[Quyển 2] Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 7: Xem mắt về trễ





"Cái gì?!" Cảnh Diệc Ngôn cũng đứng phắt dậy, đi vội đến chỗ Tiểu Vũ, gằng từng chữ: "Cô ấy tiếp tục xin ba nghỉ một hôm là để đi xem mắt sao?"

Buổi chiều hôm đó cô đi làm lại vẫn rất bình thường, hôm nay thế nào lại...

Tiểu Vũ không trả lời, té lăn ra đất, ăn vạ: "Hu hu hu, ma ma của Tiểu Vũ bị người ta xem mắt rồi. Ba ba... vô dụng, làm ăn thế nào để chị ấy ngày càng chán ghét... hu hu hu..."

Cảnh Diệc Ngôn chả thèm để ý đến nó, chỉ thấy lòng ngực sấp nổ tung. Lạc Y Tuyết đang muốn trêu đùa hắn sao, vì hắn thất lễ với cô nên cô cố tình xem mắt hòng thoát khỏi hắn?

Mặc kệ chuyện cô có phải là mẹ của Tiểu Vũ hay không, nhưng hành động lần này của cô thật sự khiến hắn khó chịu.

Tiểu Vũ vẫn còn gào khóc dưới chân hắn càng làm hắn loạn hơn.

"Bộp!" Sau cùng hắn đá văng thằng bé, xồng xộc đi ra ngồi.

Tiểu Vũ lăn hai vòng trên thảm rồi lòm còm ngồi dậy nhìn, thút thít xoa xoa mông. Chỉ mông ba ba nó kịp cứu vãn tình hình.

Cảnh Diệc Ngôn lái xe ra ngoài đúng lúc vào giờ công sở được tan làm nên đường xá đông đúc vô cùng, sau khi gọi cho trợ lý đưa Tiểu Vũ về nhà hắn mới bình tĩnh hơn một chút.

Biết tổng có gọi cho Lạc Y Tuyết cô sẽ né tránh mình nên hắn quyết định đến chung cư cô ở ôm cây đợi thỏ.

Vì kẹt xe nên mất cả giờ sau đó Cảnh Diệc Ngôn mới đến được chung cư của Lạc Y Tuyết, bây giờ ngoài trời đã nhá nhem tối, cô vẫn chưa về.

Hắn đứng đợi.

Như hàng thế kỷ trôi qua Lạc Y Tuyết sau cùng cũng về tới, theo chân cô còn có một người đàn ông, hẳn là đối tượng cô xem mắt, lúc này đã hơn 11 giờ khuya, anh ta không nán lại lâu nhưng trước khi ra về lợi dụng lúc khuya vắng vẻ thì cúi đầu nói gì đó vào tai cô khiến cô phải bật cười.

"Anh thật là..."

"Em vui là được rồi, mấy hôm nữa anh lại đến đón em."

"Vâng ạ." Lạc Y Tuyết không do dự đồng ý ngay, trên môi vẫn treo ý cười dịu dàng.

Người đàn ông càng cao hứng, vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.

Khi xe của anh ta thật sự khuất Lạc Y Tuyết mới lên phòng của mình, giờ này mọi người trong chung cư hầu như đã ngủ hết, chỉ có đèn tường mờ nhạt, nhưng cô đã quen với sự im lặng bình thường cũng thấy sợ vẻ lạnh lẽo này.

Chỉ là hôm nay thế nào cô lại thấy rờn rợn sóng lưng, dọc đường đi cứ như có ai đó đang theo chân mình, cô không quay lại mà nhanh chân chạy tới phòng của mình, vội lấy chìa khóa, mở cửa.

Đến đây thì cảm giác ai đó theo sau lưng cũng dừng lại, tay cô hơi run tra chìa khóa vào ổ khóa mấy lần những vẫn không được, tạo ra âm thanh lách cách giữa tĩnh lặng.

Sau cùng khi cô mở được khóa thì thình lình từ phía sau lại có giọng nói âm hàn vang lên:

"Đi đâu về?"

Nghe tiếng nói, cô giật thót người, kinh hô quay đầu nhìn về phía sau, từ lúc nào có một người đàn ông tựa đầu vào tường, đang nhìn mình, chòng chọc.

Cô thực sợ nhưng không hét lên, vì người đó là Cảnh Diệc Ngôn. Chỉ là hắn cho cô cảm giác lành lạnh rất xa lạ.

Sau một hồi cô cũng trấn tĩnh, hơi xiết tay lại, có chút bực bội hỏi hắn: "Anh làm sao lên được đây?"

"Trả lời đi, em đi đâu." Cảnh Diệc Ngôn một giọng không thay đổi.

Lạc Y Tuyết chẳng biết hắn bị làm sao, lại nghĩ đến việc phải sớm dứt khoát với hăn nên hơi cứng miệng, mắng: "Anh bị điên à, giờ này đến đây chỉ để hỏi tôi câu này?"

Cảnh Diệc Ngôn nghe cô nói thì bước tới, lập tức mùi bia rượu thoang thoảng chạy tọt vào mũi của cô.

Hắn uống say rồi đến gây sự sao?

Lạc Y Tuyết đang rất muộn phiền, thật sự không muốn cùng hắn đối diện, bỏ hắn bên ngoài đẩy cửa đi vào trong.

Nhưng làm sao dễ dàng như vậy cô đi vào thì người kia cũng muốn vào theo.