Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, đổ lên hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Tô Đình cũng không biết đã trôi qua bao lâu, có thể chỉ là vài giây, có thể là mấy phút, nhưng đối với cô, nó như là cả đời.
Cô bỗng nhiên không muốn trốn tránh nữa, không muốn phải che giấu cảm xúc của bản thân nữa, cô... muốn nhìn thấy người đó.
Vì vậy nên, hàng mi của cô gái run rẩy vài lần rồi mở ra hoàn toàn.
Thứ cảm nhận được đầu tiên là tia nắng ấm áp, sau đó, không chút báo trước nào mà đối diện với đôi mắt của thiếu niên.
Tô Đình nghe thấy tiếng cười khẽ.
Đương lúc cô xấu hổ đến mức muốn nhắm mắt lại thì đối phương lại nhẹ nhàng thì thầm: "Đừng nhắm mắt, tôi muốn nhìn thấy mình trong mắt em."
Sau đó... thời gian vẫn cứ trôi... và nụ hôn vẫn tiếp tục.
Cả hai đều không nói quá nhiều, nhưng giờ phút này, họ đều ngầm hiểu đối phương.
Có lẽ, đó là yêu chăng?
Không nói chữ 'yêu', nhưng từng hành động, từng cử chỉ đều là yêu.
Niệm Ức nói đúng, Tô Đình cũng có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương.
Trong đôi mắt ấy, chỉ có một mình cô...
Bọn họ... đều đang chìm đắm trong ánh mắt của đối phương.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
\=\=\=\=\=
"Em ăn thêm một muỗng này nữa."
"Nhưng anh đã nói lời này mấy lần rồi."
"Ngoan, ăn một muỗng nữa thôi."
"Em thật sự không ăn nổi nữa."
Thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, từng lời nói, ánh mắt đều thể hiện cảm xúc của họ dành cho đối phương, đó là thứ cảm xúc mà họ chưa từng trải nghiệm trước đây.
Tô Đình thật sự không ăn nổi nữa, đây là bát cháo thứ bao nhiêu rồi chứ!
Giống như là đọc được suy nghĩ của cô, Niệm Ức chầm chậm cắt ngang: "Bát thứ hai, mỗi bát tôi chỉ múc có lưng chừng."
Lần đầu tiên bị đối phương phản bác, Tô Đình cứng người, quay sang nhìn thiếu niên.
Niệm Ức cũng nhận ra mình hơi hung dữ, lại bắt gặp ánh mắt lên án của cô, cả người như bị bấm cho nút tạm dừng, nhanh chóng dịu giọng xuống: "Em ăn quá ít, ăn no mới mau khỏe."
"Ức Ức à, em no lắm rồi, thật đấy." Không phải ra vẻ, bụng của cô thật sự chứa không nổi nữa.
Cuối cùng, vẫn là Niệm Ức nhượng bộ: "Đói thì nói tôi."
"Ừm ừm!" Cô giống như thoát được tội, cả người đều vui vẻ đến bừng sáng lên.
Niệm Ức cười, thu dọn bàn ăn rồi đi ra ngoài.
Lúc cầm nắm tay cửa, hắn lại dừng lại, quay lại thông báo cho người đang trông ngóng trên giường bệnh: "Tôi ra ngoài một chút, ngoan ngoãn ở đó nhé?"
Cười tít mắt, cô gật gật đầu, nhận ra như vậy chưa đúng, cô lại còn đáp thêm: "Ừm ừm."
Cố gắng lắm mới không bật cười trước bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc đó của cô, Niệm Ức nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngay cả khí tràng xung quanh cũng thay đổi. không còn đáng sợ như trước nữa.
Nhưng đi được vài bước, sự dịu dàng hiếm có ấy lại biến mất, Niệm Ức lại là Niệm Ức ban đầu.
Dường như, chỉ có ở bên cạnh cô, hắn mới có thể biểu lộ ra một mặt khác của bản thân như vậy.
\=\=\=\=\=
Ở trong phòng bệnh, cô gái vừa rồi còn cười ngọt ngào ngốc nghếch, giờ đã quay về dáng vẻ thường ngày, lạnh nhạt xa cách.
Tô Đình biết mối quan hệ giữa cô và Niệm Ức bây giờ là gì, cũng biết mối quan hệ của bọn họ sẽ không được êm đềm.
Có thế lực nào đó đang nhắm đến cô, muốn cô hoặc là cách xa Niệm Ức, hai là... biến mất khỏi thế giới này.
Cô có thể hiểu được.
Vì dù sao, cô cũng chính là nhân tố chính làm cho cốt truyện bị phá hủy.
Cô chưa từng làm hai ai, cũng chưa từng muốn cướp đoạt cái gì, điều cô muốn... chỉ là để những nhân vật bị cốt truyện bỏ quên thoát khỏi những cái kết không đáng mà thôi.
Ai trong số họ cũng xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn kia mà.
Nếu trừng phạt cô có thể giúp họ, vậy thì... cô còn gì mà lo lắng chứ?
Nói cô ngu ngốc cũng được, nói cô tự phụ cũng được, cô chỉ muốn đi đến cuối cùng với ước nguyện ban đầu mà thôi.