[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 37: Quay lại trường học




Đợi cho đám người Tiểu Ngũ rời đi, Niệm Ức mới ôm cô vào lòng, bật cười khẽ: "Rất ra dáng đấy." (

Tô Đình dường như cũng quen với hành động này của hắn rồi, cô nương theo động tác của thiếu niên, dựa vào lòng hẳn: "Ra dáng gì cơ?"

Chụt.

Niệm Ức hôn lên má Tô Đình một cái, sau đó cúi đầu hôn xuống hõm cổ cô: "Ra dáng chị dâu." •

Từ khi có danh phận chính thức, Niệm Ức liền thẳng thắn thể hiện cảm xúc của mình, lời nói lẫn hành động đều rất trực tiếp, nhiều lần khiến Tô Đình đỏ mặt xấu hổ, không biết giấu mặt đi đâu.

Nhìn thấy cô lại xấu hổ, Niệm Ức yêu chết dáng vẻ này của cô, hắn lại ôm người chặt hơn một chút: "Cứ như vậy, em mà rời khỏi anh nửa bước, anh sẽ không chịu nổi mất." •

Trái tim Tô Đình run lên, cô rất nhạy cảm với từ 'rời đi' này.

Vòng tay lên cổ đối phương, Tô Đình nở nụ cười: "Sao anh lại dính người như vậy."

Thiều niền thận trọng hồn lên mái tóc thiếu nữ, đồi mắt dịu dàng như nước, nhìn càng lầu càng khiến người khác đắm chìm, không lối thoát.

"Thích không?"

Tô Đình bật cười, nhéo mũi người kia, lựa chọn không trả lời câu hỏi này.

Nhưng ai kia làm sao có thể tha cho cô, năm lần bảy lượt lặp lại câu hỏi, cực kì cố chấp: "Em thích không?" Q

Tô Đình bị sự trẻ con hiếm thấy này chọc cho trái tim vừa mềm mại, vừa đau nhói.

"Thích." Em thích anh được làm chính mình, thích anh được sống hạnh phúc... dù không có em.

Thấy người cuối cùng cũng đồng ý, Niệm Ức cười, trong thoáng chốc đó, Tô Đình cứ ngỡ như mình được nhìn thấy thiên sứ trong sáng nhất trần đời này.

(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và Manga Toon, mọi trang web khác đều là reup!]

Tô Đình và Niệm Ức tĩnh dưỡng một tháng, dù sao vẫn còn chương trình học đang đợi hai người đến hoàn thành, vậy nên hôm nay, cả hai cùng xuất viện đến trường.

Cha mẹ Tô một lần nữa sắp xếp lại công việc, đưa con gái đến trường.



"Tô Đình, nếu con cảm thấy trong người có bất cứ vấn đề gì, phải báo ngay cho thầy cô nhé? Rõ chưa?" Trước cổng trường, mặc cho ánh nhìn tò mò của đám đông, mẹ Tô vẫn cầm lấy tay con gái, cẩn thận dặn dò lại một lần nữa.

Cha Tô cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, ông đợi mẹ Tô dặn dò xong thì nói thêm một câu: "Con còn có chúng ta."

Tô Đình đã dần hòa nhập được với gia đình, cô cũng muốn xem họ như cha mẹ thật, đối xử tốt với họ như cách một người con ruột đối xử với cha mẹ trước khi rời khỏi đây.

Lần này, cô thật sự xem họ là người nhà của mình.

Tô Đình cười, tiến đến ôm lấy mẹ Tô, cảm nhận được thân thể run lên của bà, cô càng ôm chặt hơn: "Vâng ạ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cha mẹ cũng vậy nhé."

Sau hôm nay, hai người lại phải đi công tác, một thời gian dài sau mới có thể gặp lại nhau.

Mẹ Tô đỏ mắt, gật gật đầu, sợ con gái không thấy, nói thêm: "Được, con gái của mẹ."

Tô Đình sau sang nhìn cha Tô một cái, cũng ôm lấy ông.

Hai người không nói gì, nhưng vẫn có thể hiểu rõ ý muốn biểu đạt của đối phương.

Xa xa, Tô Đình nhìn thấy Niệm Ức đứng cùng đám thiếu niên, cũng đang nhìn cô.

Tô Đình mỉm cười, rời khỏi vòng ôm của cha mẹ: "Cha mẹ đi cẩn thận, nhớ về sớm với con nhé."

Đợi hai người yêu thương gật đầu, Tô Đình mới cất bước đi đến thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn đang đợi cô kia.

Bộ đồ bệnh nhân trên người đã được thay bằng đồ học sinh, dáng người cao lớn, nét ngang tàng trên gương mặt như tạc tượng ấy vẫn vậy, nhưng vẫn có một chút gì đó thay đổi.

Càng đến gần, Tô Đình càng hiểu ra sự thay đổi đó đến từ đâu.

Ánh mắt thiếu niên không lạnh nhạt như trước đây nữa, thay vào đó là một chút dịu dàng, một chút nồng nàn chỉ khi nhìn thấy Tô Đình mới có được. @

Khi còn cách thiếu niên hai bước chân, Tô Đình ngừng lại, không tiến lên nữa.

Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn đứng bóng, ánh sáng ban mai dịu dàng phủ lên người cô, nhất thời, như thêu hoa trên gấm, như khoác lên một tầng hào quang cho ngọc trai.

Đôi mắt màu trà của thiếu nữ cong tựa trăng non, lông mi như cánh bướm, môi hồng khẽ mở: "Chào bạn học, tớ tên là Tô Đình, rất vui được làm quen."

Niệm Ức thấy cô không tiến thêm nữa, bản thân liền tự tiến lên, gần đến mức mũi chân chạm mũi chân, hắn cúi xuống, chiều theo cô: "Chào bạn học Tô, tôi là Niệm Ức, sau này làm phiền nhiều rồi." @



Tô Đình chỉ tính đùa giỡn thôi, không ngờ người này lại theo cô thật, nhất thời không hiểu ý 'làm phiền nhiều' này là làm gì.

Không để cô tự hỏi quá lâu, Niệm Ức đã hành động chứng minh lời nói của mình rồi: "Phiền bạn học Tô đưa cặp cho tôi."

"Để làm gì vậy?" Miệng thì hỏi nhưng tay thì đã ngoan ngoãn đưa cặp cho người nào đó rồi.

Niệm Ức cong khóe môi: "Làm phiền bạn đi theo tôi."

"Đi đâu?" Lần này cũng vậy, hỏi là việc của miệng, còn chân thì đã đi theo người ta rồi.

Hai người cứ như vậy, đi qua khỏi đám người còn đang mang khuôn mặt mộng bức kia.

Tiểu Ngũ giật giật khóe môi, hỏi thiếu niên trầm tĩnh bên cạnh: "Yêu nhau vào, thường không bình thường như vậy hả?"

Từ Việt không trả lời câu hỏi này, chỉ đen mặt hỏi truyện đã canh cánh trong lòng bấy lâu ra hỏi: "Người mày để ý đâu rồi? Sao mãi không thấy giới thiệu cho ai?"

Tiểu Ngũ như bị điểm huyệt, cứng nhắc cười cười, sau đó nhanh chân chạy đi.

Chỉ có điều, vừa chạy được ba bước thì đã bị tóm lại: "Làm phiền bạn học Tiểu Ngũ đi theo tôi một chút."

"Không không không, sắp vào lớp rồi, chúng ta phải vào lớp thôi!" Tiểu Ngũ đứng trong đám con trai thì cũng được coi như là một người cao, nhưng đứng chung với Từ Việt thì chính là một cây nấm lùn không hơn không kém, bị lôi đi mà chẳng thể phản kháng được gì.

Từ Việt thấy lôi đi thì quá lâu, dứt khoát vác người lên chạy như vác bao gạo.

Chỉ để lại một làn khói cho đám anh em phía sau.

Đầu đỏ: "Ủa là bỏ đi hết vậy hả?"

Đầu xanh: "Chuyện riêng tư, đừng quấy rẩy."

Đầu vàng: "Mẹ nó, hai đứa con trai với nhau thì có gì riêng tư cơ chứ."

Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều như nhận ra gì đó, đồng thời im lặng.

Đám người: Hình như chúng tôi biết được điều không nên biết thì phải.