ mở cuộc họp cổ đông, nếu không nhầm là để thông báo cách chức hắn.
Mặc kệ nước đã ngập đến cổ, Cảnh Diệc Ngôn vẫn ung dung nhàn nhã sử lý công việc của mình, chốc chốc lại nhấc Tiểu Vũ lên, cho nó lăn vân tay, chẳng khác gì một con dấu cỡ lớn.
Tiểu Vũ không hiểu lắm, bởi vì chỗ giấy nó phải in vào không giống chi phiếu nó có, lại thêm lời dỗ ngọt của ba ba: lăn dấu tay đi chiều nay ba sẽ mua thịt, thế là nó lăn ngay. Bao nhiêu cũng lăn tất.
Sau khi Tiểu Vũ "đóng dấu" Cảnh Diệc Ngôn lại ký tên cho số giấy kia, thấy con con trai ngây thơ như vậy Lạc Y Tuyết khẽ thời dài, huých cho người đàn ông cạnh mình một cái, hắn lại được tiền nên rất sung sướng, còn tươi cười với cô.
Đầu giờ chiều Cảnh Diệc Ngôn lên xe đến Cảnh thị, quả nhiên trong buổi họp của đông tạm thời hắn đã bị cách chức, Cảnh phu nhân tiếp tục quay về chủ trì Cảnh thị, không khí vô cùng căng thẳng.
Buổi họp kết thúc, Cảnh Diệc Ngôn đưa tài liệu cho trợ lý rồi theo mẹ mình vào văn phòng, cửa vừa đóng lại lập tức bà cho hắn một tát tai.
Đây là lần đầu tiên bà đánh hắn, sức lực quả thật không nhẹ.
Dường như đã có sự chuẩn bị trước, hắn không biểu hiện thái độ tức giận nào cả, đứng ở đấy trơ như tượng gỗ.
Cảnh phu nhân thật không nhìn nổi mặt hắn, hất cằm quay đi, hôm nay cổ phiếu của Lâm thị tụt dốc không phanh, đúng như lời Cảnh Diệc Ngôn đã nói hôm trước, Lâm lão gia đã bị sở cảnh xác mời đi, đến bây giờ vẫn chưa thể bảo lãnh, Lâm Vi cũng đã hết cách, có thể trong nay may cũng phải đến cơ quan điều tra.
"Rốt cuộc con muốn thế nào, thật sự muốn truy cùng giết tận Tiểu Vi?"
"Không phải con truy cùng giết tận, là do cô ta tự chuốc lấy, dám làm dám chịu, không tại ai cả."
"Vậy sắp tới con cũng muốn đối phó mẹ phải không?"
"Xin lỗi, con cũng đã hết cách rồi! Cái tát vừa rồi nếu như mẹ vẫn chưa nguôi giận thì có thể tát thêm lần nữa."